Dương Trúc ngây ngẩn mở to hai mắt, vô thức cúi thấp đầu xuống nhưng vẫn không nhìn thấy được vòng cổ, chỉ có thể kinh ngạc nhìn Nghiêm Duệ. Miệng cậu không khép lại được, càng ngoác rộng hơn. Nghiêm Duệ nắn cằm cậu, giúp cậu ngậm miệng lại. Dương Trúc bất thình lình ôm lấy cổ anh, đu lên cọ cọ.
"Tự anh làm á?!" Dương Trúc gấp gáp cầu xin sự xác nhận, "Đệt, sao em không phát hiện ra nhỉ..."
Cậu hơi dựa vào người Nghiêm Duệ, kiễng chân lên, mắt cứ chớp chớp liên tục, trông dáng vẻ cực kỳ vui vì bất ngờ này. Đột nhiên cậu bật cười ha ha, một tay nâng cổ một tay nhanh chóng sờ lên chiếc vòng, sờ lên hai chữ YR in hoa được khắc, dương dương tự đắc nói: "Sao anh không nói sớm!"
"Nói sớm thì sao?" Nghiêm Duệ nói.
"Nói sớm thì em sẽ càng vui hơn." Dương Trúc hí ha hí hửng, lại lườm anh, "Ý nghĩa không giống anh hiểu không hả? Anh làm trong bao lâu, nghĩ đến việc tặng em cái này từ bao giờ? Làm có khó không?"
Dương Trúc hỏi như thẩm vấn, thả tay ra rồi nắm ngược lấy tay Nghiêm Duệ, tự dùng mắt mình xác nhận, "Làm mấy thứ thủ công này có bị nổi chai tay không? Có bị kim đâm làm bị thương không?"
Khái niệm về công việc thủ công của Dương Trúc chỉ giới hạn trong việc đọc truyện cổ tích, người đẹp ngủ trong rừng bị con thoi đâm vào tay nên rơi vào trạng thái ngủ say... Đương nhiên không phải cậu coi Nghiêm Duệ là người đẹp ngủ trong rừng, cậu vẫn phân biệt được truyện cổ tích và hiện thực! Nhưng cậu chỉ có thể dựa vào hiểu biết nông cạn của bản thân để tưởng tượng mà thôi.
Nghiêm Duệ bị cậu nắm tay ra sức xem xét nắn bóp, bèn dùng tay trái chỉnh lại khăn quàng của cậu cho ngay ngắn, sờ mặt cậu nói: "Làm cái này không khó, mất khoảng nửa tháng, anh không làm bản thân bị thương đâu."
Dương Trúc vô cùng hiếu kỳ, hai mắt tỏa sáng, ngón tay còn vân vê lòng bàn tay anh, vừa nắm vừa hỏi: "Anh làm thế nào vậy? Học từ đâu ra?"
Nghiêm Duệ: "Mua mấy cái vòng cổ trên mạng về quan sát, kết hợp với giáo trình hướng dẫn làm dụng cụ tương tự."
Anh giải thích quá trình cho Dương Trúc, Dương Trúc vừa nghe vừa trầm trồ, cuối cùng lúc Nghiêm Duệ đang nói, cậu còn nắm lấy tay anh, dường như thấy nghe vẫn chưa đủ, ngón tay còn như có như không nghịch lòng bàn tay mềm mại của anh.
Nghiêm Duệ nhìn cậu mờ ám, "Em chỉ muốn nghịch tay anh thôi à?"
Lúc này Dương Trúc mới chợt hiểu ra động tác của mình rất giống biến thái, vội vàng vung tay, ra sức trình bày, "Không! Em chỉ không kìm lòng được mà nắn bóp thôi!" Bây giờ hai tay trống không, cậu lại không nhịn được sờ lên vòng cổ của mình, chỉ cảm nhận được chất liệu da, chỉ vậy thôi cũng khiến tâm tình cậu tốt hơn, cậu cảm thán: "...Sao tay anh siêu vậy! Cái gì cũng biết làm!"
