Nếu đầu óc không được thông minh cho lắm, vậy thì dùng sự nỗ lực để bù đắp. Cũng không hẳn phải làm đến mức thật xuất sắc, chỉ cần đạt được giới hạn tối đa của bản thân là được rồi.
Dương Trúc bắt đầu tràn đầy tự tin tiến về nó.
Dường như kể từ sau khi tìm thấy Nghiêm Duệ, cậu đã tìm lại được tất cả mọi thứ mình từng đánh mất trong đời, bao gồm cả tình thân và sự yêu thương vô hạn, còn cả chỉ số thông minh thiếu hụt và phương pháp đối phó với các môn học nữa, càng thêm có động lực hơn.
Dương Trúc có sự kết hợp giữa lao động và nghỉ ngơi hiệu quả nhất thế giới, lao động là học tập, nghỉ ngơi là khi Nghiêm Duệ giảng bài. Mỗi khi Nghiêm Duệ giảng bài, cậu có thể vận động 100% năng suất học hành, dùng bong bóng hường huệ đẹp đẽ xóa tan phiền muộn khi học.
Trên con đường học hành không chỉ có mình cậu độc lập cất bước mà còn có Nghiêm Duệ ở phía sau thôi thúc cậu tiến lên.
Sau kỳ thi cuối kỳ lớp 11, cuối cùng Dương Trúc lọt thẳng vào top 25 của lớp. Khi cậu cười lớn trước cửa lớp, đã không còn ai chế nhạo cậu nữa, cũng không có ai ở sau lưng giội nước lã, "Chẳng phải chỉ thỉnh thoảng thi được một lần vậy thôi sao, đắc ý cái vẹo gì chứ!"
Ngoài lời khen của Nghiêm Duệ, cậu còn nhận được lời chúc mừng từ vài người bạn, mặc dù chỉ là vài câu đơn giản như "Cậu tiến bộ nhiều quá", hoặc là mấy câu "Đỉnh đấy" nghe không ra chút thành ý nào cả, nhưng vẫn làm Dương Trúc vui cả ngày.
Cũng không phải tất cả mọi người trong lớp đều ghét cậu, có người xung đột với cậu thì đương nhiên cũng có người bàng quan yên lặng.
Bàng quan trước sự cứng đầu và bướng bỉnh của cậu, bàng quan trước việc cậu đã từng bị bao nhiêu người đâm chọc, cũng bàng quan trước việc cậu đã thay đổi nhờ sự hướng dẫn của Nghiêm Duệ và nỗ lực của bản thân.
Ngày bắt đầu kỳ học hè, Dương Trúc dậy thật sớm, xách theo một túi đồ uống mát lạnh to bự gian nan tiến vào lớp. Cánh cửa mở ra, bên trong có Nghiêm Duệ đang đợi cậu đến. Dương Trúc vừa rồi còn mới than phiền đống đồ uống này thật nặng cmn quá đi mất, trong nháy mắt nhìn thấy Nghiêm Duệ, thoắt cái cậu đã nở nụ cười, hô lên: "Nghiêm Duệ, giúp em chút nào!" Sau đó cậu trút bỏ sự mạnh mẽ bên ngoài, khoe sự yếu ớt bên trong ra làm nũng, muốn Nghiêm Duệ giúp mình đặt chỗ đồ uống lên bàn.
Tiếp đó, hai người bí mật bỏ mỗi chai đồ uống vào trong ngăn bàn của các bạn cùng lớp.
Đương nhiên cũng không phải cho tất cả mọi người. Dương Trúc tính toán hơi bị chuẩn, cậu chỉ mua 11 chai, hai chai là của cậu và Nghiêm Duệ, còn chín chai kia là cho những bạn đã khen cậu hôm đó.
Vì không muốn bị bọn họ phát hiện, Dương Trúc mua chai của mình và Nghiêm Duệ là nhãn hiệu khác để tạo nên sự khác biệt, tiện thể phủi sạch liên quan. Sau khi làm xong tất cả những chuyện này, Dương Trúc vui đến nỗi đập mấy lần lên bàn, nhưng vẫn khó kìm nén được sự hào hứng của bản thân, vậy nên cậu quyết định vặn nắp chai nước ra luôn, cụng vài cái với Nghiêm Duệ như uống rượu mà uống thỏa thích.
