Vị trí của bệnh viện Nhân Hòa quá tốt, người qua lại đông đúc, náo nhiệt, không ai chú ý đến Lâm Mạn, cô giống như một linh hồn cô đơn lang thang trên đường phố.
Chỉ cần nhớ đèn đỏ dừng, đèn xanh đi, là có thể tiếp tục đi.
Cô vốn định bắt taxi, giống như những nhân vật trong phim truyền hình, quanh quẩn một vòng trong thành phố nhộn nhịp, có lẽ đi vài vòng, cô sẽ tự làm mình mơ hồ, quên đi nỗi buồn đang mang.
Nhưng tiếc là sóng điện thoại không tốt. Trong thời đại mà mọi người đều dùng phần mềm gọi xe, cô đã vẫy tay đứng bên đường khoảng một lúc, nhưng không có chiếc xe nào dừng lại. Cô đành bỏ cuộc, lấy tháp truyền hình Đông Phương làm điểm tham chiếu, không theo lối mòn mà đi về phía trước.
Đường phố rất ồn ào, nhất là khi cô đã trút bỏ mọi suy nghĩ, không dám nghĩ ngợi gì thì lại càng ồn ào hơn. Tiếng gầm rú của xe cộ, tiếng bán hàng của các cửa hàng, tiếng cười đùa của học sinh trung học vừa tan học, tất cả đều xâm nhập vào tâm trí Lâm Mạn.
Cô nhắm chặt mắt lại, tiếng tim đập trong ngực lại vang lên lớn nhất.
Lương Chí Tân đã nhiều lần khuyên cô đi kiểm tra tim, không biết cô có thực sự bị bệnh không.
Khi nghĩ về điều đó, Lâm Mạn thậm chí có một chút vui mừng. Nếu cô chết đi, Chu Hạ Nam sẽ không phải tiếp tục lừa dối, bố mẹ Lâm cũng sẽ được hưởng lợi nhờ sự xin lỗi của anh, sống một đời không lo thiếu thốn. Còn hai đứa trẻ không may mắn, sẽ có được một gia đình bình thường.
Tất cả mọi thứ đều có thể được giải quyết.
Chỉ có cô là sẽ không thể an lòng dưới lòng đất.
Nhìn những nơi gần gũi đến thế, nhưng lại xa vời.
Sự uất ức trong lòng Lâm Mạn cuối cùng đã bị sự mệt mỏi của cơ thể đánh bại, cô dừng lại, gõ nhẹ lên bắp chân của mình.
Thành phố này vừa mới sáng đèn, là khoảnh khắc rực rỡ nhất trong ngày. Mọi người bắt đầu tan sở, có người vội vàng về nhà, có người cùng bạn bè ăn tối, họ đều là những người có mục đích. Chỉ có Lâm Mạn, dù nhìn bên ngoài có vẻ như một người phụ nữ giàu có, nhưng đêm nay cô lại không có nơi nào để đi.
Cảm giác tức giận, uất ức và sự tự trách mình bùng lên giống như một vụ tai nạn giao thông khẩn cấp, phanh không kịp, va chạm dữ dội, chỉ trong một giây mọi thứ tan tành, không còn lại gì.
Khóc cái gì, đều là tự mình chuốc lấy. Cô lau mắt, mắng mình trong lòng.
Chỉ là bị phản bội thôi, trên thế gian có bao nhiêu người bị phản bội, có ai vì vậy mà đau khổ đến mức chết đi không?
“Khóc mà đáng thương thế sao.” Vẻ đáng thương của cô không thu hút được người tình, lại bị tên say rượu háo sắc nhìn thấy, “Có muốn anh giúp em chữa trị vết thương không?”
Ghê tởm, Lâm Mạn không có thời gian giằng co với hắn, tránh qua để đi.
“Vờ từ chối để quyến rũ à”. Người đàn ông nắm chặt tay cô. Đồ mùa hè thường thoải mái, Lâm Mạn bị hắn kéo, lộ ra một chút da thịt. Cô vung túi xách lên, không hề do dự, đánh mạnh vào mặt người đàn ông.
