Cậu giống như một linh hồn lang thang nhỏ bé gật đầu, lẽo đẽo đi theo phía sau Nghiêm Duệ, mãi cho đến khi đã ngồi trong quán gọi đồ ăn, Nghiêm Duệ gọi cậu: "Dương Trúc." Cậu mới bừng tỉnh, hỏi: "Sao vậy?"
"Đến lượt cậu gọi món." Nghiêm Duệ đưa thực đơn cho cậu.
Dương Trúc nhấc bút tích soàn soạt vào bốn món thịt, trì trệ nghĩ, ý Nghiêm Duệ là... bọn họ thành bạn bè rồi ư?
Hình như từ hồi tiểu học đến bây giờ cậu không có thêm một người bạn nào, người bạn duy nhất hồi cấp một thì sau khi lên cấp hai đã cãi nhau với cậu ầm ĩ một trận. Cũng vài năm rồi cậu không nhắc đến cái từ này, cảm thấy vừa khó chịu vừa dối trá.
Vậy mà Nghiêm Duệ lại âm thầm coi cậu thành bạn bè?
Đệt!
Gương mặt Dương Trúc bắt đầu đỏ hồng, khóe miệng lại không kìm được mà cong lên cười ngây ngô. Nghiêm Duệ cầm thực đơn xem vài lần, hỏi: "Cậu là lợn hả?"
Dương Trúc: "Tùy cậu..."
Chẳng nghe rõ Nghiêm Duệ đang nói gì cả, chỉ đắm chìm trong sự đắc ý của bản thân.
Nghiêm Duệ gạch bỏ đi hai món thịt, lại tăng thêm một món chay, giao cho ông chủ. Lúc này Dương Trúc mới hưng phấn hừng hực hỏi anh: "Có phải sau này tôi có thể tìm cậu đi ăn cùng bất cứ lúc nào không?"
Nghiêm Duệ nói: "Chỉ cần không trùng lịch với việc khác."
Nói vậy chẳng phải là đồng ý với cậu rồi sao? Trong đầu Dương Trúc nhảy ra một câu "Coi như cậu biết điều", hết sức hào hứng, đợi đến khi cơm và thức ăn được bưng lên thì cũng chẳng so đo món mình gọi đã bị Nghiêm Duệ thay đổi. Dù sao cậu cũng ăn không hết, chỉ phô trương lãng phí theo thói quen mà thôi.
Nghiêm Duệ liếc sang bát cậu một cái, toàn là thịt. Dương Trúc nhìn lại, hừ một tiếng, vậy mà bản thân lại hết sức từ bi, nhấc đũa gắp vài miếng thịt của mình sang bát anh.
Sau đó gương mặt đã đỏ lại càng thêm đỏ, vùi đầu ăn cơm.
Nghiêm Duệ có bệnh sạch sẽ không nghiêm trọng lắm, vẫn có thể dùng cơm ở bên ngoài nhưng không nhiều, chỉ là mỗi khi tự do ăn cơm cùng gia đình, anh cũng rất ít khi gắp thức ăn cho người nhà.
Anh nhìn miếng thịt Dương Trúc gắp cho mình vài giây, rồi lại nhìn người đối diện. Bây giờ Dương Trúc không nhìn anh, không ngờ tướng ăn của cậu lại nhã nhặn như thế, nhai kỹ nuốt chậm.
Thật ra tướng ăn trước đây của Dương Trúc cũng không đẹp cho lắm, cậu thì cho rằng đàn ông nên chú ý sự phóng khoáng và bất kham, nhưng ở trước mặt Nghiêm Duệ, sự bất kham ấy lại trở nên dè dặt cẩn thận.
Nếu là trước đây, cậu sẽ thầm chửi mình lại uống lộn thuốc, sao lại cố ra vẻ với người ngoài thế chứ.
Vậy mà lần này cậu lại không có ý nghĩ gì cả, quán ăn này nấu cơm hơi sượng, nhưng chẳng hiểu sao vào miệng rồi mà cậu lại cảm thấy nó thơm mềm ngon hơn?
Dương Trúc vừa ăn vừa nghĩ, cậu ấy nhìn mình làm gì?
Bộ óc vốn không quá nhanh nhạy của cậu nhờ tốc độ ăn cơm từ tốn mà lại trở nên nhạy bén ngoài ý muốn. Không phải vì mình gắp thức ăn cho cậu ấy chứ? Lẽ nào tên này để ý?
Một giây trước khi không thể chịu nổi bị nhìn lén nữa, cuối cùng Nghiêm Duệ cũng thu hồi tầm mắt, thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra mà bắt đầu ăn cơm.
Dương Trúc lại vui vẻ, tâm trạng cả buổi sáng lên như diều gặp gió, chỉ cần Nghiêm Duệ tùy ý thổi một hơi thôi là cậu đã bay lên cao.
Lúc thanh toán cậu giành trả tiền, Nghiêm Duệ cũng không cản, đứng phía sau cậu. Dương Trúc vứt tờ hóa đơn đi, quay đầu lại xác nhận lần nữa, "Sáng mai cũng đi ăn cùng tôi nha?"
Nghiêm Duệ: "Ừ."
"Coi như cậu biết điều!" Dương Trúc vẫn nói câu này ra khỏi miệng, nói xong lại nhìn Nghiêm Duệ như thể muốn xác nhận xem anh có nổi giận vì năm chữ xấc láo này không. Nghiêm Duệ vẫn không thay đổi biểu cảm, chỉ thoải mái gật đầu, dường như đây chỉ là một câu nói đùa hết sức bình thường giữa bạn bè với nhau.
Giữa tiết trời nắng nóng, Dương Trúc đi bên cạnh anh, cảm thấy mình cũng không còn nóng nữa.
Vừa mới hí hửng rời đi chưa được vài bước thì gặp mấy cô gái đang đi tới, cô gái được vây quanh chính giữa chạm mắt với cậu. Dương Trúc thu lại nụ cười tươi trong nháy mắt, gương mặt lại cứng ngắc sa sầm.
Cô gái nhìn cậu bằng ánh mắt hết sức kỳ quái, rồi lại di chuyển tầm nhìn sang Nghiêm Duệ.
Không ngờ Nghiêm Duệ nhạy bén phát hiện ra, hỏi: "Người quen của cậu à?"
Dương Trúc nói phắt ngay, "Không quen!" Cậu cau có kéo Nghiêm Duệ đi nhưng không nhúc nhích nổi, bèn đổi sang đẩy anh, nói: "Đi thôi, nhanh lên nào!"
Nghiêm Duệ: "Đừng có động tay động chân với tôi."
Dương Trúc hừ một tiếng, bất đắc dĩ thu tay về, chỉ không ngừng thúc giục: "Mau lên nào! Về lớp thôi!"
Nghiêm Duệ và cậu rời đi. Dương Mai dõi theo bóng lưng bọn họ, cô gái bên cạnh trêu chọc cô: "Sao thế, nhìn trai đẹp không dứt mắt nổi à?"
Dương Mai lắc đầu.
Chỉ là rất lâu rồi cô không còn thấy Dương Trúc có thể chơi chung bình thường với người khác, còn cười đến là vui vẻ như thế, lại còn có phần... ngoan ngoãn.
Bình thường muốn Dương Trúc và bố mẹ bình tĩnh nói với nhau vài câu thôi cũng rất tốn sức!
Anh chàng kia là ai vậy? Vậy mà lại có thể khiến Dương Trúc nóng nảy ngông cuồng, thoạt nhìn trở nên giống như người bình thường thế kia.