• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sung sướng trải qua một buổi sinh nhật đầy trông mong, cuối cùng Dương Trúc đứng không vững được Nghiêm Duệ đỡ vào phòng nghỉ ngơi. Cậu nằm trên giường, ợ một hơi vừa có mùi bia vừa có mùi sữa, thấy kỳ cục chết đi được. Nghiêm Duệ đi qua đi lại trong phòng, không biết đang làm gì nữa. Một lúc sau, quầng sáng dịu dàng trên trần nhà tạo thành một vòng tròn đầy màu sắc, dần dần... như thể đang sà xuống. Cậu chậm rãi nhấc tay lên muốn chạm vào, nhưng không nắm được gì cả, qua vài giây, một bàn tay đẹp chìa sang nắm chặt lấy tay cậu.

"Ngồi dậy nào." Nghiêm Duệ nói với cậu, "Đi tắm thôi."

Đúng rồi, cậu uống bia, toàn thân đều bốc mùi. Dương Trúc ì ạch nghĩ ngợi, hình như cũng hơi khó ngửi, nên đi tắm rửa thôi. Vì thế cậu chống người bò dậy, lảo đảo vài phen lại ngồi xuống, Nghiêm Duệ ngồi bên cạnh ôm lấy eo cậu, để cậu dựa vào mình.

"Nghỉ ngơi chút đã." Nghiêm Duệ còn nói, "Anh lấy quần áo giúp em rồi, để trong phòng tắm."

Hóa ra vừa nãy Nghiêm Duệ cứ đi tới đi lui là để làm việc này. Dương Trúc cười khúc khích, tựa đầu lên vai anh, nói: "Anh phục vụ chu đáo thế! Em chả cần làm gì nữa!"

Nghiêm Duệ rất nuông chiều phụ họa theo cậu, "Em là Thọ Tinh(*), làm ít việc thôi."

(*) Người Việt mình hay gọi là ông Thọ, người Nhật gọi là Thọ Lão Nhân. Đây là một ngôi sao khó nhìn thấy ở phía bắc Trung Quốc, có màu đỏ nằm gần chân trời phương nam, màu đỏ cũng tượng trưng cho sự trường thọ và may mắn. Hình tượng Thọ Tinh khá phổ biến trong Đạo giáo của văn hóa phương Đông, là một ông lão tóc trắng, thân không cao, lưng khom eo cong, mày mày phúc hậu với nụ cười hiền từ. Trán cao, đầu rất dài, một tay cầm cây trượng cong, một tay bưng trái đào tiên. Có lúc ông còn cưỡi trên con nai tiên, phúc lộc thọ tập trung vào một thân.

Dương Trúc ngẩng mặt gật đầu một cái, đổi sang tì cằm lên vai anh, chớp mắt nói: "Vậy anh tắm giúp em đi."

Nghiêm Duệ nói: "Em chắc chứ?"

Dương Trúc khẽ ợ một tiếng, đứng dậy dang tay dang chân, còn chưa đứng vững thì lại lảo đảo ngã lên người Nghiêm Duệ lần nữa, đặt mông ngồi lên đùi anh, ôm cổ anh giống như đang làm nũng, "Em đứng hông vững, hông tắm được đâu." Cậu lặp lại lần nữa, "Hông tắm được đâu, hông tắm được đâu." Sau đó lại cọ mặt lên người Nghiêm Duệ, nói: "Nhỡ đâu ngã thì làm sao?"

Nghiêm Duệ điềm tĩnh nói: "Trong phòng tắm có bồn tắm lớn."

Ồ——Dương Trúc quên mất đấy.

Cậu thất vọng hừ một tiếng, bắt đầu cố tình gây sự, "Không được, anh tắm giúp em đi! Nếu không nhỡ mà chết đuối trong bồn tắm, em sẽ biến thành quỷ tới tìm anh hô hấp nhân tạo cho em!" Cậu lại túm tóc mình, thở dốc hồng hộc, vươn cánh tay ra khua tay múa chân, nói: "Đến lúc đó tóc em sẽ dài vậy nè, xong òi nó sẽ trói anh vào bắt anh phải hô hấp nhân tạo cho em, sau đó anh sẽ hối hận đó, nhá! Vừa nãy vì sao tôi không tắm giúp Dương Trúc! Tắm giúp em ấy thì sẽ không xảy ra chuyện như vậy! Tôi thật ngu ngốc, tôi hối hận quá!"

Nói một thôi một hồi cũng chẳng biết mình đang nói gì nữa, tóm lại những câu cậu có thể nghĩ ra để uy hiếp thì đều nói cả rồi, Dương Trúc lại lắc người anh, "Tắm giúp em, tắm giúp em đi mà!"

Dáng vẻ đã hoàn toàn say khướt.