Liệu Chu Hạ Nam cũng đối xử như vậy với những người phụ nữ khác? Liệu trong nhà hắn có vợ đang chờ đợi hắn không?
Lâm Mạn nghĩ vậy, tay càng đánh mạnh, như muốn trút hết cơn giận tối nay lên sống mũi hắn.
Người đàn ông đang định tận hưởng cảnh sắc mỹ nhân ấm áp thì chưa kịp phản kháng đã bị đánh lại, đồng thời mắng chửi: “Mày tin không, tao sẽ tìm người xử lý mày! Đệt, loại đàn bà gì vậy, không chơi nổi!”
Một người đang chuẩn bị vào quán bar, bị cuộc tranh cãi bên đường thu hút, trong đó một người nhận ra Lâm Mạn nhờ ánh đèn ven đường, thấy cô không buông tha cho người kia, vội vàng chạy lại kéo tay: “Lâm Mạn! Tha cho hắn đi, đều là bạn của A Nam, mọi người chỉ đùa vui thôi mà.”
Làm sao, nếu nhắc đến Chu Hạ Nam, cô sẽ dừng tay?
Lâm Mạn cười lạnh: “Đùa vui à? Đã mấy chục tuổi rồi, không làm việc đàng hoàng, chỉ biết chơi đùa với phụ nữ, một đám rác rưởi!” Lâm Mạn nhận ra hắn ta, hắn đã qua lại với mười mấy cô gái, thỉnh thoảng còn cùng lúc hẹn hò vài người, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện kết hôn.
Quả thật là “ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.”
Tên kia không muốn tranh cãi với phụ nữ, lập tức rút điện thoại ra định gọi cho Chu Hạ Nam. Nhưng chỉ mới bấm được ba số, chiếc điện thoại mới ra mắt đã bị Lâm Mạn ném ra giữa đường.
“Con đàn bà này điên rồi sao?”
“Rốt cuộc là ai điên rồi? Nếu Chu Hạ Nam biết có người dám trêu đùa tôi, các người nghĩ anh ta sẽ làm gì? Nếu là các người, tôi sẽ ngoan ngoãn im miệng, coi như tối nay không có gì xảy ra.” Cô lạnh lùng liếc nhìn đám người, ánh mắt đầy vẻ lạnh lẽo.
Người đó quả nhiên không kiên trì nữa, anh ta không dám đánh cược, ai cũng thấy được Chu Hạ Nam đã thu tâm vì điều gì. Lâm Mạn không có con, nhưng địa vị còn vững hơn cả những người phụ nữ đã sinh con, một người phụ nữ có thủ đoạn không rõ ràng như vậy không phải là người anh ta nên trêu chọc.
Anh ta im lặng, khôn ngoan dẫn người đi.
“Đi cái gì mà đi, sợ con đó à.” Gã đàn ông bị đánh không phục, tuy bị người khác kéo đi, quay lưng về phía Lâm Mạn, miệng vẫn chửi rủa.
“Thôi đi thôi đi, vợ của A Nam thủ đoạn ghê lắm. Cô bé kia sinh hai lần con trai rồi, lần này đặc biệt từ Mỹ về ép hôn, không phải cũng không vào được cửa nhà họ Chu sao.”
“Thật ghê gớm thì đã không để người ta sinh hai đứa con trai rồi.” Gã đàn ông sờ sống mũi đang chảy máu của mình, sau khi lấy lại tinh thần, quay lại chỉ vào bóng lưng Lâm Mạn chửi rủa: “Đàn bà như thế đáng kiếp không sinh được con!”
“Đều im đi, A Nam không nói rồi sao, không được nhắc chuyện này.”
“Nếu biết vợ anh ta đánh người, tôi đã không đồng ý.”
Thì ra cả thế giới đều biết.