Nghiêm Duệ: "Những công việc thủ công chỉ cần thành thạo thì sẽ rất đơn giản, em cũng có thể học."
Dương Trúc: "Em không làm được đâu." Cậu ngó nghiêng xung quanh, lại chớp mắt cười lấy lòng với Nghiêm Duệ, "Tay nghề giỏi thế này thì phải để em hôn một cái."
Dậy sớm để chăm chỉ chạy bộ mà xuống dưới nhà năm phút đồng hồ rồi vẫn còn chưa bắt đầu, Tiểu Bạch ở bên cạnh đã cô đơn đến mốc meo, không ngừng ngẩng đầu lên sủa gọi Dương Trúc. Nhưng bộ não của mấy kẻ đang yêu đúng là tiềm năng vô hạn, một khi đã tiến vào trạng thái mơ hồ thì Dương Trúc nào nghe thấy được tiếng chó sủa nữa, cứ như thật sự đã biến thành một chú cún con duy nhất trong thế giới của mình, mắt lom lom nhìn Nghiêm Duệ. Tiểu Bạch không cam lòng bị lờ đi, dụi đầu lên bắp chân cậu, Dương Trúc vẫn không thèm đếm xỉa đến nó, tự nhiên né một bước về phía trước, trong mắt chỉ có Nghiêm Duệ.
Nghiêm Duệ nhìn cậu chăm chú vài giây, vươn tay ra, không nhanh không chậm chạm lên môi cậu.
Bờ môi bị ngón tay nhợt nhạt điểm nhẹ lên, Dương Trúc lập tức lè lưỡi ra liếm đầu ngón tay.
Hình như liếm một cái đã khiến cậu vui vẻ chết đi được, cậu nhảy dựng lên xoay người lại ngay lập tức. Đầu lưỡi giống như ăn vụng mật ong, ngọt đến tê dại, nụ cười trên môi không thể nào kìm nén được, cậu che miệng lại cười.
Hỏng rồi, ôi chao hỏng thiệt rồi! Ông đây sắp bay lên rồi!
Chắc chắn là bây giờ tui cười rất dữ tợn, không cần nhìn cũng biết!
Dương Trúc mất dũng khí quay đầu lại nhìn Nghiêm Duệ, sợ gương mặt dữ tợn của mình phơi bày trước mặt anh, chỉ có thể đắm chìm trong thế giới của mình, vừa cười vừa phối hợp đi về phía trước. Tiểu Bạch thấy cậu cuối cùng cũng bằng lòng hành động thì nhảy cẫng lên sủa gâu gâu, giống như rũ bỏ sự kiêng kị mà tung tăng bay nhảy.
Vui quá đi mất! Ai có thể ngờ được, ông trùm học sinh giỏi lạnh lùng cao quý đệ nhất thiên hạ Nghiêm Duệ lại tự tay làm vòng cổ cho tui, cầm kim vì tui, còn khắc tên anh ấy nữa!!!
Dương Trúc bước mạnh, không khống chế được mà bật cười ha ha thật lớn, chân lao nhanh về phía trước.
Một người một chó tràn trề sức sống bắt đầu chạy bộ sáng sớm, Nghiêm Duệ nhìn theo bóng lưng bọn họ, lắc đầu một cái, chạy đuổi theo.
Dương Trúc và Tiểu Bạch chạy bộ giống như đua tốc độ, hậu quả là khi quay về nhà Nghiêm Duệ, bụng Dương Trúc giống như ba ngày rồi không có cơm ăn, hai chân thì yếu ớt, còn phải để Nghiêm Duệ đỡ lấy mới đi lại được.
Mặc dù rất đói nhưng nụ cười trên mặt Dương Trúc vẫn không vụt tắt. Lúc ăn sáng, cậu cắn cốc, đợi khi mẹ Nghiêm vào bếp mới nhớ ra gì đó, ra vẻ thần bí hỏi Nghiêm Duệ: "Đúng rồi, Nghiêm Duệ."
"Hửm?" Nghiêm Duệ đang phết mứt hoa quả lên bánh mỳ của mình.
"Thì là... tối hôm qua anh có nhận được không?" Dương Trúc nũng na nũng nịu hỏi: "Anh có nhận được... nhận được cái kia không?"
Hỏi tới hỏi lui vẫn không rõ đại từ hỏi là gì, Nghiêm Duệ hỏi: "Cái nào cơ?"
"Là cái đó ý!" Dương Trúc chọc cánh tay anh, "Tin nhắn!"
Nghiêm Duệ đã đoán được cậu muốn hỏi gì, nhưng vẫn cố ý nhử cậu, "Tin nhắn quảng cáo à?"
"Không phải!" Dương Trúc vỗ bàn một cái, suýt chút nữa làm đũa chấn động luôn, vội vàng xếp lại đôi đũa bị lệch đi cho ngay ngắn. Mẹ Nghiêm bị cậu làm kinh động, tò mò hỏi từ phòng bếp, "Sao thế?" Cậu vội nói: "Không có gì không có gì đâu ạ!" Cậu quay đầu lại, nhìn Nghiêm Duệ đầy van lơn, hạ thấp giọng hỏi: "Thì là... là... Dương Mai có gửi tin nhắn gì cho anh không?"
Hôm qua là sinh nhật cậu, cậu không về nhà cũng không báo trước gì cả, dù sao cũng nên có người lo lắng cho cậu chứ?
Cậu dự định sẽ làm hòa với Dương Mai, quà sinh nhật cho Dương Mai vào ba hôm nữa cậu cũng chọn xong rồi... Thế nhưng đã chiến tranh lạnh bao nhiêu năm qua, muốn nói chuyện bình thường với Dương Mai vẫn khó thật đấy! Dù sao cậu cũng phải tìm được chút động lực cho mình chứ?
Chẳng qua nếu như Dương Mai không hỏi... không quan tâm thì...
Đệt, vậy cậu để tâm như thế có phải mất mặt lắm không?!
Dương Trúc kéo áo Nghiêm Duệ dưới gầm bàn. Nghiêm Duệ nhớ lại, khoảng thời gian hồi tưởng ngắn ngủi này khiến ánh mắt Dương Trúc càng trở nên rối rắm, cậu cứ thấp tha thấp thỏm, trong chớp mắt thấp thỏm lại biến thành quyết tuyệt, cũng không biết bản thân vừa hoàn thành một vở kịch nào nữa.
Cuối cùng Nghiêm Duệ xoa đầu cậu, "Có."
Lúc này Dương Trúc mới thở hắt ra một hơi, "Phù——"
Rất nhanh, cậu lại không thể chờ được nữa hỏi: "Con nhỏ nói gì?"
"Bảo anh tổ chức sinh nhật cho em thật nghiêm túc." Nghiêm Duệ nói: "Còn cảm ơn anh nữa."
Dương Trúc ngâm nga, lẩm bẩm "Coi như nó đến tìm anh", lại dùng âm lượng nhỏ hơn nữa trộm nói "Rốt cuộc ông đây cũng không phí công chuẩn bị quà".
Nghiêm Duệ lại hỏi: "Nếu như em ấy không hỏi thì sao?"
Dương Trúc hắng giọng, ho khụ một tiếng, bỗng nhiên gương mặt tỏ ra đắc ý tươi cười.
Cậu dạt dào chí khí nói: "Vậy đến lúc em tặng quà cho nó sẽ mất thể diện lắm! Nó không quan tâm đến sinh nhật của em, em lại tặng quà cho nó thì có vẻ em quá cao thượng hào phóng với một đứa hẹp hòi như nó!"
Câu trả lời này không giống dự tính của Nghiêm Duệ. Anh thoáng khựng lại động tác, miệng nhếch lên nụ cười hời hợt, sau đó anh đặt chiếc bánh mỳ đã được phết mứt hoa quả lên đĩa trước mặt Dương Trúc, không phát biểu đánh giá với câu trả lời này.