Khúc dạo ngắn này không tạo ra chấn động gì lớn, mấy người bạn kia chỉ thắc mắc không biết ai tặng, không tìm ra được thì thôi, dù sao cũng có phải chuyện gì to tát đâu. Ngoài việc sau đó thỉnh thoảng bọn họ có chào hỏi Dương Trúc vài lần, nói mấy câu ra thì cũng không tạo nên sự thay đổi gì lớn.
Giữa tiết trời nóng nực của mùa hạ, bọn họ mở màn cho những tháng ngày đầu tiên của lớp 12. Dưới sự tập trung cao độ của sự nghiệp học hành, Dương Trúc vui vẻ trong cay đắng nói với Nghiêm Duệ, "Em cảm thấy chúng ta nên thay đổi một chút."
Nghiêm Duệ hỏi: "Thay đổi cái gì?"
"Thay đổi hình thức ở bên nhau." Hiếm khi có thời gian nghỉ ngơi sáng chủ nhật, Dương Trúc ở trong phòng Nghiêm Duệ, ngồi trên đùi anh, cắn bút nói: "Chúng ta yêu nhau nửa năm rồi, hình như đã thoát khỏi giai đoạn cuồng nhiệt!"
Nghiêm Duệ hỏi: "Tình cảm của em nguội lạnh rồi à?"
Dương Trúc nói: "Đương nhiên là còn chưa!" Lời cậu nói đã lệch đề, Dương Trúc dương dương tự đắc nói: "Ông đây mãi mãi nhiệt huyết!"
Nghiêm Duệ cầm bút của cậu, sửa lại một con số cậu vừa tính toán sai, để cậu nói tiếp: "Chậc, ý em vừa định nói không phải thế!"
"Em nói rồi, đừng có thế, động một tí là hôn rồi ôm." Dương Trúc bổ sung, "Anh phải tăng thêm động lực học tập cho em, phải biến những hành vi thân mật có sức hấp dẫn với em thành có giới hạn. Chúng ta phải đổi thành cái gì, gì ấy nhỉ, áp dụng..."
Nghiêm Duệ nói: "Áp dụng cơ chế phần thưởng?"
"Đúng vậy!" Dương Trúc khẳng định tổng kết của anh, tràn đầy phấn khởi nêu một ví dụ nhỏ, "Anh nhìn mà xem, em làm được một câu then chốt anh hôn em một cái, em làm xong một bài anh lại hôn em cái nữa, mỗi tuần thi được điểm cao, anh lại thưởng cho em thêm một lần." Cậu vỗ tay, "Như vậy kiểu gì em cũng có thể nhanh chóng tiến bộ!"
Nghiêm Duệ quan sát cậu hưng phấn, anh nhìn rất lâu, thấy anh chớp mắt liên tục, cậu hỏi: "Anh cảm thấy còn chỗ nào cần sửa không?" Nghiêm Duệ mới trả lời, "Không." Rồi xoa nắn mặt cậu, "Em muốn làm thế thì đương nhiên anh phải phụng lệnh rồi."
Tất nhiên là khi triển khai thực tế, phương pháp này tuy đơn giản thô bạo nhưng lại hiệu quả. Mặc dù thỉnh thoảng Dương Trúc sẽ trưng ra vẻ mặt đưa đám nói "Em không xong rồi Nghiêm Duệ ơi, anh ôm em đi mò", sau khi nhận phải sự từ chối hợp lý thì rơi vào buồn rầu, nhưng thành tích của cậu vẫn thong thả leo lên rất ổn định.
Leo lên được một bậc, hoặc là giữ nguyên ổn định. Có thể duy trì được thành tích trong lớp mà không bị tụt về sau, dĩ nhiên là an ủi được người ta rồi.
Gấp gáp, hoảng loạn, nhưng rồi đều đâu vào đấy cả. Một ngày trước khi hoàn toàn kết thúc cuộc sống lớp 12, Nghiêm Duệ gửi một hình ảnh cho Dương Trúc trên WeChat.
Dương Trúc tạm thời mặc kệ bản thân mà ôm chiếc chân Phật cuối cùng, nhấn mở ảnh ra xem.