Những năm này, chỉ có một mình cô sống trong mộng, ngốc nghếch tin tưởng Chu Hạ Nam, ngốc nghếch tưởng rằng cuộc sống sẽ ngày càng tốt đẹp hơn, cô thậm chí bỏ việc muốn sinh cho mình và Chu Hạ Nam một đứa con, ba người một nhà bền lâu.
Nhưng rốt cuộc chỉ là kẻ khờ nói mộng, gàu thưa múc nước.
Đã không thể đối xử tốt, sao không để kêt thúc tốt đẹp. Cô cũng đâu phải không chịu ly hôn.
Lâm Mạn cứ tiếp tục bước đi, trong tiếng trò chuyện của đám đàn ông này, cô dần dần suy sụp, rồi lại dần dần tỉnh táo.
Cuộc sống phồn hoa trong tưởng tượng cuối cùng đã sụp đổ, cái gọi là người chồng hoàn lương, gia đình chồng giàu có ưu việt, tất cả đều chỉ là một lớp màn mỏng manh, khẽ chọc một cái là thấy bên trong đầy giòi bọ, vô số thứ bẩn thỉu đang động đậy.
Nghĩ đến đây, Lâm Mạn không thể nhịn được nữa, chạy đến bên thùng rác, nôn hết tất cả sự buồn nôn của cả ngày.
Đúng vậy, cô đã chịu thua.
Nhưng — không thể thua tất cả.
Dưới thùng rác rải rác một đống card visit.
“Office Lady – Student – Housewife”, thời buổi này ngay cả làm nghề màu cũng đòi quốc tế hóa. Lâm Mạn suy nghĩ một lúc, nhặt một tấm bỏ vào túi.
Cô lại lấy điện thoại ra, Chu Hạ Nam đã gọi điện, cũng đã nhắn tin, những lời nhắc nhở về anh ta chiếm đầy màn hình.
Xem anh ta bất an đến thế nào.
Lâm Mạn mở danh bạ, nhưng điện thoại không phải gọi cho Chu Hạ Nam.
“Kỷ Bội, tớ muốn nhờ cậu giúp một việc.”
“Giúp gì? Từ khi cậu với chồng cậu nối lại tình xưa, cậu đã bao lâu không tìm tớ rồi!” Kỷ Bội có lẽ đang nấu cơm, Lâm Mạn có thể nghe thấy mùi thơm của đồ ăn qua điện thoại, Giang Ngạn đang ở bên cạnh cô ấy, Lâm Mạn nghe thấy anh nói, “Ghen cái gì chứ, em không phải cũng có chồng sao.” Sau đó là một tràng “Đi đi đi” của Kỷ Bội.
Ấm áp vô cùng, Lâm Mạn thậm chí muốn khóc.
“Mạn Mạn?” Kỷ Bội bị sự im lặng của cô nhắc nhở, cô ấy đột nhiên cảm thấy Lâm Mạn không ổn, “Cậu sao vậy? Có phải không vui không? Cậu qua đây tìm tớ nhé, hay là tớ qua đó tìm cậu?”
Người bạn tốt của cô sẵn sàng 24/24, nhưng cô không muốn phiền phức: “Không sao, chỉ là vợ chồng cãi nhau thôi.”
“Thế mà gọi là không sao?” Kỷ Bội làm ầm lên.
“Nếu anh ấy hỏi, cậu có thể nói là tớ ở nhà cậu không.” Để Kỷ Bội đỡ lo lắng, Lâm Mạn lại nói, “Đỡ phải anh ấy đi khắp nơi hỏi tớ ở đâu.”
“Được thì được, nhưng…”
“Yên tâm, tớ thật sự không sao.” Nói xong, Lâm Mạn liền cúp máy.
Lâm Mạn đấu tranh rất lâu, nếu là để che đậy, cô nên gọi một cuộc điện thoại cho Chu Hạ Nam, nhưng cô thật sự sợ mình nói đến giữa chừng sẽ mất bình tĩnh. Có phải cô sẽ đột nhiên vạch trần tất cả, rồi như một người đàn bà điên hỏi anh ta vô số câu tại sao không?