Nghiêm Duệ ôm eo cậu, không để cậu tự ngã xuống, nhẫn nại nghe hết đoạn cậu biến thành quỷ. Ánh mắt Dương Trúc cực kỳ cố chấp, sau khi nói xong môi còn vô thức dẩu lên, do không nhận được câu trả lời đồng ý mà giận dỗi cắn lên môi, sau đó cậu lại không ngừng ra sức tiếp tục dọa dẫm, "Đêm nay Nghiêm Duệ sẽ phải ngủ cùng quỷ nước, mùa đông bị nước xối vào sẽ siêu siêu lạnh, sau đó Nghiêm Duệ sẽ phải hối hận, nếu như ban đầu nghe lời Dương Trúc thì tốt quá! A a a, quỷ nước thiệt là đáng sợ, đáng sợ quá đi, buổi tối không được ngủ yên giấc!"

"Quỷ nước là ai?" Nghiêm Duệ hỏi cậu.

Dương Trúc lẽ thẳng khí hùng đáp ngay, "Là em!"

Nghiêm Duệ cũng đùa theo cậu, xoa mặt cậu, "Nhưng người em nóng quá, chẳng hề giống quỷ nước gì cả."

Dương Trúc ngẩn người, chấn động xoa xoa mặt mình, chớp mắt, tranh luận nói: "Em còn chưa có tắm, cho nên vẫn chưa phải quỷ nước."

"Hửm——" Nghiêm Duệ thừa nước đục thả câu kéo dài giọng, Dương Trúc lại chớp mắt, nghiêng đầu định ép anh nói thì Nghiêm Duệ đã nói: "Em vẫn chưa phải quỷ nước, vậy kẻ kia là ai?" Nghiêm Duệ ghìm cổ cậu, sắc mặt không đổi, giọng hết sức nhẹ nhàng, "Tóc dài, ướt nhẹp, còn đang nhỏ nước kia kìa, đứng sau lưng em..."

Trong nháy mắt, Dương Trúc tưởng tượng ra hình ảnh quỷ nước, gào to lên, gắt gao ôm chặt lấy cổ Nghiêm Duệ, không dám ngẩng đầu lên.

"Sao quỷ lại sợ quỷ thế hả?"

Dương Trúc run lẩy bẩy, không dám trả lời thẳng vào vấn đề, "Nó... đi chưa?"

Nghiêm Duệ hiếm khi biết nhây, nói: "Em có nghe thấy tiếng nước không?"

Dương Trúc hoang mang nói: "Không, không có."

"Không có thì là không có chứ sao." Nghiêm Duệ bật cười, "Bé cún ngốc."

Anh xoa đầu Dương Trúc, lừa tên ngốc đang say bí tỉ ngẩng đầu lên, lấy dũng khí quay đầu lại nhìn, vốn dĩ chẳng có con quỷ nước nào cả. Dương Trúc nơm nớp lo sợ, lúc quay đầu lại còn nhắm tịt mắt, đắn đo hồi lâu có nên ngẩng đầu lên mở mắt không, nhưng cuối cùng cậu vẫn cúi đầu mở mắt, giống như dù nhìn thấy là mặt hay chân thì đều rất đáng sợ. Sau cùng cậu hơi hé nửa mắt ra, hàng mi run run, trong tầm nhìn bị hạn chế thật sự không có bóng người nào, lúc này mới dám chần chừ mở to mắt hẳn ra.

Cậu nổi giận, "Anh dọa em!"

Nghiêm Duệ: "Là ai dọa anh trước?"

Là cậu chứ ai!

Dương Trúc đuối lý, quay lại ôm Nghiêm Duệ một cái để lấy lòng, suy bụng ta ra bụng người hỏi: "Anh có sợ không Nghiêm Duệ?"

Nghiêm Duệ mặt không đỏ tim không đập nhanh đáp, "Ừm."

"Đừng sợ nha, không phải sợ quỷ nước." Dương Trúc nhặt lại dũng khí, nghĩ một chút lại giương cung bạt kiếm nói: "Có quỷ nước thì em sẽ đánh nó!"

Bên trong cái sự say khướt điên khùng của Dương Trúc cũng là sự dễ thương nhất, mấy câu nói linh tinh kia câu nào cũng đáng yêu chết đi được!

Đáng ra ban nãy nên mở ghi âm.

Nghiêm Duệ thỏa mãn nghe cậu lảm nhảm, cuối cùng Dương Trúc cũng quên béng mất chuyện mình cứ nằng nặc đòi Nghiêm Duệ tắm giúp ban đầu, vò đầu đứng phắt dậy, bây giờ bước đi của cậu đã vững hơn, đi tới phòng tắm mà không gặp cản trở nào cả. Nghiêm Duệ đi vào theo, giúp cậu xả nước ra bồn tắm lớn, lại dặn dò không nên tắm quá lâu, mùa đông nước dễ nguội. Dương Trúc ngoan ngoãn gật đầu, lập tức cởi quần áo ra, cởi sạch sành sanh rồi ngồi vào trong bồn, thoải mái thở dốc.