Đây là một bức ảnh dài được ghép lại rất khéo, có mười mấy bức ảnh chụp một căn hộ, từ bề ngoài vào đến bên trong, từ dưới tầng nhìn với lên có thể thấy hàng cửa sổ kề sát nhau, bên trong mỗi ô cửa lại là một gian phòng nhỏ. Nhà bếp đã hoàn thiện, nồi bát muôi chậu đầy đủ, rất có không khí sinh hoạt gia đình; giá sách trong thư phòng chỉ bày vài cuốn sách, bàn làm việc cũng sạch sẽ gọn gàng, gần giống như mới; trong phòng khách bày bàn trà và sô pha, ban công sạch sẽ sáng sủa dựa lưng bên cạnh, tường chính diện treo màn hình LCD.
Còn phòng ngủ thì chỉ có một phòng.
Ban đầu xem Dương Trúc còn tưởng nó là nhà kho, bên trong trống trải, cậu có lăn mười vòng trên đất hay lăn từ bên này sang bên kia cũng chẳng gặp trở ngại gì. Nhưng khi định thần nhìn lại, thật ra bên trong gian phòng này có một tủ quần áo dựa tường, nhưng thiếu những đồ đạc quan trọng khác của phòng ngủ. Dương Trúc vẫn chưa nhận ra được gian phòng này có công dụng gì.
Kéo xuống dưới mới nhìn thấy dòng ghi chú Nghiêm Duệ viết, "Đây là phòng ngủ."
Dương Trúc hỏi: "Sao chỗ này lại là phòng ngủ chứ?"
Nghiêm Duệ không nhanh không chậm trả lời cậu, "Cho em một cơ hội thực hiện nguyện vọng, mua giường giúp anh."
Dương Trúc còn đang ngây ngẩn để hiểu được ý nghĩa câu nói này. Cậu tiêu hóa câu nói, biến nội hàm của câu này thành trận hơi nước oanh tạc bộ não mình. Cậu khoa trương từ từ trợn mắt lên, nắm chặt điện thoại, Nghiêm Duệ lại gửi tới một câu nói.
"Căn hộ mà em muốn sống chung đây, nó nằm ở trung điểm khoảng cách từ Đại học B đến Đại học H."
Dương Trúc: "!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!"
Nghiêm Duệ đùa bằng giọng điệu thoải mái xong thì dịu dàng nói với cậu, "Thuê nó cũng hơi khó khăn, anh dùng một nửa tiền tiết kiệm, còn việc cải tạo và bổ sung thêm thì giao nó cho em nhé."
Dương Trúc mở chat bằng giọng nói, chỉ có thể hô lên "Em em em", không thể thốt lên một câu hoàn chỉnh được. Ngắc ngứ đến cuối, cậu dùng tràng cười "Ha ha ha ha ha" thay thế cho lời mình muốn nói, không cần phải nhiều lời nữa, thơm một phát "moa" thật vang dội lên điện thoại di động.
Cậu đã từng cho rằng thi đại học là một ải long môn cậu cần nhảy qua, nhưng thực tế đến hiện tại, cậu mới nhận ra, đây cùng lắm chỉ là một cánh cửa mà cậu cần bước qua mà thôi.
Mang theo tất cả những gì cậu phải trả giá để vượt qua, từ đó bước về phía một tương lai mới.
Đến giai đoạn sau của lớp 12, cuối cùng bố mẹ cũng ì ạch để ý tới cậu, trong ấn tượng không còn gì khác ngoài việc con trai không còn tiếp tục gây sự, thứ hạng so với bạn cùng lớp nói chung cũng có thể coi là xuất sắc. Mẹ Dương bắt đầu thử hỏi han cậu nhiều hơn, cho cậu thêm một ít tiền tiêu vặt, nhưng Dương Trúc không có tâm tư để ý đến họ, chỉ vâng vâng dạ dạ ứng phó qua loa. Thi xong, chờ điểm, hai ngày trước khi thư thông báo được gửi đến, Dương Trúc không thể chờ được nữa mà thu dọn hành lý cùng số tiền thưởng khá lớn mà mẹ kín đáo cho cậu - xuất phát từ sự áy náy, cùng Nghiêm Duệ lên tàu cao tốc đến thành phố B thật sớm.
Trên tàu, cậu và Nghiêm Duệ ngồi cạnh nhau, trong khoang tàu có người cãi nhau, bọn họ lặng lẽ nắm lấy tay nhau.