Như vậy thì quá tệ, cô vẫn chưa sắp xếp lại quân bài của mình, rất dễ thua trắng tay.
“Kỷ Bội và Giang Ngạn cãi nhau, em đến bên cô ấy.” Cuối cùng, cô vẫn chỉ gửi cho Chu Hạ Nam một tin nhắn thoại.
Chu Hạ Nam lập tức gọi điện đến, Lâm Mạn tắt máy, lại trả lời: “Cô ấy khóc rất nhiều, em không tiện nói chuyện với anh bây giờ. Hôm nay em ở nhà cô ấy, anh không cần đến Thái Thương, nghỉ ngơi cho tốt.” Khi cô nói đến “khóc rất nhiều”, nước mắt không kìm được rơi xuống.
Chủ nhân của tấm card visit còn khá có trách nhiệm, Lâm Mạn đến khách sạn chưa đầy một khắc, đã có người bấm chuông cửa.
Trước đây Chu Hạ Nam để tránh cô, tránh Từ Uyển Nghi, là khách quen của khách sạn này. Lúc đó cô chỉ thấy anh ta đáng thương, có nhà không thể về, chỉ có thể ngủ trong khách sạn lạnh lẽo, nhưng bây giờ nhìn phòng riêng sang trọng và hoành tráng, Lâm Mạn thấy anh ta chẳng có gì đáng thương, nhất là còn có mỹ nhân bên cạnh, đúng là sống cuộc sống mà tất cả đàn ông Thượng Hải đều ghen tị.
“Chào chị.” Cậu trai ở cửa còn hơi ngượng ngùng, không biết là do mới vào nghề hay là một kiểu giả vờ.
Đợi cậu ta ngồi xuống, Lâm Mạn hỏi: “Mang máy tính rồi chứ?”
“Vâng.” Cậu trai chỉ vào ba lô của mình.
“Có web xem phim người lớn không?”
“Có ạ.”
“Chọn một bộ quay trong khách sạn, nhớ kỹ cốt truyện.” Cậu trai chưa từng nghe yêu cầu như vậy, tưởng cô là khách hàng không bình thường nào đó, lo lắng nuốt nước bọt.
“Cậu yên tâm, tối nay cậu chỉ cần làm việc này thôi. Nhưng nếu có ai hỏi, cậu phải nói chúng ta đã làm những điều trong phim, hiểu không?”
“Hiểu rồi.”
Trong lúc đợi nước nóng sôi, Lâm Mạn lại hỏi: “Cậu có bạn gái không?” Có lẽ cô thật sự quá cô đơn, lại đi nói chuyện với người lạ, thậm chí là một con vịt lạ.
Cậu trai lắc đầu. Khuôn mặt cậu ta ngâm trong ánh đèn thủy tinh, thoáng nhìn, có ba phần giống Chu Hạ Nam.
Lâm Mạn rót nước, vừa đi về phía phòng ngủ chính, vừa nhắc nhở cậu trai: “Nếu cậu muốn yêu đương, nhớ đừng làm nghề này nữa. Còn nữa, nhớ đeo bao, đừng chưa kết hôn đã có một đống con riêng.”
Chỉ là những cậu trai như thế này, ai yêu họ cũng là một kiếp nạn.
Chu Hạ Nam mãi đến nửa đêm mới về nhà, đứa trẻ cứ quấn lấy không thôi, anh ta không thể như vứt bỏ một người phụ nữ mà vứt bỏ con trai mình. Anh ta biết giấy không thể gói được lửa, nhưng biết nói sao với Lâm Mạn.
“Mạn Mạn, xin lỗi, đây là hai đứa con của anh.” Quỳ xuống nói ư, nhưng anh ta nói có chân thành đến đâu thì cũng chỉ là chân thành đến thế.
Và trái tim của Lâm Mạn vừa mới xoay chuyển trở lại, có lẽ từ đây sẽ cùng anh ta nam bắc trái ngược.
Trước khi bước vào tuổi ba mươi, Chu Hạ Nam cuối cùng đã nhận ra sự khó khăn của nhân thế.