“10 triệu có thể đổi lấy bạn trai của em được không?”
“Được chứ! Đôi bên cùng có lợi mà!”
Buổi tụ họp gia đình nhàm chán và dài dòng, Lâm Mạn lấy lý do công việc, luôn cúi đầu xử lý các tin nhắn trên WeChat. Nhưng với vị trí hiện tại của cô, công việc thực chất không nhiều, phần lớn thời gian là “chờ” — chờ người khác gửi, chờ người khác chỉnh sửa, rồi chờ gửi lại.
Cô giờ đây khôn ngoan hơn trước, hiểu rằng việc tự mình làm tất cả mọi thứ chỉ khiến bản thân kiệt sức.
Đặt điện thoại xuống, cô nhẹ nhàng dựa vào lưng ghế, cô em họ ngồi bên cạnh đang xem các video ngắn thịnh hành, nội dung vẫn xoay quanh tình yêu và tiền bạc, hai chủ đề muôn thuở.
Điều này khiến Lâm Mạn nhớ lại hồi cấp hai, trên mạng từng phổ biến những bảng câu hỏi trắc nghiệm, trong đó có một câu hỏi: “Ước mơ của bạn là gì?” Cô không do dự mà viết: Lái siêu xe, ở biệt thự, lấy chồng giàu.
Mọi thứ đều gắn liền với tiền bạc, không hề nhắc đến tình yêu.
Bản chất người phụ nữ tầm thường đã sớm bộc lộ từ khi cô còn non nớt chưa hiểu đời.
May mắn là thời đó video ngắn còn chưa phổ biến như thế giới mạng mười mấy năm sau, nếu không câu nói này chắc chắn sẽ bị cộng đồng mạng “chính nghĩa” chỉ trích đến chết.
Hư vinh, thực dụng, không phù hợp với giá trị cốt lõi.
Khao khát được sống trong sự đủ đầy về vật chất liệu có sai không?
Lâm Mạn nghĩ rằng không. Bởi từng có một nhà lãnh đạo vĩ đại nói rằng: Phải để một bộ phận người giàu trước, dẫn dắt những người khác cùng giàu có.
Hơn nữa, cô không phải kẻ ngồi chờ sung rụng, ngồi chờ siêu xe, biệt thự hay người giàu chạy đến ôm cô. Cô rất nỗ lực, luôn cố gắng. Thời còn đi học, cô đã chăm chỉ tới mức quên ăn quên ngủ. Sau khi đi làm lại càng lao vào công việc như một con ong chăm chỉ.
Cô tin rằng cuộc sống của mình sẽ không mãi bị nghèo đói trói buộc, tin rằng một ngày nào đó cô sẽ có chỗ đứng trong kim tự tháp của thành phố này.
Vì điều đó cô sẵn sàng đánh đổi hoặc hy sinh.
“Chồng cháu lại không đến à?”
Kết hôn đã hơn ba năm, việc Chu Hạ Nam không tham gia những buổi tụ họp gia đình như thế này đã chẳng phải lần một lần hai. Nhưng bà dì ba lại cứ thích giả vờ mất trí, luôn nhắc đến những chuyện khiến người ta khó xử.
Lâm Mạn định nở nụ cười nhẹ để xin lỗi thì cô em họ vừa mới mải mê xem video hài lại ngẩng đầu lên, vô tội mà đáp trả dì ba: “Anh họ cũng đâu có đến, đàn ông kiếm được nhiều tiền ai chẳng như thế!”
Đường Lý Trí, em họ của Lâm Mạn, nổi tiếng là người nóng tính khó dây vào. Bởi vậy mà dì ba chỉ biết cười gượng vài tiếng rồi không hỏi han gì thêm.
“Em giỏi chứ!” Đường Lý Trí nhướng mày với Lâm Mạn. Cô gái này sở hữu một vẻ ngoài rạng rỡ, dễ thương nhưng bên trong lại toàn gai góc.
“Không uổng công chị tặng em chiếc túi LV!” Lâm Mạn cười, nâng ly nước ngô trên bàn lên cụng ly với em họ.
Nước ngô mát lạnh trôi xuống cổ họng, Đường Lý Trí đột nhiên thở dài một tiếng thật nặng nề. “Haizz, em thật sự ghen tị với chị!” Cô chống cằm, giọng nói đầy vẻ mơ hồ của một cô gái mới bước chân vào xã hội.
“Ghen tị vì chị có thể mua LV?” Lâm Mạn cười nhẹ, nghĩ rằng em họ chỉ đang “giả bộ buồn để làm thơ.”
Đường Lý Trí không giống cô. Bố là cán bộ nhỏ của một doanh nghiệp nhà nước, mẹ là nhân viên làm việc ở phường. Nhờ chính sách bồi thường tái định cư, từ nhiều năm trước gia đình họ đã được phân ba căn hộ. Dù còn xa mới đạt đến mức giàu có nhưng họ cũng cách xa cuộc sống nghèo khó.
Hồi nhỏ, đôi lúc Lâm Mạn từng mơ mộng không thực tế: Nếu mình sinh ra trong gia đình của Đường Lý Trí, liệu mình sẽ trở thành người thế nào? Ít nhất, mình sẽ không phải lớn lên trong những câu nói như: “Con không biết nhà mình nghèo à?” hay “Con kiếm được từng này tiền thì làm được gì chứ?”
Nhưng Đường Lý Trí vẫn không hài lòng: “Một chiếc túi thì tính là gì, em ghen tị với tất cả mọi thứ của chị được chưa!” thầy Chu môi, vừa nói vừa đếm từng thứ trên tay mình: “Chị có xe, có nhà, lương cao, chồng đẹp trai. Chị nhìn xem, đây chẳng phải nữ chính ngôn tình sao?”
Nữ chính ngôn tình?
Lâm Mạn thật sự muốn thành thật nói với em họ rằng, những thứ cô có được chỉ là vẻ ngoài phù phiếm, chẳng mấy quan trọng. Điều mà cô thiếu nhất lại chính là điều kiện đầy đủ và cần thiết nhất để trở thành một nữ chính ngôn tình — tình yêu.
Chu Hạ Nam chưa bao giờ yêu cô đến mức sống chết vì cô.
Tình cảm mà anh dành cho cô, thậm chí còn không bằng một con linh dương cái ở châu Phi.
Thế nhưng Lâm Mạn vốn dĩ không phải người dễ dàng nói ra những vấn đề trong lòng. Giờ đây, từ ánh mắt tới dáng vẻ của cô chẳng để lộ chút nào dấu hiệu của tổn thương. Cô vẫn cố gắng tô vẽ một cuộc sống hào nhoáng bên ngoài, ngay cả khi trước mặt là người em họ thân thiết đã lớn lên cùng mình.
“Rồi em cũng sẽ có thôi.” Nụ cười của Lâm Mạn phai nhạt hơn một chút nhưng cũng đủ để qua mắt Đường Lý Trí – cô gái vô tâm này.
“Em đâu có đòi hỏi nhiều thế, chỉ cần có tiền là được. Đợi đến khi em giàu, em sẽ đi tìm một anh chàng trẻ trung đẹp trai, mạnh mẽ cưỡng ép anh ta yêu em!” Đầu óc Đường Lý Trí lúc nào cũng tràn ngập những ý tưởng điên rồ viển vông. Cô khẳng định đó là “di chứng” sau hơn hai mươi năm độc thân.
“Trai đẹp thì có gì hay? Biết đâu lại đâm một nhát vào tim em đấy,” Lâm Mạn trêu đùa cô em họ.