Trước đó hai người cùng duy trì sự ăn ý, không nhắc đến một chuyện nào cả, đến lúc này, dường như là một thời điểm thích hợp, Dương Trúc không kìm nén được nữa, nói trước với anh, "Em đặt trước bốn bộ truyện tranh rồi!"
Nghiêm Duệ nói: "Anh mua mấy bản tài liệu rồi."
Dương Trúc còn nói: "Em mua một ít đồ ăn vặt, chắc khoảng... khoảng ba thùng?" Dáng vẻ cậu giống như đang báo cáo, "Còn mua một đống thứ linh tinh, cốc đôi dép đôi gì đó nữa cơ, không biết đã mua đủ chưa nữa."
Nghiêm Duệ kiên nhẫn nhìn cậu, cậu nhận được sự khích lệ, bèn nhớ lại liệt kê ra một loạt đơn đặt hàng làm bản thân phá sản đến nơi, bàn máy tính, ghế đôi, tay cầm máy chơi game, loa máy tính mới, đủ thứ... Sau đó cậu ngó nghiêng xung quanh, tỏ ra cực kỳ thần bí tới gần.
Nghiêm Duệ ghé tai bên miệng cậu.
"Em đặt cả cái giường 2m2 cho hai người rồi!" Dương Trúc giống như đang bí mật dốc bầu tâm sự với anh, "Đẹp cực!"
Nghiêm Duệ nghe cậu dông dài lải nhải nào thì khen cái giường kia đẹp cỡ nào, nào thì bản thân cậu chọn lựa mất bao lâu thì không chen ngang cắt lời, chỉ im lặng mỉm cười, siết chặt bàn tay đang nắm lấy tay cậu.
Nghiêm Duệ cũng đã chọn lựa không ít đồ đạc nhất định phải có trong cuộc sống tương lai, chỉ có một ít đồ không quá quan trọng là những đồ trang trí nho nhỏ phù hợp với sở thích của cả anh và Dương Trúc.
Bọn họ gửi gắm ước nguyện của mỗi người vào căn hộ mới, nhét yêu thương tự tại vào nơi ở và cuộc sống tương lai của cả hai.
Từ đây chia sẻ sở thích của đôi bên, cùng sinh hoạt bên nhau.
Hai năm trước đây, năm lớp 10 Nghiêm Duệ đã suy nghĩ về cuộc đời mình, sắp xếp xong mỗi điểm dừng chân, vạch ra một kế hoạch lý trí và thấu đáo. Trong đó có việc học hành của anh, sự nghiệp của anh, có cả những thành tựu anh có thể đạt được, có tất cả mọi chuyện anh nhất định phải làm.
Trong kế hoạch ấy chỉ có một mình anh, một cuốn sách công thức cô độc, bình tĩnh và hiệu suất cao.
Hai năm sau đó, Nghiêm Duệ xé quyển sách công thức đó đi, lại một lần nữa viết ra danh sách nguyện vọng.
Bổ sung tình yêu và dục vọng của bản thân, bổ sung những niềm vui bé nhỏ trong cuộc sống, bổ sung thêm Dương Trúc.
Danh sách nguyện vọng này đã được anh cất vào góc tối sâu nhất và vững chắc nhất trong lòng mình, cẩn thận lưu giữ.
Mà muốn hoàn thành được nó, ắt không thể thiếu đi một người, người đã được anh vững vàng dắt lấy bên mình.
Sau mấy tiếng nữa thôi, bọn họ sẽ rời khỏi đoàn tàu này, bước vào một thành phố mới. Bọn họ sẽ bắt taxi đến dưới căn hộ mà cả hai đã chờ đợi nhưng vẫn chưa thực sự được nhìn thấy, cùng xách hành lý vào thang máy lên tầng năm. Chủ căn hộ đã ở đó đợi hai người đến, dẫn bọn họ vào phòng, giới thiệu cho họ, nhưng gặp phải sự từ chối của cả hai nên chỉ có thể nhét chìa khóa vào tay hai người.
Có thể là anh đi mở cửa, cũng có thể là Dương Trúc.
Hẳn là Dương Trúc rồi, dù sao Dương Trúc thích nhất là thời khắc tràn trề cảm giác nghi thức này.
Sau đó bọn họ cùng nhau vào nhà mới, mở ra một cuộc sống mới.
KẾT THÚC CHÍNH VĂN