Cậu vỗ tay lên mặt nước, vốc nước lên, rồi lại để nó chảy xuống rào rào.

Dương Trúc rất thích chí chơi một lúc, ngâm mình trong nước hồi lâu, cậu mới nhớ ra mình cần tắm. Vì thế cậu xoa xuống cánh tay và chân, lát sau nước đã nguội, cậu ngay lập tức đứng dậy đổi sang tắm vòi sen, đầu bị vòi hoa sen xối nước làm ướt, tiện thể gội cả đầu luôn.

Dương Trúc vẫn chưa tỉnh táo lắm, vừa tắm vừa tủm tỉm cười, vẫn chưa ý thức được sau khi say, bản thân mình đã làm ra những việc gì ngốc nghếch. Gội đầu xong, cậu lau khô cơ thể, khi mặc quần lót còn lơ mơ nghĩ bụng, Nghiêm Duệ chu đáo ghê ta, ngay cả quần lót cũng mua luôn giúp cậu rồi.

Ha ha! Ha ha!

Dương Trúc mất rất nhiều sức để mặc áo ngủ cún con vào, nhìn bản thân mình trong gương một lần nữa, khóe miệng cong lên cười khúc khích.

Cười nhiều quá trông có vẻ ngu ngu nhỉ? Không được, không cười nữa. Dương Trúc vỗ mặt, kéo khóe miệng xuống, xác nhận biểu cảm của mình nghiêm túc rồi thì mới mở cửa phòng tắm ra ngoài.

Vừa mới ra ngoài thì đã bị Nghiêm Duệ xông tới giơ tay che mắt.

"Ngoan, nhắm mắt đi."

Dương Trúc không rõ nội tình, chỉ nghe lời mà nhắm mắt lại, lông mi quẹt qua lòng bàn tay Nghiêm Duệ.

Làm gì đó? Muốn hôn em sao?

Mau hôn em đi, mau hôn em đi!

Ánh đèn trong phòng không sáng lắm, khi nhắm chặt mắt, thế giới cũng chỉ còn sót lại sự tối tăm ảm đạm, nhưng trong cái chốn thiếu ánh sáng ấy còn có hơi thở của cậu và Nghiêm Duệ, hơi ấm của Nghiêm Duệ cũng dần dần tới gần. Cậu cảm nhận được tay Nghiêm Duệ đang vuốt nhẹ lên cổ mình, không hề dùng lực rồi buông ra.

Một thứ đồ lạnh lẽo được làm từ da áp lên gáy cậu, nhanh chóng quấn lấy cổ cậu, không hề siết lấy cậu, cũng không hề cản trở hô hấp của cậu, chỉ đơn thuần là đeo lên mà thôi. Cậu không dám động đậy, lẳng lặng mà chờ đợi, cuối cùng là xúc cảm của kim loại, "tách" một tiếng mà thắt lại ở phần yết hầu của cậu.

Nghiêm Duệ nói: "Chúc mừng sinh nhật em."

Hơi thở nóng ấm phả lên cổ cậu, Dương Trúc vô thức hất cằm lên, nụ hôn kia rơi lên chiếc vòng trên cổ.

Đó là một chiếc vòng cổ.

Nghiêm Duệ hôn lên vòng cổ của cậu, nói: "Đây là quà sinh nhật."

Hô hấp của Dương Trúc trở nên dồn dập.

"Anh đã suy nghĩ rất lâu nên tặng em thứ gì. Thú thật anh đã nghĩ đến nó đầu tiên, nhưng đã bác bỏ nó đi, đưa ra bảy, tám phương án để chọn, thế nhưng quanh đi quẩn lại vẫn là chọn thứ này." Nghiêm Duệ nói: "Đây là thứ anh muốn truyền đạt cho em nhất."

Dương Trúc chậm rãi mở mắt, sờ tay lên vòng cổ, cậu muốn nhìn thử xem sao, nhưng cúi đầu lại không thấy được.

Nghiêm Duệ đè lên sau gáy cậu, áp trán mình lên trán cậu, hỏi: "Thích không?"

Dương Trúc từ góc độ thấp hơn ngước mắt lên nhìn anh, môi mím lại, cuối cùng không biết vì sao mà vểnh lên. Sức mạnh của bia vẫn còn, nhưng cậu vui vẻ thế này cũng là do tác dụng của cồn sao? Cậu hôn nhẹ lên cằm Nghiêm Duệ, kêu một tiếng: "Gâu."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK