Một ngày, hai ngày, ba ngày,... hôm nào cũng như vậy. Dương Trúc cứ như chiếm đoạt trắng trợn, ngày nào cũng theo dõi Nghiêm Duệ chằm chặp, cứ như anh chỉ có thể thuộc về cậu, chỉ dành thời gian cho cậu, một giây cũng không muốn chia cho người khác.
Thỉnh thoảng cậu còn ngâm nga như thể diễu võ giương oai, cứ như đang khoe khoang, người này chỉ ăn cơm với tui, không chơi với mấy người đâu.
Bạn cùng bàn của Nghiêm Duệ thấy hành vi trẻ con này thì khịt mũi coi thường, "Cậu ta mấy tuổi rồi, sao đi ăn với cậu một bữa thôi mà cứ làm như tôi bị thiệt thòi lắm ấy?"
Nghiêm Duệ không bình luận.
Nguyên nhân nảy sinh trạng thái cô độc thế này thường không nằm ngoài hai khả năng, người chủ động tách biệt khỏi đám đông và người bị đám đông bài xích. Chỉ là với tình hình hiện tại của Dương Trúc mà nói, có lẽ có cả hai nguyên nhân trên, có điều yếu tố sau nhiều hơn một chút.
Một người càng như vậy thì càng ao ước được tuyên thệ chủ quyền với người mình không dễ gì mới thân thiết được. Anh ngầm đồng ý sự giành giật trực tiếp vừa ngốc nghếch vừa táo bạo này của Dương Trúc, dành hết thời gian của bản thân để thỏa mãn nhu cầu cảm xúc và cảm giác an toàn cho cậu.
Ngày thứ tư, Dương Trúc chợt nói: "Trưa nay tôi có việc phải làm!"
Nghiêm Duệ nói "Ừ", nhưng Dương Trúc cũng không nói rõ là việc gì, chỉ bảo: "Trưa nay bọn mình không đi ăn cùng nhau nha!"
Nói xong, cậu vội vã chạy về chỗ mình, hai bên tai vẫn đỏ hồng. Một lát sau, cậu quay đầu lại nhìn thử, tranh thủ thời gian ít ỏi cuối tiết mà lồng lộn phi ra, cảnh cáo bên tai Nghiêm Duệ một câu: "Không cho phép cậu đi ăn cùng người khác!"
Như thể sợ bị Nghiêm Duệ từ chối, Dương Trúc không cho anh cơ hội phản bác, lại một lần nữa vọt về chỗ của mình.
Mấy ngày qua gần như cả lớp đều đã biết đến sự khoan dung mà Nghiêm Duệ dành cho Dương Trúc, còn Dương Trúc vì sốt ruột mà câu vừa xong lại gào lên với âm lượng rất lớn, người ngồi xung quanh xôn xao nhìn sang. Nghiêm Duệ lúc nào cũng ung dung thản nhiên được, không có phản ứng gì, chỉ thu dọn gọn gàng sách vở trên bàn mình lại, lấy sách vở của tiết sau ra.
Bạn bàn trên cứ như kiểu gì cũng phải cố ý làm ngược lại, dịch ghế ra phía sau, rướn người gọi: "Nghiêm Duệ, anh Nghiêm."
Nghiêm Duệ: "Hả?"
"Buổi trưa rảnh không, mời ông ăn KFC, sao?"
Bạn cùng bàn của Nghiêm Duệ vỗ tay, "Tôi mời thêm một cái đùi gà nhá!"
Giọng nói của bọn họ đều không nhỏ, từ chỗ của Dương Trúc đương nhiên có thể nghe thấy. Nghiêm Duệ nhìn hai người bọn họ, đột nhiên cười khẽ, thấy hai người kia ngây ra.
Tuy rằng học sinh giỏi không lầm lì quái gở, nhưng mà tự dưng cười vậy cũng là chuyện lạ đấy.
Nghiêm Duệ nói: "Lôi tôi ra đùa hài hước thế cũng không phải trò hay, cho tôi chút mặt mũi."
Kế hoạch thất bại, bàn trên tiếc nuối lắc đầu quay lên, bạn cùng bàn cũng chỉ dám chọc Nghiêm Duệ một cái ra chiều trách móc. Nghiêm Duệ nói: "Vào tiết rồi." Cậu ta mới an phận, tặc lưỡi lấy sách giáo khoa ra.
Tay Dương Trúc đang nắm chiếc hộp kia giấu trong ngăn bàn mau chóng rịn mồ hôi, nghe thấy Nghiêm Duệ trả lời, cậu mới buông tay, thầm thở phào.
Coi như cậu ta ứng đối rất tốt!
Dương Trúc không khỏi đắc ý mà nghĩ, ai bảo chúng nó không biết điều vội vã muốn làm mất mặt mình như thế, cho dù Nghiêm Duệ có âm thầm đồng ý với mấy người thì cũng sẽ không đồng ý trong tình huống như thế! Đáng đời!
Trong chốc lát, tay cậu lại lặng lẽ thò vào trong ngăn bàn, sờ lên mặt ngoài của chiếc hộp.
Nghiêm Duệ từ chối người khác vì mình, có phải chứng minh vị trí của mình trong lòng cậu ấy lớn hơn người khác một chút không nhỉ?
Rõ ràng đã bay mất hơn một nửa số tiền tiêu tự tích góp được, khoản tiết kiệm cũng cạn sạch rồi, số lần bị bạn cùng lớp móc mỉa xỉa xói cũng nhiều hơn, nhưng tâm trạng mấy hôm nay của Dương Trúc lại vô cùng tốt. Những bạn học khác đều đang nghiêm túc suy nghĩ đề Vật lý khó nhằn kia, chỉ có mình cậu là nhìn chằm chằm bảng đen đến thất thần, vẻ mặt còn cười tươi rói.
Buổi trưa sau khi tan học, cậu ngồi im tại chỗ không nhúc nhích, từng người từng người tạo nhóm ra khỏi lớp, nhưng vẫn chưa đi hết. Thỉnh thoảng cậu lại ngó ra phía sau, nhìn thấy ở chỗ ngồi vẫn còn một hai người, trong lòng thấy sốt sắng, hận không thể đuổi bọn họ ra ngoài.
Tối hôm qua nhận được đồng hồ đeo tay, cậu đã muốn tặng ngay rồi.
Nhưng tự dưng thẳng thừng tặng quà thì kiểu gì cũng bị Nghiêm Duệ vặn hỏi, hơn nữa cũng rất kỳ quặc, cậu không quen làm mấy trò sến sẩm như thế ngay trước mặt người ta.
Chẳng lẽ phải đợi đến tối?! Nhưng chịu đựng cả một buổi chiều cho đến buổi tối cộng lại cũng hơn mười tiếng lận, thế thì lâu quá!
Sao đám người kia không đi ăn đi chứ, vướng víu! Bản thân Dương Trúc cũng đã đói bụng rồi, cậu hờn giận lấy bánh mỳ và nước đã chuẩn bị kỹ càng từ trong ngăn bàn ra ăn, lại thăm dò tình hình bạn cùng lớp ra ngoài ăn cơm.
Trong số mấy người cuối lớp còn chưa đi, trùng hợp là có một tên cá biệt trước đây từng đánh nhau với Dương Trúc. Hắn vốn dĩ đang viết gì đó, giữa chừng ngẩng đầu lên chạm mắt với cậu, hai người lườm nhau một cái rồi lại né đi.
Chưa được vài phút, Dương Trúc lại nóng ruột khó nhịn quay ra sau nhìn, tưởng đi hết rồi vậy mà vẫn còn một mình tên cá biệt đó, ánh mắt hai người lại va nhau lần nữa.
Phiền chết đi được!
Dương Trúc bực bội đứng phắt dậy, đi đến nhà vệ sinh rửa mặt. Mấy bạn gái ngồi hàng trên còn tự mang cơm hộp của mình đi ăn, mùi cũng rất thơm, cậu đi lướt qua mà miệng thèm thuồng, lại hối hận vì sáng sớm vội quá chỉ mua được cái bánh mỳ.
May mà lần này quay về, hàng cuối đã không còn ai nữa.
Cuối cùng sự hào hứng của Dương Trúc lại dâng cao lên. Chỉ cần hàng cuối không có ai, cậu nhanh tay nhanh chân một chút thì nhét quà tặng vào ngăn bàn cho Nghiêm Duệ sẽ không bị ai phát hiện!
Dương Trúc nhanh chóng lấy hộp đồng hồ đeo tay ra cầm lấy, vờ như không có chuyện gì xảy ra mà đi về phía bàn học của Nghiêm Duệ. Kiểm tra tình hình quân địch ở hàng trước xem có ai quay đầu lại không, không có, cậu mới hít sâu một hơi, hơi khom lưng xuống, tay cầm hộp thò vào trong ngăn bàn Nghiêm Duệ.
Còn chưa kịp đặt xuống, cửa sau đột nhiên vang lên tiếng thét lớn: "Dương Trúc!"
Đệt mợ nó sao vẫn còn có người chứ! Dương Trúc cả kinh, chiếc hộp rơi xuống khỏi ngăn bàn, lúc rút tay ra còn mạnh bạo đập trúng mép bàn, bị xước cả mảng lớn, đau đến xuýt xoa. Cửa sau vang lên tiếng bước chân nhanh chóng xông tới, tên kia mồm oang oang gọi: "Mày lấm la lấm lét làm cái gì đấy?" Hắn quát: "Định trộm đồ trong ngăn bàn Nghiêm Duệ đấy hả?"
Lại là cái tên lúc nào cũng xấu tính với cậu!
Dương Trúc tức giận mắng: "Mẹ nhà mày, mày mới trộm đồ!"
Tên cá biệt nói: "Thế mày nói thử xem mày đang làm gì? Lén la lén lút nhìn ra phía sau nhiều lần, tao vừa ra ngoài cái là mày tới đây ngay, không phải ăn trộm thì chột dạ như thế làm gì hả?"
Trong lớp vốn đang rất yên tĩnh, bạn học hàng trên đều lập tức nhìn sang. Dương Trúc không nói thành lời, trợn tròn mắt, sắc mặt bắt đầu đỏ ửng lên như mọi khi.
Làm thế nào mới có thể nói ra khỏi miệng câu "Tôi tặng quà cho Nghiêm Duệ" trước mặt mọi người chứ?