“Thì ít nhất cũng là trai đẹp đâm chứ sao!” Đường Lý Trí lập tức đáp trả, “Dù sao yêu đương cũng là chuyện phải đâm qua đâm lại mới khắc cốt ghi tâm. Cưới xin thì chắc chắn không được rồi!”
Lời nói trúng tim đen, Lâm Mạn nhất thời không biết phải đáp lại thế nào, may mà lúc này nhân viên phục vụ bắt đầu bưng món ăn nóng lên.
Nhà hàng kiểu địa phương, không quá chú trọng trình tự món ăn, có gì thì bưng lên nấy. Món đầu tiên là cỏ ngưu tất xào với lòng heo. Dưới ánh đèn, lòng heo và cỏ ngưu tất bóng bẩy hấp dẫn, ở giữa là một lớp nước sốt đỏ sánh đặc. Trước món ngon bày trước mặt, Đường Lý Trí không kìm được, vội cầm đũa lên mà không tiếp tục nói chuyện phiếm với Lâm Mạn nữa.
Còn Lâm Mạn lại không động đũa. Quá trình trao đổi chất bắt đầu giảm sút khiến cô ngày càng ít hứng thú với đồ ăn. Cách sống tiêu cực mà trước đây không thể làm tổn hại cô, giờ đây đã quang minh chính đại khiến phần bụng cô trở nên phình to và nhão nhoẹt.
Ngay cả một người phụ nữ mạnh mẽ như sắt thép cũng sợ sự sồ sề và chảy xệ.
Sau bữa tối, mẹ Lâm ân cần yêu cầu Lâm Mạn đưa gia đình Đường Lý Trí về nhà.
Đường Lý Trí nhìn chiếc xe, nhận ra đây là một chiếc Jaguar đến từ Anh, được cho là xe hoàng gia sử dụng. Cô không biết liệu Nữ hoàng Anh có ngồi Jaguar hay không nhưng vào lúc này người dì đang ngồi ở ghế sau mải mê khen ngợi chiếc xe mới này, rõ ràng coi mình như Nữ hoàng Anh thực thụ.
“Là mẹ chồng chọn cho nó đấy, hàng nhập khẩu, đợi xe cũng phải mấy tháng liền… Nhờ có nhà chồng mà cuộc sống của Mạn Mạn bây giờ tốt đẹp biết bao.”
Đường Lý Trí ngấm ngầm cười khẩy. Rõ ràng chị Mạn Mạn là người dựa vào sự nỗ lực ngày đêm để gây dựng sự nghiệp, nhưng qua lời dì nói tất cả đều là công lao của nhà họ Chu.
Phụ nữ dù độc lập đến đâu trước mặt nhà giàu cũng chẳng là gì.
Chẳng trách trên mạng lại có nhiều người gọi một số cậu ấm nhà giàu là “ông chồng quốc dân”.
“Ợ.” Đường Lý Trí phá vỡ bầu không khí bằng một cái ợ đầy no nê.
Cô ăn quá nhiều, bụng nhỏ trông như mang thai ba tháng. Nhẹ nghiêng đầu sang bên trái, ánh mắt lơ đãng nhìn thấy bụng của Lâm Mạn – vẫn phẳng lì. Dù bên trong quần có nhét thêm chiếc áo len cashmere mỏng, trông vẫn dư dả thoải mái. Không khỏi khiến thầy Chu môi thở dài: “Chị Mạn Mạn, sao chị có thể nhịn không ăn đến một miếng nào vậy?” Chưa để Lâm Mạn đáp lời, cô lại tự lẩm bẩm: “Đây chính là sự khác biệt giữa em và những người ưu tú như chị, haizz.”
Người ưu tú thời nay không chỉ so xem mỗi tháng tài khoản có bao nhiêu tiền mà còn so cả vóc dáng. Phụ nữ thì phải thanh mảnh, đàn ông thì phải có cơ bụng sáu múi. Những cô gái như Đường Lý Trí, cân nặng vượt mức 50 kg, chẳng còn đường sống.
“Con gái mập một chút mới dễ sinh nở.” Mẹ Lâm đột nhiên chen vào cuộc trò chuyện, kéo dài cổ mà nói.
Đường Lý Trí ghét nhất những suy nghĩ phong kiến lỗi thời như thế, bèn lẩm bẩm: “Mập rồi chồng còn chưa chắc tìm được, sinh với chả đẻ.” Cô không giỏi che giấu cảm xúc của mình, thường bị đánh giá không tốt nhưng điều đó đôi lúc lại khiến Lâm Mạn ghen tị.
Việc nói cười hay giận dữ một cách tùy ý không phải ai cũng làm được.
Mẹ Lâm không chấp nhặt với một cô gái nhỏ. Bà nhìn vào gương chiếu hậu, đôi lông mày xăm phai màu nhíu lại, nhìn thẳng vào Lâm Mạn: “Bây giờ nhiệm vụ quan trọng nhất của con là sinh một đứa bé, phải bắt đầu thay đổi cách ăn uống, bồi bổ cơ thể đi.”
Trong bữa tối, vì có họ hàng bên nội nên bà không tiện nói gì.
Giờ chỉ còn em gái ruột và gia đình nhỏ của cô ấy, bà không thể nhịn được nữa.
Nhà giàu coi trọng việc duy trì dòng dõi.
Ngay cả vị đại gia giàu có nhất nhì ở Macau cũng phải khổ tâm vì những chuyện liên quan đến việc có con hay không.
Ai mà tránh được chứ?
“Có con rồi thì tình cảm của con với Tiểu Chu sẽ tốt hơn.” Mẹ Lâm khẳng định chắc nịch.
Tình cảm đã tốt thì mới có thể tốt hơn.
Còn trong mắt Lâm Mạn, mối quan hệ giữa cô và Chu Hạ Nam vốn dĩ không tốt. Nếu cứ cố gắng duy trì chỉ càng trở nên tệ hơn mà thôi.
Cô siết chặt tay lái, những đốm lửa âm ỉ trong lòng cuối cùng bị chính cô dập tắt.
Đèn đỏ chuyển xanh, cô đạp chân ga tiện thể gật đầu nói đã hiểu, giọng điệu che đậy sự qua loa vô cùng kín đáo. Từ nhỏ, cô đã lớn lên trong việc nhìn sắc mặt bố mẹ mà làm mọi chuyện, đến mức sau này trở thành phản ứng sinh lý.
Người lớn đều nói cô là đứa con ngoan nhưng cô lại thấy mình đã làm xấu mặt những đứa trẻ ngoan, vì rõ ràng cô chỉ là một cỗ máy biết gật đầu đồng ý mà thôi.
Không khí trong xe trở nên im lặng, may mà có Đường Lý Trí ngồi bên cạnh nói linh tinh. Nào là “con cái không trói được đàn ông đâu,” nào là “một người vui vẻ còn hơn hai người khổ sở,” hay “dù không sinh con, nhân loại cũng không vì thế mà tuyệt chủng.” Có lẽ cô rảnh rỗi quá nên hay lướt qua những diễn đàn như Zhihu hay Douban. Những lý thuyết kỳ quặc về đời sống gia đình, Đường Lý Trí có thể nói mãi không ngừng, khiến mẹ cô giận tím mặt nhưng lại chẳng biết phải phản bác thế nào, chỉ có thể quay sang mẹ Lâm than thở: “Chị xem, cho nó đi học đại học, chỉ học được mấy cái này về. Sớm biết thế chẳng cho học nữa.”
Đưa Đường Lý Trí và mẹ cô ấy về xong, bầu không khí trong xe bỗng trở nên khác lạ.
Mẹ Lâm thì buồn rầu, còn bố Lâm thì cau mày. Không khí nhà họ lúc nào cũng nặng nề hơn nhà của em gái cô nhiều.
Là vì nghèo ư?
Nhưng bây giờ họ đâu còn nghèo nữa.
Lâm Mạn nhìn vào gương chiếu hậu, để mặc mẹ cô tiếp tục nói về trách nhiệm và nghĩa vụ của người phụ nữ. Cửa sổ xe chưa đóng kín hoàn toàn, để lại chút tiếng gió nhẹ, vừa đủ để át đi phần nào tiếng lải nhải của bà.
Có lẽ mẹ cô không nhận ra, hoặc không muốn nhận ra, rằng bà đã coi con gái mình như một món đồ sở hữu. Từ sinh con đến nuôi dưỡng, tất cả đều do bà tự tay tạo dựng, đến mức muốn nhét hết tư tưởng của mình vào đầu con gái, chỉ vì sợ cô đi sai đường, bị nhà họ Chu đuổi đi, rồi lại phải sống cuộc đời cực khổ như bà, ngày ngày tính toán từng đồng trong tài khoản ngân hàng.
“Ở công ty đừng mạnh mẽ quá, làm vừa vừa thôi.” Mẹ cô vẫn nói đến tận lúc xuống xe, kèm theo tiếng thở dài suốt mấy chục năm không đổi của bố cô.
Chỉ còn lại một mình trong xe, Lâm Mạn thở dài một hơi, không còn bố mẹ ngồi cạnh, ngay cả việc xoay vô lăng của cô cũng tự nhiên hơn vừa rồi.
Đột nhiên, cô nhớ tới tiếng thở dài của bố cô khi nãy. Hóa ra những thói quen xấu mà cô không thích đã bám rễ sâu trong cô.
Haizz. Cô lại muốn thở dài, may mà cố tình kiềm lại.
Màn hình điện thoại sáng lên, mẹ chồng nhắn tin bảo cô về nhà một chuyến.
Chắc lại là mấy món yến sào, đông trùng hạ thảo đắt đỏ mà bạn bè bà gửi tới, và lại là lời nhắc nhở cô phải bồi bổ sức khỏe.
Ở điểm này, mẹ cô và mẹ chồng cô hiếm khi nào đồng lòng đến vậy.
Người ta thường nói “Tam nhân thành hổ.” Một cuộc hôn nhân được bao nhiêu người vun đắp và kỳ vọng, sao lại không thể khiến những người trong cuộc cảm thấy hạnh phúc?
(Câu thành ngữ “Tam nhân thành hổ” có nghĩa đen là “Ba người nói có cọp, thiên hạ cũng tin có cọp thật.” Câu này chỉ ra rằng một thông tin, dù sai lệch hay không có cơ sở, nếu được nhiều người lặp đi lặp lại thì sẽ dễ dàng khiến người khác tin tưởng vào nó.)
Bố mẹ chồng của Lâm Mạn sống ở khu biệt thự Bích Vân, nơi mà những gia đình giàu có thời trước rất ưa chuộng. Khu vực này từng được xem là “làng quý tộc” giữa lòng thành phố.
Nhà bố mẹ đẻ của Lâm Mạn chỉ cách đó vài cây số, cách vài con đường, nhưng khoảng cách ấy đã phân rõ ranh giới giữa người nghèo và người giàu. Hồi học cấp ba, mỗi lần về nhà, cô thường phải đi qua những căn biệt thự kiểu Tây với mái nhọn mang phong cách châu Âu ẩn mình dưới những tán cây xanh mướt. Sau đó là những tòa chung cư cao cấp 10-15 tầng, tường ốp gạch men trông cực kỳ đắt đỏ. Xe buýt cứ thế chạy qua từng trạm, khung cảnh từng chút một mất dần vẻ phồn hoa. Trạm cuối cùng chính là nhà cô, một khu tập thể sáu tầng chỉ mới lắp đặt thang máy cách đây vài năm.
Cái cảm giác tự ti và không cam lòng có lẽ bắt đầu từ thời điểm đó.
“Tại sao cùng là con người, mà người khác mặc Burberry còn mình lại phải mặc đồ cũ từ tay người khác?”
Không cam lòng. Không phục.
Giờ nghĩ lại mới thấy suy nghĩ của cô gái trẻ khi đó thật hẹp hòi. Rõ ràng ngay cả những người ăn xin dưới gầm cầu cũng có thể chạm tới một cuộc sống bao la hơn.
Món “bồi bổ” hôm nay lại là một người còn sống.
Lâm Mạn liếc nhìn Chu Hạ Nam, trong đầu cô tự động vang lên giọng hát của Tiêu Á Hiền:
“Chúng ta trở thành người xa lạ thân quen nhất trên thế gian này. Từ nay mỗi người một lối, mỗi người một nỗi buồn.”
Thật nực cười. Cô và Chu Hạ Nam dù có làm người xa lạ, cũng không thể nào trở thành người “thân quen nhất” được.
Cô thu lại ánh mắt và những suy nghĩ vu vơ của mình.
“Anh về rồi à?” Lâm Mạn dùng nụ cười giả tạo mà cô thường áp dụng khi giao tiếp với đối tác, nhẹ nhàng hỏi han nhưng cũng chẳng buồn quan tâm.
Chu Hạ Nam đang ngồi ăn sushi đặt sẵn trên bàn, không buồn ngẩng đầu lên. Anh gắp một miếng cá hồi, chấm vào mù tạt rồi nhét thẳng vào miệng. Vị cay nồng của mù tạt xộc lên mũi và họng, anh hưởng thụ trọn vẹn sau đó mới đáp lời:
“Ừ, về rồi.”
Rồi lại không ai nói gì thêm.
Mẹ chồng của Lâm Mạn từ bếp bưng ra một đĩa trái cây tươi, vừa hay bắt gặp cảnh tượng đóng băng trong phòng ăn. Một người thì ăn uống một cách thờ ơ, người kia lại mải mê chìm trong suy nghĩ. Nói là mối quan hệ tồi tệ nhưng giữa họ không có sự căng thẳng hay đối đầu, chỉ đơn giản là cả hai đều không đem lòng chân thành ra để đối diện với nhau.
“Mạn Mạn, ngồi xuống đi.” Mẹ chồng kéo ghế gần đó và đưa cho cô một miếng cam.
“Vâng, cảm ơn mẹ.” Lâm Mạn đặt túi lên đùi, ngồi ăn cam một cách cẩn trọng, đến mức lưng thẳng tắp, khuôn mặt lộ rõ sự căng thẳng.
Chu Hạ Nam liếc mắt nhìn cô đầy chế giễu. Đúng là vẫn cái kiểu khéo léo lấy lòng người khác như xưa. Không hiểu cô giả vờ ngoan ngoãn, không tranh không giành như thế này suốt ngày liệu có thấy mệt không.
Anh nuốt xong miếng sushi cuối cùng, vỗ tay đứng dậy.
Lâm Mạn nhìn thấy toàn bộ động tác của anh qua khóe mắt.
Thời tiết ở Thượng Hải vẫn chưa thực sự ấm lên, cơn lạnh bất chợt vẫn thỉnh thoảng ập tới. Người mặc áo polo ngắn tay như anh thì ít vô cùng. Tương tự, kiểu như Lâm Mạn còn mặc áo giữ nhiệt làm lớp lót bên trong cũng không nhiều.
Thật khó hiểu. Tại sao nhiều năm trước cô lại không nhận ra rằng giữa họ vốn là hai thế giới khác biệt?
Hay chính vì nhận ra nên mới bị thu hút mạnh mẽ đến thế?
Giống như Bắc Cực khát khao được chạm tới xích đạo.
Khi Lâm Mạn còn đang thả hồn theo những suy nghĩ, mẹ chồng cô đã bắt đầu hỏi chuyện Chu Hạ Nam.
“Con định đi đâu?”
“Về nhà chứ còn đâu.” Anh tỏ ra khó chịu. Mọi thứ trong căn biệt thự này khiến anh cảm thấy ngột ngạt, nhắc nhở anh rõ ràng rằng bản thân không phải là một người tự do.
“Đây chính là nhà của con mà!”
“Không phải mẹ đã mua cho con và cô ấy một ngôi nhà khác rồi sao?” Anh không thèm chỉ thẳng vào Lâm Mạn, chỉ dùng cằm hất nhẹ về phía cô.
Mẹ chồng nhìn cảnh đó mà tức giận:
“Con không thể nói chuyện đàng hoàng được sao? Con bé là vợ con đấy!”
Hừ.
Lâm Mạn nghe thấy tiếng cười khẩy thoát ra từ kẽ răng anh.
Không sao cả. Cứ việc sỉ nhục cô đi.
Cô vốn chẳng còn để tâm nữa. Chính việc ngày ngày bận lòng về một cuộc hôn nhân chắc chắn sẽ kết thúc bằng ly hôn mới là điều đáng buồn cười nhất.
Thái độ thờ ơ của cô trong mắt mẹ chồng lại chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa. Bà đập tay lên bàn, quyết đoán nói:
“Từ hôm nay hai đứa ngủ ở đây! Còn thiếu gì thì cứ bảo dì giúp việc, dì ấy sẽ chuẩn bị đầy đủ”.
Không có nhân quyền gì hết, Chu Hạ Nam nhướng mắt nhìn bà. Nhưng còn tệ hơn cả không có nhân quyền, đó là… không có tiền.
Với một thiếu gia giàu có, không có tiền thì chẳng khác nào không có mạng.
“Được thôi~” Chu Hạ Nam nhướng mày, chỉ tay về phía tầng trên, “Con đồng ý là được chứ gì, mẹ mà nói to hơn nữa sẽ đánh thức bố dậy đấy.”
“Mẹ khuyên con nên nhớ kỹ những gì bố con đã nói!” Nói xong câu đó, bà liền quay người bước lên lầu.
Là một người phụ nữ mạnh mẽ suốt nửa đời người, trong công ty Tín Viễn không ai là không biết bà Từ Uyển Nghi nói một là một, hai là hai, vừa cứng rắn vừa mềm mỏng. Làm con dâu như Lâm Mạn và con trai như Chu Hạ Nam đều hiểu rõ điều này, nên ngoan ngoãn đi vào căn phòng được sắp xếp cho họ.
Căn phòng y hệt như hồi họ mới kết hôn, thời gian như dừng lại trên những món đồ gỗ đỏ trong phòng.
Chu Hạ Nam cầm bộ đồ ngủ đi thẳng vào phòng tắm, còn tiếng nhạc heavy metal không rõ thuộc quốc gia nào phát ra từ điện thoại anh còn vang lớn hơn cả tiếng nước chảy.
(Heavy metal là một thể loại nhạc rock phát triển vào cuối những năm 1960 và đầu 1970, chủ yếu ở Anh và Mỹ. Thể loại này bắt nguồn từ blues-rock và psychedelic rock, với âm thanh đặc trưng là dày, mạnh mẽ, thường được tạo ra bởi các guitar điện khuếch đại mạnh, những đoạn solo guitar dài, nhịp điệu mạnh mẽ và âm thanh tổng thể ồn ào. Lời bài hát trong nhạc heavy metal thường mang tính chất nam tính và cơ bắp.)
Không thể nào tập trung làm việc được. Lâm Mạn chán nản gấp laptop lại, ánh mắt vô thức nhìn về phía cửa phòng. Nếu cô mở cửa ngay lúc này, lao ra ngoài và hét lớn “Tôi muốn ly hôn” thì sẽ thế nào?
Nhưng không có “nếu”. Đó không phải là phong cách của cô.
Cô chỉ biết nhẫn nhịn, giống như bây giờ, đang ngồi trước bàn trang điểm và tẩy trang.
Mẹ chồng đã chuẩn bị sẵn cho cô cả bộ sản phẩm chăm sóc da La Prairie cao cấp, giàu tinh chất trứng cá tầm, được quảng cáo là có thể giúp phụ nữ quay ngược thời gian, lấy lại thanh xuân.
Lấy lại thanh xuân ư? Tay cầm bông tẩy trang của cô dừng lại giữa không trung, ánh mắt kiên định nhìn vào gương. Cô nhất định sẽ giữ khoảng cách với Chu Hạ Nam, như hai bờ sông Hoài, không bao giờ chạm vào nhau.
“Tẩy lớp trang điểm ra là lộ bản chất thật sao?” Chu Hạ Nam với mái tóc ướt bước ra khỏi phòng tắm, mặc bộ đồ ngủ bằng vải cotton màu xám mà dì giúp việc đã chuẩn bị. Không còn keo vuốt tóc hay quần jeans làm tôn dáng, khí chất của anh ngay lập tức trở nên mềm mại hơn, như tiếng nhạc heavy metal bị cắt ngang và thay bằng một đoạn piano trữ tình.
Nhưng chung quy đó cũng chỉ là bề ngoài. Trái tim ẩn giấu sau vẻ ngoài của Chu Hạ Nam, không ai biết nó thực sự có hình dáng thế nào.
Lâm Mạn không thèm đáp lại anh, chỉ đổi miếng bông khác và tiếp tục tẩy trang.
“Trước đây cô đâu có trang điểm đậm thế này.” Trong góc phải gương là khuôn mặt đầy chế nhạo của Chu Hạ Nam.
Lâm Mạn đoán chắc câu tiếp theo của anh sẽ là một lời mỉa mai. Cuối cùng, cô quyết định mở lời trước:
“Già rồi, không còn cách nào khác.”
Trước khi bị tấn công hãy tự mình đâm vào bản thân vài nhát, cho dù đối phương có kinh nghiệm đầy mình cũng có thể bị dọa đến ngẩn ngơ.
Chu Hạ Nam lắc đầu, những giọt nước từ mái tóc anh rơi xuống không kiêng dè. Anh sinh ra đã chẳng phải chịu khổ, không quan tâm nền nhà có bị ướt hay không, không quan tâm ga giường có bị thấm nước hay không. Cùng lắm, mọi thứ đều có thể thay mới.
“Đợi đến khi cô dám dùng thái độ này để nói chuyện với mẹ tôi thì hay ho lắm.” Anh ngả người ra sau, “bụp” một tiếng, cả người ngã xuống giường. Chết tiệt, quên mất là đệm lò xo trong căn phòng này cứng như thế nào. Cú va chạm làm thắt lưng anh đau nhói, vậy mà Lâm Mạn lại nhìn anh với vẻ mặt đầy thích thú, khiến anh muốn kêu lên nhưng lại không thốt được thành lời.
So với xấu xa, anh ta trông có vẻ giống một đứa trẻ con hơn.
Có lẽ đây là lý do khiến Lâm Mạn mãi chẳng thể thực sự ghét anh.
Lâm Mạn mở tủ quần áo. Có lẽ là theo ý mẹ chồng, dì giúp việc đã đặt trên ngăn cao nhất một bộ váy ngủ cực kỳ gợi cảm, dây đeo ngọc trai hở đến tận rốn.
Cứ như thể xem cô và Chu Hạ Nam chẳng khác nào những sinh vật chỉ sống bằng nửa thân dưới.
Lâm Mạn bật cười, rút từ ngăn dưới ra một bộ đồ ngủ dài tay kín đáo và chỉnh tề.
Trước khi bước vào phòng tắm, cô bất ngờ nghĩ đến điều gì đó, quay đầu lại hỏi Chu Hạ Nam: “Anh nghĩ chỉ cần tôi thay đổi thái độ thì mẹ anh sẽ đổi ý sao?”
Rõ ràng cả hai đều là những kẻ đáng thương đang bị kiểm soát, vậy mà anh ta lại cứ thích đấu đá lẫn nhau. Nụ cười của Lâm Mạn kéo dài mãi cho đến khi cô vào phòng tắm.
Chỉ còn chưa đến hai năm nữa thôi. Cô phải kiên trì, tuyệt đối không thể để những gì đã bỏ ra trở thành công cốc.
Cô luôn nhắc nhở bản thân điều đó mỗi ngày.
Bên ngoài, Chu Hạ Nam vẫn còn chìm đắm trong nụ cười của Lâm Mạn, một nụ cười giả dối, lạnh nhạt và mang cảm giác kẻ cả. Một cơn giận vô danh dâng lên trong lồng ngực anh. Anh cảm thấy tất cả những thứ như bầu trời rộng lớn, động vật hài hòa nơi thế giới bên kia mà anh từng trải qua đều tan biến trước mặt cô.
Chỉ vì lòng tham phù phiếm và thủ đoạn bất chấp của cô, anh mới trở thành con người như hôm nay.
Vậy mà cô còn dám cười.
Thật sự là người đàn bà trơ trẽn nhất mà anh từng gặp.
Ngọn lửa giận đó vẫn âm ỉ ngay cả khi Lâm Mạn tắm xong bước ra, và đạt đỉnh điểm khi cô sấy khô tóc mà chẳng buồn nhắc anh làm điều tương tự.
“Lấy máy sấy tóc đưa cho tôi.” Có phải cậu ấm thời dân quốc cũng nói chuyện ngang ngược như vậy không, đầy vẻ ngạo mạn như thể đương nhiên.
Lâm Mạn liếc nhìn anh đầy khinh thường, hôm nay chắc anh ta không uống rượu, vậy phát điên cái gì đây?
Chu Hạ Nam khó chịu trước ánh mắt của cô, lại nói thêm: “Giờ đến cả máy sấy tóc cũng không thèm đưa cho tôi nữa à?”
Lâm Mạn nhíu mày, quay lại lấy. Cô lười tranh cãi, càng lười dây dưa mãi không dứt.
“Đây.” Máy sấy tóc được đặt lên tủ đầu giường.
“Có cần tôi cắm điện giúp luôn không?” Cuối cùng cô cũng không nhịn được mà nói thêm một câu.
“Không dám làm phiền giám đốc Lâm.”
Ban nãy vì rảnh rỗi, Chu Hạ Nam đăng nhập vào hệ thống OA của công ty mới biết Lâm Mạn lại được thăng chức. Bảo sao giọng điệu ngày càng quan liêu, chẳng mấy chốc sẽ thành một Từ Uyển Nghi thứ hai.
Tiếng máy sấy tóc vang lên, âm thanh ầm ầm không ngừng.
Lâm Mạn lục tung cả phòng mà không tìm thấy chiếc chăn thứ hai. Cô chán nản ngồi xuống ghế quý phi.
“Không cần phải giả vờ thế đâu.” Chu Hạ Nam chỉnh máy sấy sang chế độ nhỏ hơn, cố ý để giọng mình càng thêm chói tai, “Muốn lên giường thì cứ nói thẳng, dù sao tắt đèn rồi với tôi cũng chẳng khác gì nhau.”
“Nghe cứ như anh bị ép buộc lắm vậy.” Lâm Mạn nhếch mép cười, “Chu Hạ Nam, chẳng lẽ trước đây tôi từng ép anh ngủ với tôi sao?”
“Đúng nhỉ, cô chỉ giả vờ rộng lượng, giả vờ tốt bụng, giả vờ giúp đỡ tôi thôi. Chuyện sói lớn đội lốt thánh nữ, đứa trẻ con tự mình dâng đến miệng sói, làm sao có thể gọi là ép buộc được?” Anh cũng cười, rồi vỗ vào khoảng trống lớn bên cạnh mình, mời mọc: “Lại đây ngủ đi, biết đâu ngủ xong có được đứa con, cô sẽ mãi mãi làm bà Chu.”
Giọng điệu anh quá mức hờ hững, đến mức Lâm Mạn có thể tưởng tượng nếu họ thực sự có con thì Chu Hạ Nam cũng sẽ chẳng dành cho đứa trẻ chút tình yêu nào dù chỉ là một phần tỷ khả năng.
“Đồ thần kinh.” Cô buông một câu chửi.
“Lần này mọi người bắt tôi về không phải là để cố gắng gieo giống sao?” So với việc bị xem là công cụ, thảm hơn chính là không biết mình chỉ là công cụ của những kẻ ngu ngốc. Chu Hạ Nam cảm thấy may mắn vì bản thân đã tỉnh ngộ. Chỉ cần đóng vai một công cụ tốt trong gia đình này, đi trên con đường mà bố mẹ vạch sẵn, thậm chí là con đường mà Lâm Mạn cần anh đi, anh có thể tranh thủ thời gian sống cuộc đời mà anh mong muốn bên ngoài.
Không lỗ.
Trên thế giới này, biết bao người cả đời chỉ bị tiền tài và quyền lực đuổi theo, đến một giây thực sự thuộc về mình cũng không có, họ mới thật sự đáng thương.
Ánh mắt Chu Hạ Nam rơi xuống người Lâm Mạn.
“Đừng luôn đổ mọi tội lỗi lên đầu tôi. Đây là ý của bố mẹ anh.”
“Vậy thì tôi không biết rồi.” Chu Hạ Nam nhún vai thờ ơ. “Có lẽ họ diễn vai mặt đỏ, cô diễn vai mặt trắng để tôi nhanh chóng mắc câu hơn! Chuyện như vậy đâu phải chưa từng xảy ra.”
“Cậu chủ Chu thông minh ra rồi đấy! Có phải mỗi tối ở Amazon anh đều nghiên cứu về bố mẹ anh, và cả… tôi nữa đúng không?”
“Tất nhiên rồi, dù sao Mạn Mạn cũng là bà Chu của tôi mà.”
Cách xưng hô thân mật đã lâu không nghe khiến nhịp thở của Lâm Mạn rối loạn, thậm chí cô muốn phá tung mái nhà để hít thở một hơi không khí thật thông suốt. Cô quên mất rằng, nếu nói về mức độ đáng ghê tởm, cô mãi mãi không thể thắng nổi Chu Hạ Nam.
Lâm Mạn liếc nhìn anh, ánh mắt như đang nói “Tôi chịu thua, dừng ở đây thôi”, sau đó cởi giày, xoay người nằm lên ghế quý phi.
Chiếc ghế quý phi đặt cạnh cửa sổ, trong những đêm gió lớn có thể thấy cành cây bị lay động dữ dội. Cô lo nếu chẳng may bị cảm lạnh, liệu có ảnh hưởng đến công việc sắp tới không.
Vì vậy cô bật điều hòa chế độ ấm, lại vào phòng tắm lấy thêm một chiếc khăn tắm, lúc này mới yên tâm nằm xuống.
Chẳng bao lâu sau, Chu Hạ Nam tắt đèn.
Ánh sáng trong phòng chỉ còn là chút ánh trăng lẻ loi len qua khe rèm cửa và hai màn hình điện thoại chớp nháy.
Hướng dẫn viên từng đùa với họ trong rừng Amazon rằng, chơi điện thoại chính là biểu hiện của sự cô đơn trong thời đại này.
Chu Hạ Nam nhìn bóng lưng cong lại của Lâm Mạn, bất chợt cảm thấy đồng tình với câu nói đó.
“Cô nghĩ thế này thật sự tốt sao?” Có lẽ vì bị bóng tối bao trùm, giọng anh dường như mất đi vẻ sôi nổi rực rỡ thường thấy.
Anh định nói chuyện nghiêm túc với cô sao, hay đây chỉ là một cái bẫy, để dụ cô nói ra suy nghĩ thật lòng rồi sau đó châm chọc, mỉa mai?
Anh không tin cô, giống như cô cũng không tin anh vậy.
Khi nhận ra điều này cô không phải không cảm thấy đau lòng.
Họ từng là bạn học, là bạn bè, là người yêu, thậm chí là cặp đôi đã sẵn sàng kết hôn với nhau. Những khoảnh khắc đẹp đẽ, đếm đi đếm lại cũng có thể lấp đầy mười ngón tay.
Nhưng, Lâm Mạn hít một hơi thật sâu, có lẽ nên kết thúc mọi thứ từ giai đoạn yêu đương. Giống như phần lớn các mối tình trên thế giới, chỉ cần viện đại lý do “anh không yêu em nữa” rồi mỗi người một ngả. Biết đâu mười năm sau, họ còn có thể dắt tay con cái của mình mà chào hỏi nhau tử tế, tiện thể trao đổi xem gần đây đã cho con học thêm những lớp ngoại khóa nào.
“Không phải vấn đề là tốt hay không tốt.” Đây là lần đầu tiên Lâm Mạn nói chuyện với thái độ bình tĩnh nhất tối nay. “Mà là không thể không như vậy.”
Tôi không thể không ở lại đây làm giám đốc Lâm, làm Bà Chu, làm một cô gái ngoan ngoãn được định mệnh sắp đặt phải gả vào hào môn.
Anh cũng không thể không hợp tác.
Cuộc đời như một kịch bản, không cho phép bất kỳ ai diễn bừa.
“Nhưng đôi lúc tôi cũng mong anh lại nhảy lầu lần nữa.” Nói xong, ngay cả cô cũng bật cười. Những ngày tháng lặp đi lặp lại nhàm chán, ai có thể thực sự cam tâm? Ai không âm thầm mong chờ một tai nạn rực rỡ, để thời gian được tái thiết lập, mọi tình tiết đều khởi động lại?
“Thật ác độc.” Chu Hạ Nam giận dữ ném một chiếc gối tới. “Sao cô không tự mình nhảy đi?”
“Tôi đâu có ngu.” Cô vỗ vỗ chiếc gối rồi kê dưới đầu, cuối cùng nhắm mắt lại.
Căn phòng chìm vào yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng gió và nhịp thở.
Lâm Mạn nhắm mắt, một số đoạn ký ức bất chợt ùa về trong đầu cô.
Đó là lần đầu tiên Chu Hạ Nam xô ngã cô xuống giường, tay chân va chạm, cơn đau nhói thẳng lên đầu, làn da trên mặt và khuỷu tay cùng lúc đỏ ửng.
***
Sau khi tốt nghiệp, Lâm Mạn gặp phải cú trượt ngã lớn trong đời học sinh ưu tú của mình. Một ngân hàng thương mại lớn phá sản, chương trình đào tạo quản lý bị hủy bỏ, tiền đồ của cô ngay lập tức chìm vào biển sâu vô định. Bạn cùng phòng của cô thì sao? Một người vào Ernst & Young, một người nhận học bổng nghiên cứu sinh từ trường LSE Anh Quốc, còn một người, dù điểm số chỉ vừa đủ qua môn, nhờ xuất thân tuyệt vời đã sớm có được công việc ổn định ở Tập đoàn Lưới điện Quốc gia. Dù nhìn theo hướng nào, chỉ có cô là thất bại nhất.
Khi vận xui đeo bám, dù có cố gắng 24/7 cũng không ích gì.
Mẹ của Chu Hạ Nam, tức Từ Uyển Nghi, chính là người đã chìa cành ô liu ra trong lúc đó.
Cành ô liu của Y tế Tín Viễn không chỉ to lớn, vững chắc mà còn là cơ hội duy nhất. Lâm Mạn gần như không cần suy nghĩ mà nắm lấy.
Sự thật chứng minh rằng, cô vốn dĩ là một người thiếu tầm nhìn xa.
Cô buộc phải đối diện với người đàn ông từng làm tim mình rung động không chỉ một lần. Vì đại thiếu gia nhà họ Chu lười biếng, anh còn chủ động yêu cầu làm chung đội với cô, khiến Lâm Mạn vừa phải kìm nén khát vọng muốn chiếm lấy anh, vừa phải cố gắng hoàn thành công việc.
“Sao mỗi lần khách hàng được phân cho chúng ta lại khó đối phó như vậy chứ!” Lâm Mạn giận dữ ấn nút thang máy, ánh mắt như muốn đâm xuyên qua bảng điều khiển. Cô hiếm khi phàn nàn, ít nhất là không phàn nàn lớn tiếng trước mặt người khác, nhưng hôm nay khách hàng quả thật quá khó chịu.
Sự phản kháng bất chợt này lại khiến Chu Hạ Nam cảm thấy cô giống một con người hơn, chứ không phải một con robot chỉ biết làm việc.
“Hehe.” Không biết có phải do rượu không, Chu Hạ Nam ngây ngô cười, miệng gần như toác tới tai. Anh vỗ vai Lâm Mạn, động viên: “Làm nhiều thì được tin tưởng nhiều mà.”
Sau khi tốt nghiệp, Chu Hạ Nam ngày càng ra dáng ông chủ. Anh không còn là chàng trai sôi nổi, vô tư trong khuôn viên trường nữa, giống như mái tóc được chải ngược ra sau, anh thay đổi một cách tỉ mỉ, chỉn chu đến từng chi tiết.
Lâm Mạn lùi ra một chút, lẩm bẩm: “Thế mà lương tôi có cao hơn đâu.”
Cô đam mê làm việc nhưng không phải kẻ ngốc.
Lần trước khi ăn uống với đồng nghiệp, trong lúc trò chuyện cô mới phát hiện nhóm của người khác lượng khách hàng khó chỉ chiếm tỷ lệ 50/50, còn nhóm của cô thì mười người hết chín khó nhằn. Lý do ư? Cô không chút do dự liếc về phía Chu Hạ Nam.
Không ngờ ở bên thiếu gia mà chẳng được phúc lợi gì, lại còn nhận thêm những thử thách địa ngục. Chỉ mong rằng sau khi vượt qua 81 kiếp nạn, cô có thể thăng quan tiến chức.
“Lại nói đến tiền.”
Chu Hạ Nam vô thức trợn mắt.
“Thật tầm thường!” Anh chỉ vào giữa chân mày của Lâm Mạn, lớn tiếng trách mắng. Nhưng men rượu khiến bàn tay anh cứ lơ lửng giữa không trung, sau đó ngay cả thân hình gần 1m8 của anh cũng đứng không vững.
Mỗi lần đều không muốn quản, nhưng lần nào cô cũng đưa tay ra giúp.
Lâm Mạn với vẻ mặt khổ sở kéo anh vào phòng khách sạn.
