• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trò chơi hỏi đáp nhanh chóng kết thúc không lâu sau khi Lâm Mạn rời đi. Một số người nghiện chơi bài lá đã lái xe đến một khu nghỉ dưỡng khác mua bài tây, thậm chí còn mượn được hai bộ mạt chược.

Chu Hạ Nam bị lôi kéo vào chơi hai ván, vận may quá tốt, thắng đến mức ai nấy đều than vãn đầy oán trách. Thế là sau ván thứ ba, anh lại bị mọi người xúi giục về phòng “bồi vợ”.

Chỉ là… vợ anh chắc chắn không hoan nghênh anh trở về. Tốt nhất là anh đừng về cả đêm, như vậy cô mới có thể ngủ một giấc yên lành.

Chu Hạ Nam bất giác thở dài. Anh không hài lòng với suy nghĩ này của mình, nhưng hình như cũng chẳng có lý do để không hài lòng. Anh chẳng hiểu bản thân đang so đo điều gì, chỉ đành thở dài thêm một hơi.

Đẩy cửa phòng ngủ nhỏ ở tầng hai, bên trong tối mờ, chỉ có chiếc đèn tường tỏa sáng dịu nhẹ. À, còn có một chiếc laptop đang phát ra ánh sáng nhàn nhạt.

Lâm Mạn chắc vừa rửa mặt xong, những sợi tóc tơ quanh chân tóc vẫn còn đọng nước. Có lẽ cô muốn cố gắng tỉnh táo làm gì đó nên đã búi tóc thành một búi cao, đeo chiếc kính gọng bạc rất nghiêm túc. Nhưng cuối cùng, cô vẫn ngủ thiếp đi.

Có lẽ chiếc giường nhỏ tự tạo của cô quá thoải mái.

Cô ngủ rất nhẹ, chỉ vài bước chân của Chu Hạ Nam đã đánh thức cô.

“Anh về rồi à.”

“Tối nay cô ngủ trên giường đi.” Chu Hạ Nam không còn nhìn chiếc giường tạm bợ kia nữa, như thể anh là cậu chủ nhà giàu, còn cô là vợ nhỏ bị bóc lột vậy.

“Không cần đâu.” Lâm Mạn dụi dụi mắt, “Anh ngủ xong rồi mai lại than lúc thì đau cổ, lúc thì đau lưng.” Gương mặt đầy vẻ ghét bỏ nhưng lại xen lẫn chút thân thiết. Chính cô cũng không nghĩ mình sẽ nhắc lại quãng thời gian đó, nhưng khi hạ hết phòng bị, cơ thể và trái tim vẫn nhớ rất rõ.

Họ đã từng ôm nhau, hôn nhau, từng cùng chen chúc trên chiếc giường nhỏ bốn tấc nhà Lâm Mạn suốt cả đêm. Sáng hôm sau, Chu Hạ Nam vừa than mỏi, vừa kêu đau suốt cả ngày và bị Lâm Mạn mỉa mai cũng suốt một ngày.

Chỉ là những câu chuyện đẹp đẽ nhưng đầy giả dối đó cần được chôn giấu trong lúc tỉnh táo.

Lâm Mạn bực bội gõ gõ vào thái dương, rốt cuộc cô đang mơ hồ nói gì thế này.

“Cô đừng xem thường tôi, ở ngoài trời tôi còn ngủ được, chẳng lẽ ở đây lại không ổn sao?” Chu Hạ Nam ném hai chiếc gối ôm sau lưng Lâm Mạn lên giường, rồi chỉ vào chăn một cách hùng hồn, đầy tự tin: “Tự cô dọn đi, đừng ép tôi ra tay.”

Lâm Mạn lúc này hoàn toàn không chiếm được thế thượng phong: “Được rồi, được rồi, anh đi tắm trước đi.”

Nhân lúc anh đang tắm, Lâm Mạn lại một lần nữa giúp anh trải lại chiếc giường nhỏ tạm bợ.

Làm xong việc này, cô vô thức nghĩ rằng kiếp trước mình có khi nào là một cô hầu gái không, nên kiếp này dù có chuyện gì cũng vẫn chăm chỉ, rảnh rỗi là lại tự tìm việc để làm.

Lâm Mạn nhanh chóng hoàn thành công việc còn dang dở trên chiếc laptop, nhưng vì đang là thời gian nghỉ dưỡng, mọi người hiếm khi có cơ hội thoát khỏi công việc bận rộn nên cô đặt lịch gửi email cho đồng nghiệp vào ngày mốt.

Chui vào trong chăn, đầu óc và trái tim bỗng thả lỏng, Lâm Mạn cảm thấy có chút hoang mang không biết nên làm gì. Cô nhìn đồng hồ trên tủ đầu giường, thời gian còn sớm hơn một tiếng so với giờ ngủ thường ngày của cô.

Lấy tiểu thuyết đọc thêm một chút, hay xem phim đây? Cô mở mấy ứng dụng nhưng xem gì cũng không hứng thú.

Cô chợt nhớ lại cuộc nói chuyện vừa nãy với “thầy Chu”, quả thật cô là một người rất nhàm chán.

“Cô đang ngủ rồi hay chưa ngủ?” Chu Hạ Nam vừa lau tóc vừa mở cửa phòng tắm, thò nửa cái đầu ra ngoài.

“Đang chuẩn bị ngủ.”

“Vậy tôi có thể sấy tóc không?”

“Tùy anh.”

“Cô ra ngoài chơi mà còn khó chịu hơn đi làm nữa đấy.” Vì tiếng ồn của máy sấy tóc, Chu Hạ Nam phải nói lớn hơn.

Lâm Mạn không trả lời, nhưng Chu Hạ Nam lại tưởng cô có trả lời, chỉ là giọng quá nhỏ.

“Cô nói to lên!” Anh gần như hét toáng lên.

Cảm giác buồn ngủ của Lâm Mạn càng lúc càng xa rời.

“Hả?!” Anh lại hét thêm một câu nữa.

“Chuyện này chẳng gọi là chơi, có gì mà vui chứ?!” Cô hét lại, không ngờ Chu Hạ Nam lại tắt máy sấy tóc. Căn phòng nhỏ đầy ắp tiếng oán trách lúng túng của cô.

Thôi vậy, dù sao cô cũng nói thật lòng, mặc kệ Chu Hạ Nam nghĩ gì.

“Vậy cô muốn vui thế nào?” Anh hỏi.

Lâm Mạn thành thật lắc đầu: “Không biết.” Hình như cô là kiểu người không có duyên với niềm vui. Trước kia cô nghĩ là do mình nghèo, nhưng bây giờ, trên cổ đeo chuỗi ngọc trai đen của Tasaki, tay xách túi Hermes Lindy, cô vẫn chưa từng nở nụ cười thật lòng.

“Có lẽ tôi bẩm sinh là người bi quan?” Cô phân tích lý trí về bản thân mình.

“Bi quan mà còn ham tiền. Nghe giống như câu chuyện về một kẻ keo kiệt ấy.” Vừa nói, Chu Hạ Nam vừa chui vào chiếc giường nhỏ Lâm Mạn đã chuẩn bị cho anh. Chiếc giường mềm mại hơn anh tưởng, cũng khá thoải mái.

“Hừ.” Lâm Mạn khẽ hừ một tiếng, sự hiểu biết của anh về cô quả thật chưa thay đổi chút nào suốt mười năm qua.

Mười phút sau, cả hai đều không ngủ được. Thủ phạm chính là một con muỗi đang bay loạn khắp phòng.

Tiếng vo ve rất nhỏ nhưng trong không gian tĩnh lặng của đêm khuya, sức sát thương của nó vô cùng lớn.

Lâm Mạn bị tiếng muỗi làm cho bồn chồn, liên tục đập mạnh tay xuống không trung, trong khi Chu Hạ Nam bật đèn lớn lên.

“Bắt được chưa?”

Lâm Mạn bất lực đưa bàn tay sạch sẽ cho anh xem.

“Muỗi thích ánh sáng, cô tắt điện thoại đi, tôi sẽ dụ nó lại đây.”

“Rồi anh bắt được nó sao?” Lâm Mạn nhíu mày, rõ ràng là không tin, “Tôi gọi điện xuống lễ tân hỏi xem họ có thuốc diệt muỗi hoặc nhang muỗi không.”

“Cô đúng là dùng dao mổ trâu để giết gà.”

“Tôi muốn giải quyết một lần cho xong.” Lâm Mạn vừa định bước xuống giường đi mang dép thì nghe thấy một tiếng “tách”, căn phòng lại chìm vào bóng tối. “Chu… Hạ… Nam!”

Cô tức giận nhìn anh, còn anh thì giơ chiếc điện thoại với màn hình lớn lên, ánh sáng từ đó chiếu trắng khuôn mặt anh, miệng anh chu thành hình chữ O nhỏ xíu, ra hiệu bảo cô yên lặng.

“Bốp.”

“Bốp. Bốp.”

Rồi là những tiếng “bốp bốp bốp bốp” loạn xạ chẳng theo quy tắc nào.

“Thôi bỏ đi, gọi điện thoại cho lễ tân vậy!”

“Không được, tôi nhất định phải bắt được nó!”

“Còn nói tôi nữa, chẳng phải anh cũng ham thắng thua vô lý sao.”

“Có thời gian nói mấy câu đó thì mau lại đây giúp đi. Chúng ta có đến bốn tay, không tin là không bắt được nó.”

Lâm Mạn bực mình trợn ngược mắt lên trời, rồi lề mề bước qua.

Trong bóng tối, không khí im lặng đến khó tả, ánh đèn điện thoại chiếu đến đâu thì nơi đó bừng sáng rực rỡ. Lông tơ trên mặt anh, nốt ruồi ở đầu mũi cô, lớp râu xanh lún phún trên cằm anh, hàng mi đen nhánh dưới mắt cô—tất cả đều quen thuộc mà xa lạ, cuốn hút hơn con muỗi gây phiền nhiễu kia rất nhiều.

“Hình như nó đến rồi.” Chu Hạ Nam không nói thành tiếng, chỉ dùng môi để ra hiệu.

Lâm Mạn dời ánh mắt khỏi mặt anh, ra tay thật nhanh. Cái tát dứt khoát, con muỗi từ đó bỏ mạng. Chỉ là cái tát này dừng lại ở một vị trí thật khó xử—trúng ngay vào má trái của Chu Hạ Nam.

Lâm Mạn giật mình đến mức không biết nên rút tay lại hay không.

“Cố ý à?” Một nửa khuôn mặt không bị đánh của anh nhăn lại.

“……”

“Đánh xong rồi có vui hơn chút nào không?”

Trong giây lát, Lâm Mạn nghi ngờ con muỗi này là do Chu Hạ Nam thả vào, mục đích là để lấy lòng cô. Chuyện này quá hoang đường. Lâm Mạn nghĩ chắc gần đây mình bị tăng nội tiết tố nữ.

Cô rút tay lại, quay mặt đi, nói: “Hình như vui hơn một chút thật.” Sự thẳng thắn của cô khiến Chu Hạ Nam hừ một tiếng đầy bất mãn: “Tôi biết ngay cô cố ý. Không chừng ở sau lưng cô còn nghĩ cách đánh mắng tôi mỗi ngày.”

“Đáng đời.”

“Hừ.”

Một đêm yên bình đến sáng.

Khi Lâm Mạn thức dậy, cô phát hiện chuông báo thức đã reo đến lần thứ hai. Cô nhìn thời gian, dây thần kinh bỗng chùng lại, ôm lấy chăn gần như bật khỏi giường theo phản xạ. Quay đầu tìm quần áo, cô mới thấy Chu Hạ Nam đang cuộn tròn ngủ trên ghế sofa, lúc này mới nhớ ra hôm nay không phải đi làm.

Hừ. Cô không rõ ý nghĩa mà thở phào nhẹ nhõm.

Khi Chu Hạ Nam tỉnh dậy, Lâm Mạn vừa thay xong quần áo. Dù đang đi chơi nhưng cô vẫn mặc đồ như một doanh nhân, cả bộ trắng tinh của Theory, từng chi tiết đều toát lên vẻ nghiêm túc, khó gần.

“Giám đốc Lâm.” Anh vừa tỉnh dậy, giọng khàn khàn, còn vương lại chút lười nhác của buổi đêm.

Lâm Mạn bất giác nhướn mày, cách xưng hô này thốt ra từ miệng anh nghe thật châm chọc.

“Có phải lâu rồi cô không mặc váy không?”

Liên quan gì đến anh? Lâm Mạn không thèm nhíu mày hay trợn mắt, tiếp tục tán lớp kem nền màu tự nhiên.

“À!” Chu Hạ Nam chợt lóe lên ý tưởng, giơ cao tay phải: “Không đúng, cô có mặc váy ngủ ~ đó nha ~” Anh nhớ đến khoảnh khắc vô tình nhìn thấy, khi người nào đó ở nơi không ai thấy tỏa ra vẻ dịu dàng đầy nữ tính, quả thật là vừa kín đáo vừa quyến rũ đến cực điểm.

“Vừa sáng sớm đã muốn cãi nhau rồi hả?” Lâm Mạn vừa đeo kính áp tròng xong, quay đầu lại, đôi đồng tử đen nhánh trừng thẳng vào anh.

“Tôi đâu có cười nhạo cô, tôi chỉ đang nói sự thật khách quan thôi.” Chu Hạ Nam uể oải vươn vai, chẳng có chút e ngại nào. Không chỉ vậy, anh còn tỏ vẻ dạy dỗ: “Lâm Mạn, có chút nữ tính là chuyện tốt, cô phải biết tận dụng chứ.”

Tận dụng cái quỷ ấy! Trong lòng Lâm Mạn đã thốt lên một câu chửi thề.

“Là em họ tôi mua đấy, mua một tặng một.” Cô cố nén cơn giận, giải thích.

“Ồ.” Anh đáp một tiếng đầy hời hợt, “Không cần phải giải thích đâu, yêu cái đẹp là bản năng của phụ nữ, rất bình thường thôi mà.”

“Thế bản năng của đàn ông là gì, thích chơi bời à?”

“Lâm, Mạn.” Anh hạ mi mắt xuống, nhìn cô một cách u ám, “Tôi thấy là cô muốn cãi nhau đấy.”

“Không muốn cãi thì đừng nói nữa.”

Chu Hạ Nam nuốt khan một cái, bĩu môi rồi đi vào nhà vệ sinh.

Cô tưởng anh sẽ yên tĩnh, nhưng chưa đến một phút sau, anh lại chui ra khỏi đó, nói: “Thực ra mặt mộc của cô cũng được đấy, sao phải trang điểm già như vậy?” Anh chẳng có chút lịch sự nào, không chỉ bình phẩm tùy tiện, mà miệng còn đầy bọt kem đánh răng khi nói.

Lâm Mạn ghét bỏ lui về sau một chút.

“Do công việc, nhìn trẻ quá sẽ bị bắt nạt.”

“Có bố mẹ tôi chống lưng cho cô, ai dám bắt nạt giám đốc Lâm chứ!” Chu Hạ Nam như nghe được chuyện hài, há miệng định cười lớn, nhưng lại quên mất trong miệng còn bọt kem đánh răng. Kết quả anh bị sặc tại chỗ, ho sặc sụa vì vị bạc hà của kem.

Ban đầu Lâm Mạn định trừng mắt nhìn anh, nhưng cắn môi dưới một cái, cuối cùng vẫn bật cười.

Nói thật, cô thích nhìn cảnh Chu Hạ Nam gặp quả báo.

“Khụ khụ khụ!” Chu Hạ Nam ho đến đỏ cả mặt, nhăn nhó như một đống vải nhầu. Anh muốn mắng người nhưng không có tư cách, tức tối chạy vào nhà vệ sinh, uống mấy ngụm nước, rồi như cơn lốc mà đánh răng xong, sau đó lại bực bội lao ra ngoài.

Ánh mắt lướt qua người Lâm Mạn một vòng, Chu Hạ Nam tìm một cái cớ để tuyên chiến tiếp: “Đeo ngọc trai đen già như vậy, giống hệt mẹ tôi!”

“Đúng, là mẹ anh tặng đấy.” Lâm Mạn nói với vẻ mặt như đang khen ngợi một đứa trẻ mẫu giáo.

Chu Hạ Nam bị phản đòn nhưng không chịu thua, nói tiếp: “Tôi thấy bà ấy định biến cô thành phiên bản thứ hai của mình.”

“……” Không thể phản bác. Khi mất bình tĩnh, con người ta dễ nói ra sự thật. Lâm Mạn hít sâu một hơi, không khí xung quanh lập tức ngập tràn áp lực của cô.

Có phải anh nói quá đáng rồi không? Chu Hạ Nam nhìn trần nhà, chớp mắt tự kiểm điểm.

“Nhưng mà cô sẽ không đâu…” Trên đời này không có hai chiếc lá nào hoàn toàn giống nhau, cũng như không có hai cuộc đời nào y hệt. Anh định nói một tràng đạo lý để xoa dịu áp lực của cô, nhưng bị Lâm Mạn chặn lại.

“Giống mẹ anh cũng tốt mà, ít nhất bà ấy có một người chồng tuyệt vời.” Nói xong, khóe môi Lâm Mạn cong lên một nụ cười đầy ngưỡng mộ, nhưng đối với Chu Hạ Nam, đây lại là sự chế nhạo.

Anh bĩu môi, hừ hai tiếng. Không ngờ lòng tốt lại bị đáp trả bằng lời móc mỉa.

Quả nhiên, Lâm Mạn nói đúng. Hai người họ tốt nhất không nên nói chuyện.

“Chu Hạ Nam.” Lần này có vẻ như Lâm Mạn không muốn dừng lại. Cô hơi mơ màng khi nói đến chuyện chồng con, có lẽ là do thiếu thốn tình yêu trong thời gian dài.

“Gì nữa?”

“Anh nói xem sau khi chúng ta ly hôn, tôi có thể tìm được một người chồng tốt không?” Lâm Mạn nhìn nhận vấn đề rất thực tế, cô tin rằng tái hôn chắc chắn sẽ khó khăn hơn nhiều so với lần đầu. Cô không có nhan sắc nổi bật, cũng không có gia tài làm chỗ dựa, tính cách thì có thể coi là kiểu cứng nhắc không biết làm nũng. Liệu có ai hỏi cưới cô không, hay là sẽ cô đơn đến cuối đời?

Càng nghĩ, sắc mặt cô càng trở nên khó coi.

Đây là lần đầu tiên Chu Hạ Nam nghe cô nhắc đến vấn đề này, trong đầu anh lại hiện lên hình ảnh chiếc váy ngủ mờ ảo đó. Có vẻ như cô thực sự muốn sống một cuộc hôn nhân bình thường, hay là—cô đã có đối tượng trong lòng rồi?

“Chắc là được thôi. Cô không xấu, cũng không ngốc.” Chu Hạ Nam bình luận về cô với một giọng điệu hờ hững như người qua đường, thậm chí lúc giải thích cụ thể cũng chẳng buồn nhìn cô một cái.

“Cảm ơn lời chúc phúc của anh.” Lâm Mạn tự thuyết phục mình không nên nghĩ nhiều nữa, chuyển sang một vấn đề thực tế hơn: “Chu Hạ Nam, đến lúc đó sẽ có phí chia tay không?” Nhắc đến tiền bạc, ánh mắt Lâm Mạn bỗng trở nên sáng rực.

Ừm, đây mới là Lâm Mạn mà anh quen thuộc.

“Cô bớt ám chỉ tôi là kẻ keo kiệt đi, tôi sẽ chia cho cô chút ít.” Anh khoanh tay trước ngực, cằm hơi ngẩng lên, trông như một lão chủ keo kiệt.

“Làm ơn chia nhiều chút đi, không thì uổng công tôi mấy năm nay gần như bị anh làm tức chết.”

“Tôi đi safari ngoài hoang dã là để tránh mâu thuẫn đấy, được chưa? Ở nhà thì sao, cãi nhau với cô, cãi nhau với Từ Uyển Nghi, rồi còn phải nghe Chu Kiến Quân lên lớp.”

Đúng là nhức đầu hết chỗ nói.

“Được thôi, anh có công lớn nhất.” Lâm Mạn phối hợp vô cùng ăn ý, nở một nụ cười tươi rói, liên tục gật đầu. Cô cảm thấy như vậy cũng tốt, giống như đối xử với một cậu bé chưa trưởng thành, cô trả giá bằng nước mắt và mồ hôi, cuối cùng thu về được một mớ tiền.

Còn hơn là mất cả tình lẫn tiền gấp vạn lần, đúng không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK