Biết mình mang thai, Lâm Mạn không chút luyến tiếc, lập tức xin nghỉ thai sản với công ty.
Chu Hạ Nam liếc nhìn bụng cô, ngạc nhiên nói: “Em mới mang thai, không cần nghiêm trọng vậy chứ.”
Lâm Mạn đặt tay lên bụng, khuôn mặt lộ rõ sự yêu thương của người mẹ. Cô trách Chu Hạ Nam chẳng hiểu gì.
“Không phải em luôn đặt sự nghiệp lên hàng đầu sao?”
“Ai nói với anh thế?” Nếu năm đó Chu Hạ Nam có thể cho cô một gia đình hạnh phúc, cô đã không phải chọn con đường khác.
“Lâm Mạn, em nghỉ thai sản thì sẽ không có tiền thưởng đâu. Chồng em nuôi nổi em không?” Đến giờ, chuyện giữa Lâm Mạn và Lương Chí Tân đã là chắc chắn, nhưng Chu Hạ Nam vẫn nghĩ cách phá bĩnh, dù không cướp được thì cũng muốn chọc ngoáy.
Lâm Mạn rất ghét những lời xấu xa của anh ta, gõ hai lần lên bàn để cảnh cáo: “Chồng tôi giờ là Phó chủ nhiệm rồi! Nuôi được ba người nhà tôi vẫn thừa sức.”
Quay ngược lại mười mấy năm trước, ai mà ngờ hôm nay lại có cuộc đối thoại này.
Lâm Mạn ở nhà bình yên vượt qua thời kỳ mang thai.
Lương Chí Tân rất bận, nhưng vẫn chăm sóc cô chu đáo. Mỗi sáng, anh đều chuẩn bị các loại nước ép và sữa đậu nành cho cô, tối về nhà không quên hôn lên bụng cô.
Ở bệnh viện, anh luôn chú tâm đến bệnh nhân, giờ đây anh cũng biết chủ động kết giao với các chuyên gia sản khoa. Trước khi Lâm Mạn kịp lo lắng, anh đã sắp xếp bác sĩ, phòng bệnh và nhờ trưởng y tá mua sẵn nhiều bình sữa, tã lót.
Những lo lắng không đâu của cô gần như đều tan biến.
Ngoại trừ một chuyện – đứa bé trong bụng, tính cách giống hệt Lương Chí Tân, chậm rãi, điềm tĩnh đến đáng sợ. Đã qua ngày dự sinh nhưng vẫn không cho Lâm Mạn bất kỳ tín hiệu nào.
Tất nhiên, sau khi Lương Chạc chào đời, Lâm Mạn đã phải thu hồi lại ý nghĩ đó. Cô bé như một “tiểu bá vương” phá phách, không hiểu là thừa hưởng gen của ai.
“Ăn thêm một miếng nữa đi.” Nhờ được Lương Chí Tân chăm sóc chu đáo, Lâm Mạn hồi phục rất nhanh sau sinh thường. Cô ăn uống ngon miệng, chỉ trong chốc lát đã hết nửa bát cháo gà.
Nhưng Lương Chí Tân không thêm cho cô, viện lý do “ăn ít nhưng nhiều bữa” để ngăn cô ăn tiếp.
“Lương Chí Tân, anh ngược đãi em!”
Lương Chí Tân giả vờ như không nghe thấy, bế Lương Chạc đặt lên ngực Lâm Mạn. Anh nắm lấy ngón tay nhỏ xinh của con gái, nói: “Nhìn xem, Chạc Chạc nhà chúng ta thích mẹ đến nhường nào.”
“Trước đây anh dùng Nhược Nhược làm bia đỡ, bây giờ thì hay rồi, lại có thêm một đứa nữa!” Lâm Mạn nói với vẻ dữ dằn, nhưng động tác với Lương Chạc thì nhẹ nhàng vô cùng.
Thật ra, cô đã không còn mơ đến việc sinh con nữa, nhưng điều kỳ diệu bất ngờ xảy ra, một ngày nọ cô phát hiện mình mang thai.
Lương Chí Tân nhân cơ hội giáo huấn cô: “Em còn dám nói mình không được yêu thích sao? Đến cả ông trời cũng thích em.”
Cô không biết liệu ông trời có thật sự ưu ái cô không, chỉ biết rằng có Lương Chí Tân ở bên, cô chẳng sợ gì cả.
Ngoài cửa có khách đến thăm, Lương Chí Tân kéo rèm giường lại cho Lâm Mạn, sau đó ra ngoài đón khách.
“Mạn Mạn đang cho con bú, anh đợi bên ngoài một lát nhé.” Người đến là Chu Hạ Nam, người mà Lương Chí Tân không mấy ưa thích. Nhưng sự không thích của anh rất nhẹ nhàng, không rõ ràng, cũng không khiến người khác cảm thấy khó chịu.
Chu Hạ Nam giải thích một cách dư thừa: “Tôi thay mặt công đoàn công ty và mẹ tôi đến đây, hy vọng anh không phiền.” Thật ra chính anh ta cũng không hiểu tại sao mình lại tự chuốc lấy bẽ mặt.
“Không đâu. Mạn Mạn có nói với tôi, cô ấy đã nhận mẹ anh làm mẹ nuôi, xét về danh nghĩa thì đều là người một nhà, đó là điều nên làm.”
Lương Chí Tân “hạ gục” người khác một cách vô hình.
Chu Hạ Nam ngược lại cảm thấy nhẹ nhõm. Trước đây anh luôn cho rằng người chồng mới của Lâm Mạn không quá sâu sắc trong tình cảm, nhưng giờ nghĩ lại, chắc chắn anh ấy thật sự yêu cô.
Không lâu sau, Lương Nhược cũng đến. Giờ cô bé đã là học sinh lớp 10, không biết có phải vì ảnh hưởng từ Lâm Mạn không mà cô mang khí chất tương tự Lâm Mạn thời cấp ba.
“Chào chú ạ.” Cô bé chào Chu Hạ Nam. Vì vẻ ngoài xuất chúng của anh, mỗi lần gặp chú Chu, Lương Nhược đều không kiềm được mà đỏ mặt.
“Bố, con vào thăm cô Mạn Mạn đây.” Cô bé quăng cặp sách cho Lương Chí Tân rồi chạy ùa vào, đuôi ngựa phía sau nhảy nhót vui tươi.
“Đây là em gái thật sao?” Lương Nhược có chút không muốn thừa nhận rằng cô bé nhăn nheo và không mấy đáng yêu này là em gái mình. Nhìn em trai, em gái của các bạn trong lớp, đứa nào trông cũng dễ thương hơn. “Không giống mẹ, cũng không giống bố. Trông giống một con khỉ thì đúng hơn.” Cô bé được Lâm Mạn nuôi dạy thành người nói thẳng, đôi khi khiến người khác cảm thấy không mấy dễ chịu.
Lâm Mạn bèn cầm tay nhỏ bé, mũm mĩm của Lương Chạc vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Lương Nhược: “Chị xấu! Chị chọc em!”
Nói thì nói vậy, nhưng khi cảm nhận được làn da mềm mại của đứa bé, Lương Nhược ngay lập tức đổi giọng: “A a a, em gái mềm quá, da cũng đẹp nữa!” Cô bé nhanh chóng chụp một tấm ảnh tay của hai chị em, rồi đăng lên mạng xã hội, tuyên bố với cả thế giới: “Tôi có em gái rồi đây!”
“Đừng vội vui mừng.” Lâm Mạn vừa cho con bú xong, cài lại cúc áo, liền lập tức lấy điện thoại của Lương Nhược: “Kết quả thi tháng này có lẽ đã có rồi đúng không!”
Lương Nhược như bị dội một gáo nước lạnh, gương mặt tươi cười ngay lập tức xị xuống.
“Cô biết mà! Cô ở viện không quản con, con liền tự tung tự tác. Còn dám thề thốt muốn học đại học nước ngoài. Con nghĩ suốt ngày mơ mộng là có thể bay ra nước ngoài được sao? Đừng tưởng cô có thêm em gái thì sẽ lơ là con!”
“Lương Chí Tân!” Cô hét lên về phía cửa với giọng đầy uy lực. “Anh vào đây ngay!”
“Em cho con bú xong rồi à?”
“Xong rồi, xong hết rồi. Mau vào đây!”
Lương Chí Tân căng thẳng nheo mắt, vừa bước vào vừa dè dặt: “À, hay là em ra nói chuyện với Chu Hạ Nam chút đi?”
“Bảo anh ta để lại phong bao là được.”
“Anh không có mang phong bao đâu! Anh đến thăm cháu gái, còn đòi phong bao gì nữa!”
Lâm Mạn phớt lờ, đối với Chu Hạ Nam cô luôn có chút không hài lòng. Ai bảo anh ta thật sự quá lạnh lùng, đến mức trong thời gian cô mang thai chỉ trả lương cơ bản, không thưởng thêm bất kỳ đồng nào.
Nhưng Chu Hạ Nam chỉ giỏi miệng lưỡi, anh ta làm sao đến tay không cho được.
Anh ta cẩn thận đeo một chiếc vòng tay vàng vào tay Lương Chạc: “Đây là đồ cổ mẹ anh mua được ở một buổi đấu giá. Nghe nói là vòng tay của một công chúa. Đáng tiếc nhà anh toàn con trai, đành để dành cho cháu gái vậy.”
Lâm Mạn vốn định sau khi sinh xong sẽ dứt khoát cắt đứt với nhà họ Chu, nhưng không ngờ Từ Uyển Nghi lại tặng món quà quý giá như vậy.
“Xem ra mẹ anh có mắt nhìn. Các người nhìn thấy chiếc vòng cũng không nói được lời nào nữa.”
“Anh giữ lại để dành cho con dâu của anh cũng được mà.” Lâm Mạn đáp trả.
“Con dâu là người ngoài, cháu gái vẫn gần gũi hơn.” Nói rồi, Chu Hạ Nam khẽ chạm nhẹ vào mũi nhỏ của Lương Chạc.
Lâm Mạn nghe ra được ý tứ trong lời nói của Chu Hạ Nam, liếc nhìn Lương Chí Tân một cái. Ai mà ngờ được Lương Chí Tân lại có tấm lòng rộng lớn, hoàn toàn phớt lờ những lời ám chỉ của Chu Hạ Nam, thậm chí còn thản nhiên nói thêm: “Mạn Mạn, vừa có một bệnh nhân nguy kịch được đưa đến. Anh phải qua đó ngay.”
“Đi đi, đi nhanh lên.” Lâm Mạn phất tay. Anh ấy trông như luôn ở bên cô, nhưng lại thường xuyên chạy đến khoa Nhi. May là Lâm Mạn đã quen với tấm lòng bác ái của anh, chỉ lo lắng rằng anh quá lao lực mà thôi.
Hai tháng sau, Lâm Mạn chính thức đi làm lại.
Nhưng trước khi quay lại công việc, cô còn một việc quan trọng cần giải quyết với Lương Chí Tân.
“Mặc áo vào đi, đừng để bị cảm.” Lương Chí Tân thật sự như một người quân tử, dù đã bị Lâm Mạn nghe thấy tiếng anh nuốt nước bọt, nhưng vẫn nghiêm chỉnh lấy chăn đắp lên người cô.
“Anh có phải chê em sau khi sinh Tiểu Chạc thì béo lên không?”
“Em béo chỗ nào? Đừng nghĩ lung tung.”
“Anh rõ ràng chê em. Anh thậm chí còn không chịu ngủ chung với em!” Lâm Mạn gần như phát điên vì hormone và cảm xúc. Cô vốn định nếu Lương Chí Tân chủ động, cô sẽ không ngần ngại mà đáp lại. Nhưng giờ thì sao, anh ấy cứ như một tiểu hòa thượng mới xuất gia.
Lương Chí Tân bối rối đứng đờ ra: “… Dạo này không phải mọi người hay nói về việc kiêng cữ hai tháng sao? Anh sợ làm em bị thương.”
“Nhưng… em khó chịu lắm.” Cô ngại không nói, nhưng lại sợ không nói sẽ ảnh hưởng đến hòa khí vợ chồng. “Hôm nay mẹ ru Tiểu Chạc ngủ, chúng ta… có thể không?”
May mắn là cô không phải xấu hổ quá lâu, Lương Chí Tân liền tắt đèn.
Trong bóng tối là hơi thở dồn dập, ngọt ngào và say đắm.
…
Sau những phút giây thăng hoa, Lâm Mạn nằm trên người Lương Chí Tân, lấy điện thoại của anh ra nghịch. Nhưng không phải để kiểm tra tin nhắn, mà là mở một thư mục bí mật.
“Em biết ngay mà.” Cô đưa màn hình đối diện với Lương Chí Tân, khiến anh suýt chói mắt. “Anh lại có tài liệu học tập mới đây!”
“Vậy vợ anh cảm thấy anh học thế nào?” Anh đặt điện thoại lại chỗ cũ, một tay nắm lấy Lâm Mạn, tay còn lại vuốt tóc cô. Làn da hơi thô ráp của anh chạm vào phần gáy nhạy cảm khiến cô không khỏi co người lại.
“Vợ anh không trả lời, là quên mất rồi sao? Có cần kiểm tra lại không?” Anh lật người, cả thân hình bao trùm lên cô.
Lâm Mạn không thể nói là không tốt, cũng không muốn nói là không tốt.
Haizz, người đàn ông hiền lành mà bày trò tình cảm thì thật sự chẳng cách nào chống đỡ nổi.