Kết quả lần này giành được vật về tay, vậy mà trong lòng lại ngứa ngáy.
Sau khi ăn cơm xong về lớp, thời gian nghỉ trưa cũng không còn nhiều lắm. Cậu ngồi vào chỗ của mình, lúc này không còn lén nhìn Nghiêm Duệ phía sau nữa mà lại bận tâm đến chiếc đồng hồ trong túi áo. Tiết học đầu tiên chưa diễn ra quá hai phút, cậu đã lấy đồng hồ ra, lần đầu tiên quan sát nó gần đến thế.
Cậu ngồi một mình, không có bạn cùng bàn nhìn thấy, nhưng vẫn che đồng hồ lại cho chắc, có thể nói là động tác của người có tật giật mình.
Chẳng đẹp gì sất, về thiết kế mà nói cũng không bằng phần lớn các dòng đồng hồ đeo tay được lưu hành trên thị trường hiện nay, kim chỉ nam màu bạc, chất liệu bằng nhựa, các vạch thời gian đều là chữ số Ả rập ngay ngắn, không đẹp tí nào cả.
Dương Trúc cất nó đi, mười phút sau lại lấy ra ngắm.
Cậu nhìn thấy trên mặt kính của đồng hồ có kha khá vết trầy mảnh, đoán có lẽ thời gian sử dụng cũng đã lâu, dây đồng hồ cũng bị phai màu một ít.
Rõ ràng ngắm đi ngắm lại chỉ toàn thấy khuyết điểm, nhưng lần thứ hai Dương Trúc cất đi cũng chỉ có thể duy trì được mười phút, mười phút sau, cậu lại lấy ra lần nữa để quan sát. Thật sự chẳng đẹp gì cả, Nghiêm Duệ lại niệm chú gì vào cậu rồi, một cái đồng hồ đeo tay cũ kỹ thôi mà lại khiến cậu phân tâm trong giờ học lâu như vậy.
Đến lần cuối cùng thì cất đi cũng tiếc, Dương Trúc bèn lấy hẳn nó ra, đeo lên cổ tay mình. Lúc Nghiêm Duệ đeo thì vừa khít, kích cỡ rất chuẩn với anh, còn cậu đeo vào thì dây đồng hồ lại thừa ra một đoạn nhỏ.
Dương Trúc chẳng hiểu tại sao, mới đeo thêm được vài phút thì chuông tan học vang lên, cậu giấu ngay vào trong ngăn bàn, cứ như sợ bị người ta phát hiện.
Nghiêm Duệ đổi đồng hồ mới, bạn cùng bàn phát hiện ra rất nhanh, vài lần muốn hỏi lại thôi, cuối cùng vẫn không nói gì.
Bắt đầu từ hôm sau, Dương Trúc mặc đồng phục mùa thu đến trường, áo dài tay che khá kín. Có thể nói mùa thu đến rồi, thời tiết không còn nóng nữa, có thay đồng phục thì cũng không có gì đường đột cả.
Dương Trúc vui như được mùa, nếu không cậu lén lút đeo đồng hồ còn phải chịu giày vò nữa!
Có tay áo che rồi, lúc này cậu mới không ngại chạy đến gần chỗ Nghiêm Duệ. Lần trước Nghiêm Duệ ra mặt vì cậu, những bạn học khác trong lớp không còn khó chịu vì cậu đến tìm anh mua vui nữa, chỉ là bề ngoài từ khinh thường biến thành đủ kiểu liếc trộm.
Chỉ cần cậu và Nghiêm Duệ đi cùng nhau là những ánh mắt tìm tòi nghiên cứu sẽ thi nhau xuất hiện.
Dương Trúc lại cảm thấy không thoải mái, nhưng Nghiêm Duệ không thích cậu và người khác xung đột với nhau, thật ra suốt ngày ngu ngốc cãi nhau cậu cũng thấy phiền lắm, vậy nên dứt khoát làm lơ không để ý tới nữa. Vốn dĩ cũng chẳng có ai thích khiến mình mất vui, chỉ là nhiều khi cậu không khống chế được tính tình mình, bị người ta đâm chọc vài câu đã có phản ứng giận dữ. Lúc nào cũng có nhiều người ghét cậu, vô tình hay cố ý thì cũng nhất định phải thể hiện sự ghét bỏ của mình với cậu, cậu tức giận chửi thì họ lại càng ghét cậu, cậu luôn cảm thấy xung quanh mình toàn là kẻ địch, một vòng tuần hoàn ác tính.
May mà còn có Nghiêm Duệ.
Lúc ngẩn người ngồi một mình trong phòng buổi tối, Dương Trúc mới có thể thoải mái cởi đồng hồ trên cổ tay mình ra xem.
Vừa cảm thấy cởi cái đồng hồ cũ rích này ra mà bản thân còn thấy tiếc thì đúng là ngu ngốc, lại vừa nghĩ, dù sao thì Nghiêm Duệ đeo cái của cậu, cậu đeo của Nghiêm Duệ thì có gì sai sao?
Có đôi khi nằm trên giường thấy nóng, lại chẳng muốn mở quạt, cậu bèn dán mặt kính đồng hồ man mát lên mặt mình.
Hình như nhiệt độ của Nghiêm Duệ không cao.
Không bằng nhiệt độ của mặt kính chiếc đồng hồ này đâu.
Cậu cũng không biết mình suy nghĩ tào lao gì nữa, đến khi lấy lại tinh thần thì thẹn quá hóa giận vỗ lên mặt mình, kết quả quên mất chỗ đó còn đang bị thương, đau đến nhe răng toét miệng cười.
Vết thương trên mặt đang dần dần tốt lên, đến bây giờ đã bớt sưng rồi nhưng vết bầm tím vẫn còn. Hôm nào ăn sáng, Dương Mai cũng nhìn chằm chằm lên vết thương trên mặt cậu rồi tỏ thái độ, học theo mấy câu nói mắng cậu không có não, gặp chuyện gì cũng chỉ biết đánh nhau, hôm nào cũng bị thương, xấu chết đi được mà còn không biết xấu hổ.
Dương Trúc bị mắng tất nhiên là mắng lại rồi, bị kẻ ngu gây sự ai mà nhịn được, tao xấu hay không chẳng liên quan gì đến việc một ngày thấy mặt mày hai lần!
Dương Mai chống cằm lườm cậu, miệng lưỡi sắc bén, "Tui thấy thương cho bạn của anh, hôm nào cũng phải thấy cái bản mặt xấu xí của anh."
Đàn ông cần đẹp để làm gì, có ăn được không?! Mẹ nó ai thèm để ý chút vết thương tí tẹo trên mặt cậu chứ!
Lúc đến khu dạy học, Dương Trúc vẫn còn đang suy nghĩ chuyện này, đi ngang qua cửa phòng vệ sinh thì nhìn thấy tấm gương bên trong, cậu bèn tiện thể rẽ ngang dí sát mặt vào nhìn.
Không phải chỉ hơi tím thôi à? Không phải chỉ hơi sưng thôi sao?
Chỉ hơi xấu chứ đâu có quá xấu?!
Sau tiết học cậu đi tìm Nghiêm Duệ như mọi khi, sau khi nghe xong một đề, chính cậu dùng tay tính ra được đáp án cuối cùng xong rồi nhưng vẫn chưa muốn đi.
Lúc Nghiêm Duệ giảng bài cho cậu, anh đều dùng một trang nháp mới, viết hết tất cả quá trình, ý tưởng và trình tự giải đề xuống, nói xong thì xé một trang cho cậu, tiện thể chính bản thân anh cũng giải thêm đề, trên trang nháp của anh cũng xuất hiện những dòng công thức xiên xiên vẹo vẹo không ngay ngắn.
Nghiêm Duệ xé một trang cho cậu, cậu xem xong tờ nháp thì lại ngó sang Nghiêm Duệ, đột nhiên cảm thấy gương mặt tên này lúc nào cũng nghiêm túc, là kiểu đẹp trai cẩn thận tỉ mỉ, trên mặt đừng nói là vết sẹo, đến cả mụn trứng cá mà con trai lớp khác hay mọc trong thời kỳ trưởng thành anh cũng chẳng có.
Cảnh Dương Mai mắng cậu là làm tụt cảm xúc của người ta ban sáng lại xuất hiện trong đầu.
Dương Trúc bỗng nhiên ngồi chồm hỗm xuống, ghé sát vào Nghiêm Duệ, có vẻ rất mất mặt mà nhỏ giọng hỏi: "Hỏi cậu một câu."
"Nói đi."
"Khụ." Cậu sợ bị người ta nghe thấy, lại hạ thấp giọng hỏi: "Vết thương trên mặt tôi, cậu có thấy xấu không?"
Nghiêm Duệ nghiêng đầu nhìn cậu, vẻ mặt không thay đổi nhưng đôi mắt tựa như hồ sâu, khiến cậu không kìm được mà nín thở. Đôi mắt kia hơi nheo lại, hình thành một ánh mắt có vẻ đang đánh giá hoặc soi xét. Yết hầu Dương Trúc trượt lên trượt xuống, đợi câu trả lời của anh.
Một đôi tay giơ lên, đầu ngón tay nhợt nhạt lướt qua vết thương trên mặt cậu, vì chỉ tiếp xúc bề ngoài chứ không cố gắng tác dụng lực, chẳng những nó không đau mà còn hơi ngứa ngáy.
Mảng xanh tím trên mặt dường như nóng lên, Dương Trúc nghe thấy Nghiêm Duệ nói: "Không xấu." Anh hơi dừng lại, bổ sung thêm một câu, "Tôi không ghét."
Cũng đâu có hỏi cậu thích hay ghét...
Dương Trúc không nói nên lời, trong chớp mắt miệng đắng lưỡi khô, cả người không được bình thường, giống như tiếng tim đập thình thịch như trống gõ lúc này của cậu vậy.