Chu Hạ Nam không biết rằng, chỉ cần anh uống rượu, Lâm Mạn sẽ nhớ đến lần anh nôn ra máu khi say. Có lẽ vì lần đầu tiên thấy người sống nôn ra máu, trong lòng cô vẫn luôn lo sợ. Giống như lúc này, cô đã bắt đầu tưởng tượng cảnh Chu Hạ Nam nửa đêm nôn ra máu đến chết, yếu ớt, tái nhợt.
Xảy ra án mạng thì không hay chút nào. Cô nghĩ ngợi, quyết định ở lại trông anh một lúc.
“Tôi cũng khá giỏi mà.” Chu Hạ Nam lẩm bẩm, tự nói với chính mình, khi bị ném lên giường. Anh đang cầm góc chăn, ngón tay vặn vẹo gấp gấp như một cô bé nhỏ tuổi làm điều vẩn vơ. Tuy nhiên, gấp năm phút rồi vẫn không tạo được một bông hoa nào.
Lâm Mạn cảm thấy có chút thương hại anh. Làm thiếu gia cũng chẳng dễ dàng gì, rượu cần uống thì một giọt cũng không thoát được.
Cô nhấc điện thoại gọi quầy lễ tân, nhờ họ mang lên chút mật ong hoặc trà giải rượu.
Điện thoại vừa cúp, cô liền nhìn thấy Chu Hạ Nam lật người trên giường.
Anh nằm nghiêng, gương mặt điển trai dựa trên cánh tay, đôi mắt to tròn ươn ướt như có ánh nước long lanh nhìn cô chằm chằm. Hương rượu cao lương như phảng phất trong mắt anh, chỉ cần bị ánh mắt đó nhìn thôi, Lâm Mạn cũng có cảm giác như muốn say.
“Lâm Mạn.” Anh khẽ gọi một tiếng, không khí như trở nên nóng dần.
“Nếu Phương Tĩnh Thư nhìn thấy bộ dạng của tôi bây giờ, liệu cô ấy có hối hận không?” Sự u sầu trong giọng anh rất nặng, giống như một sinh viên đã vật lộn cả học kỳ nhưng vẫn không thể hiểu cách cân bằng một phương trình hóa học, thậm chí bắt đầu nghi ngờ trí tuệ và cuộc đời mình.
Lâm Mạn lập tức tỉnh táo lại.
Lại là Phương Tĩnh Thư.
Chu Hạ Nam định sống cả đời trong ký ức với Phương Tĩnh Thư hay sao? Dù vậy, cô không dám hỏi. Đó là tình yêu của anh, không phải điều cô có thể can thiệp.
Chuông cửa vang lên, Lâm Mạn ra nhận trà giải rượu từ nhân viên lễ tân.
Chu Hạ Nam không nhận được câu trả lời, bèn phát ra tiếng động lớn trên giường. Khi quay lại, cô thấy anh đã chui vào chăn, đầu trùm kín mít.
Người đàn ông trẻ vừa mới mạnh mẽ đối diện với mọi việc không lâu trước đây giờ đây thu mình lại chỉ còn nhỏ bé một cục.
Lâm Mạn xé gói trà, đun nóng nước, đợi nước sôi rồi pha trà.
Trong suốt thời gian đó, người trong chăn không hề động đậy. Anh đang suy nghĩ, suy nghĩ về việc liệu con người có mãi mãi không thể đạt được điều mình mong muốn nhất hay không. Ví dụ, nếu bạn yêu tiền, cả đời bạn chỉ có thể làm một kẻ nghèo khổ. Còn nếu bạn yêu một người, bạn sẽ cô độc cả đời.
Anh muốn nói với Phương Tĩnh Thư rằng, trên con đường trở thành một người trưởng thành, anh đã tiến được một bước rất lớn: biết kiếm tiền, biết làm ăn, và có đủ khả năng để đàm phán với bố mẹ. Liệu cô ấy có muốn quay lại không?
“Uống cái này đi.”
Ngay khoảnh khắc anh đang nhớ Phương Tĩnh Thư da diết, người xuất hiện bên cạnh anh vẫn là Lâm Mạn.
“Cậu nói xem, sao cậu lại giỏi như vậy?” Giỏi đến mức ai cũng thích cậu, còn việc tôi không thích cậu lại như một tội lỗi vậy.” Chu Hạ Nam vừa nói vừa thò đầu ra, anh lười biếng ngả nửa người lên giường, mái tóc dày đã bị cọ xát thành một tổ chim.
Nhìn anh thường xuyên thay cô đỡ rượu, Lâm Mạn không muốn tranh cãi, cô đưa trà giải rượu cho anh, dặn dò: “Nóng đấy, đừng làm đổ ra ngoài.” Cô cảm thấy mình giống như một bà mẹ già, lại còn là kiểu không được thiếu gia yêu quý.
Dù vậy, cuối cùng thiếu gia của chúng ta vẫn làm đổ trà, anh không giữ được tay, khi làm đổ trà, mặt anh đầy vẻ vô tội.
“Cậu có sao không?” Lâm Mạn rút ra vài tờ khăn giấy đưa cho Chu Hạ Nam, rồi lại lấy thêm một đống lớn để lau khô vết nước trên giường.
Cô lo lắng nếu ga giường bị dính nước sẽ phải trả thêm tiền nên lau rất cẩn thận. Sau này cô nghĩ lại thì thực sự không cần thiết, chỉ là thói quen lo lắng không muốn tốn thêm một đồng nào đã ăn sâu vào trong máu của cô, khó mà thay đổi được.
Trong không gian mơ hồ, hình ảnh lẫn lộn, Chu Hạ Nam lúc này đã ôm cô vào lòng.
Thế này đi, có người yêu mình là đủ rồi, đâu cần quan tâm người đó là ai.
Lâm Mạn không ngờ anh cũng sẽ lợi dụng rượu để hành động, ngay lập tức bị cơn say nồng nặc mùi rượu và testosterone mạnh mẽ bao vây, cô không dám ngẩng đầu, mắt cô chỉ chăm chú vào chiếc cúc áo thứ hai trên áo sơ mi của anh.
Cô nên phản ứng thế nào? Liệu có nên hét lên “Đồ lưu manh!” hay là ôm lại anh.
Cả căn phòng chìm vào im lặng vài giây.
“Nếu cậu không buông tôi sẽ nói với mẹ cậu bảo cậu phải nghe lời, lúc đó cậu sẽ phải sống cả đời với tôi!” Đó chính là câu trả lời mà cô đã suy nghĩ rất lâu, cô biết anh không thích cô.
Lâm Mạn sẽ luôn nhớ cái khoảnh khắc khi cô 18 tuổi, khi Chu Hạ Nam bị ép phải nắm tay cô, khuôn mặt anh giống như một cô dâu nhỏ bị ném vào kiệu hoa trong một vở kịch bi thảm.
Kết quả là anh nói “Được thôi”, mặc dù anh nói một cách thờ ơ, nhưng lực tay anh lại tăng lên, cô bị anh giữ chặt đến mức không thở nổi.
“Nhân lúc chúng ta đều lú lẫn, làm xong chuyện này một lần cho xong.” Lời mời gọi này của Chu Hạ Nam mang theo cảm giác hùng tráng như đi vào pháp trường, nhưng người mạnh mẽ hơn cả chính là Lâm Mạn.
“Không thể!” Cô cong gối lại, không chút do dự đá anh một cú. Sau đó cô ngã xuống đất.
Nước mắt của cô lăn dài trên má.
Rất nhiều năm sau, Lâm Mạn gọi sự việc này là “sự hèn nhát”. Nếu cô có thể kiên định theo đuổi con đường lấy chồng giàu bất chấp mọi thứ, nhanh chóng chiếm đoạt Chu Hạ Nam, nhanh chóng sinh ra một cậu con trai nhỏ của nhà họ Chu, liệu mọi thứ có khác đi không?
Cô ngoài miệng muốn tiền, trong lòng lại muốn người, lưỡng lự không quyết nên cuối cùng tự mình chuốc lấy khổ đau
Chu Hạ Nam, người bị đá vào chỗ nhạy cảm, đang rên rỉ đau đớn bên kia, thậm chí rượu cũng làm anh tỉnh lại một chút. Anh vừa định mắng cô, nhưng lại bị những giọt nước mắt của người gây ra sự việc này chặn lại.
Nghĩ kỹ lại, chính anh mới là kẻ sai.
“Ê, tôi chỉ đùa thôi. Tôi thề!” Chu Hạ Nam cáu kỉnh gãi đầu.
Lâm Mạn lại không để ý đến anh, cô chạy đến mở cửa sổ, cơn gió đêm thổi mạnh vào làm cả căn phòng lạnh lẽo.
“Cái trò đùa mẹ cậu.” Cô ngồi trên ghế sofa, nước mắt đã ngừng chảy nhanh chóng, Chu Hạ Nam cuối cùng cũng cảm thấy yên tâm hơn một chút.
“Mẹ tôi không thích đùa đâu.” Chu Hạ Nam vốn không đánh giá cao mẹ mình, bà kiểm soát quá chặt, căn bản không coi anh là con trai, và khi anh lớn lên, sự kiểm soát ấy càng trở nên nghiêm ngặt hơn.
Cửa sổ đối diện với anh khiến anh cảm thấy lạnh đến không chịu nổi, Chu Hạ Nam vừa kêu “Lạnh, lạnh, lạnh” vừa chạy chân trần đóng cửa lại.
Gió ngừng thổi, lúc này Lâm Mạn có thể nghe rõ tiếng nức nở đang bị cô kìm nén.
“Sao phải sống vất vả như vậy.” Chu Hạ Nam đưa khăn giấy cho cô rồi ngồi xuống bên cạnh cô.
Cô bị lời nói này đâm trúng nỗi lòng kín đáo, những giọt nước mắt bị kìm nén lại tuôn rơi xuống.
Lời nói này chẳng khác gì câu “Vì sao không ăn thịt” trong cổ tích.
Lâm Mạn hơi nghiêng đầu, để khuôn mặt của Chu Hạ Nam hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt cô. Những trò đùa nhẹ nhàng trong mắt anh chỉ là một trò vui, nhưng cô không giống vậy, cô muốn thật, nhưng lại không dám thật, mâu thuẫn này có thể giết chết người ta.
Thực ra anh hiểu tất cả.
Một người từ khi còn nhỏ đã là “hoàng tử học đường” từ mẫu giáo, suốt từ nhỏ đến lớn không thiếu gì ngoài tình cảm, làm sao anh có thể không cảm nhận được sự yêu thích của cô ấy? Hơn nữa, sự giả vờ của Lâm Mạn lại rất vụng về.
Nhưng thật sự anh không thể thích cô ấy giống như cách anh thích Phương Tĩnh Thư.
Trước mặt Lâm Mạn, anh không thể phát điên, không thể trở nên mất kiểm soát, anh chỉ là một người bình thường, nhịp tim và huyết áp đều bình thường.
Nhưng thực ra, bình thường mới chính là chân lý của cuộc sống, anh tự nhủ.
“Lâm Mạn, có lẽ một ngày nào đó, tôi có thể thích cậu, cậu… có muốn đợi không?”
Có vẻ như anh đã tỉnh rượu, mỗi từ mỗi chữ đều nói rất rõ ràng.
“Ừm, ý tôi không phải là coi cậu như người dự phòng, mà là có thể tôi không thể ngay lập tức yêu cậu đến mức sống chết, ừm, cậu hiểu không?” Anh có vẻ nhận ra lời nói của mình có phần quá tệ, vội vã sửa lại.
Lâm Mạn chỉ còn ngạc nhiên hơn cả lúc trước, cô nửa tin nửa ngờ nhìn Chu Hạ Nam, ngón tay vô thức khắc vào lòng bàn tay mình, cảm thấy đau. Ánh mắt cô có chút vui sướng nhưng niềm vui ấy nhanh chóng tan biến, ngay lập tức trở thành sự thất vọng.
Những người đã bị mắc kẹt quá lâu rất khó tin rằng họ sẽ được cứu rỗi.
Lâm Mạn đứng dậy, cố gắng giữ cho mình bình tĩnh hơn: “Cậu nghỉ ngơi đi, tôi về phòng đây.” Sau đó cô dừng lại một chút, lại nói: “Thật sự tôi chỉ đến công ty làm việc và kiếm tiền thôi!”
Không thể vì mất cái nhỏ mà lại mất luôn cái lớn, cô đi một cách vững vàng, tự nhắc nhở mình trong lòng.
Phụ nữ thật sự rất nhạy cảm và phiền phức, huống chi người trước mắt cô còn là một trong những người phiền phức nhất.
Chu Hạ Nam lại bắt đầu gãi đầu, sự chân thành của anh giảm sút nhanh chóng, giờ ngay cả Lâm Mạn cũng có thể coi là trò đùa, anh không phục, liền hét to về phía bóng lưng của cô: “Tôi nói nghiêm túc đấy!”
“… Ồ.”
“Cho tôi thêm chút thời gian, chúng ta có thể bắt đầu từ chuyện yêu đương.” Có lẽ cái cảm giác ôm vừa rồi quá ấm áp, Chu Hạ Nam thực sự có một giây phút không hiểu nổi cảm giác rung động. Anh cảm thấy mình có phần thích Lâm Mạn, không phải kiểu bị tim xuyên qua và nổ tung, mà giống như là mùi hương của cỏ cây trong rừng được thắp lên, một dư vị cổ xưa, dài lâu và tự nhiên.
Mẹ anh nói đúng, theo thời gian mọi thứ sẽ thành thói quen.
Hơn nữa, ngoài điều đó ra, mấy người đồng nghiệp nam cùng thời cũng đang khen ngợi Lâm Mạn, bảo anh tìm cơ hội giới thiệu cô cho họ. Anh đã nhớ lại tất cả những điều này trong đêm nay và thực sự cảm thấy rằng Lâm Mạn chính là lựa chọn tuyệt vời của một người vợ hiền mẹ đảm.
Trở về phòng riêng, Lâm Mạn vẫn còn hơi ngẩn ngơ.
Trong đầu cô cứ lặp đi lặp lại một câu nói.
“Chúng ta có thể bắt đầu từ chuyện yêu đương.”
“Ban đầu là yêu đương.”
“Yêu đương.”
Cô nói đi nói lại bằng đủ mọi giọng điệu, thậm chí còn hình dung ra Chu Hạ Nam với các biểu cảm khác nhau.
Đây có phải là “chờ đợi mây tan thấy trăng sáng” không? Cô đã gần như có được một trái tim chân thật nhờ nỗ lực của bản thân.
Lâm Mạn rất vui, mặc dù trái tim của Chu Hạ Nam chỉ mở ra cho cô một khe hở rất nhỏ và hẹp nhưng cô đã thấy được một cuộc sống tươi đẹp phía trước.
May mắn và tai họa luôn đi đôi với nhau, có lẽ cú ngã trong công việc sẽ được đền bù trong tình cảm.
Mọi thứ đều đang trở lại đúng hướng.
Lâm Mạn đầy tự tin lấy điện thoại ra, trong phần chú thích của Chu Hạ Nam trên WeChat, cô thêm vào hai trái tim đỏ rực.