• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Mạn cố ý dậy sớm hơn 15 phút, chỉ để tránh mặt Chu Hạ Nam khi ra khỏi nhà. Nhưng trong phòng ăn, hai người vẫn bất ngờ chạm mặt.

“Tôi đã gọi đồ ăn sáng giao đến, cùng ăn đi.” Chu Hạ Nam vẫy tay gọi cô, tươi cười còn rực rỡ hơn cả ánh mặt trời vào khoảnh khắc này. Lâm Mạn chợt hiểu tại sao một số minh tinh nam dù liên tục vướng vào các tin đồn tình ái vẫn có thể sở hữu lượng người hâm mộ cuồng nhiệt.

Có lẽ, vẻ đẹp trai có thể xóa bỏ tội lỗi.

Cô chỉ nói: “Cảm ơn,” rồi cầm lấy một chiếc bánh mì vòng. Phần bơ nghiền nhuyễn béo ngậy lấp đầy khoang miệng, nhiệt lượng bùng cháy.

“Ngủ ngon chứ?” Anh vừa múc trái cây từ bát sữa chua vừa hỏi. Trái cây được nhai vài lần rồi trôi xuống dạ dày, nhưng cặn sữa chua vẫn còn lại trên mép môi.

Lâm Mạn có chút ám ảnh cưỡng chế, cô muốn giúp anh lau đi, nhưng với tư cách gì đây? Nghĩ một hồi, cô quyết định dời ánh mắt đi chỗ khác.

“Ừ.” Cô đáp lại câu hỏi vừa rồi của anh.

“Giường và ghế quý phi có khác biệt lớn phải không?”

Hả? Lông mi của Lâm Mạn khẽ động, cô bỗng có một liên tưởng kỳ lạ. Chẳng lẽ Chu Hạ Nam chuyển về đây là vì muốn quan tâm cô? Nhưng ý nghĩ ấy nhanh chóng bị cô dập tắt. Cô uống một ngụm cà phê, rồi đẩy câu hỏi lại cho anh: “Anh ngủ cũng ngon chứ?”

“Tạm được.” Chu Hạ Nam nhún vai, “Già rồi, phải tập quen với việc giấc ngủ không còn chất lượng như trước.” Anh cố tình nói với giọng như một ông lão.

“Nếu cần thuốc ngủ, tôi có thể giới thiệu cho.” Xem như trả lễ cho bữa sáng.

Chu Hạ Nam đột nhiên kêu “Ồ” một tiếng, một bên mắt anh nhướng lên vì cơ trên lông mày bị kéo lên: “Cô thường xuyên uống thuốc ngủ à?” Nghe giọng điệu, anh có vẻ không tin lắm.

“Cũng không đến mức thường xuyên.” Lâm Mạn bắt đầu dọn dẹp mấy thứ thừa sau bữa sáng.

“Nhưng chắc cũng không ít.” Chu Hạ Nam tiện tay đẩy đống rác của mình cho cô. “Dù sao cũng đủ để cô giới thiệu cho tôi mà.”

Lâm Mạn chỉ mỉm cười, không nói gì thêm. Rõ ràng cô có thể tiếp tục lải nhải về chủ đề này rất lâu, chẳng hạn như tại sao cô lại uống thuốc ngủ. Một lý do thôi cũng đủ nói năm phút, thậm chí kéo dài thành cả tiếng.

Nhưng càng lớn tuổi, Lâm Mạn càng biết cách kìm nén những câu chuyện lặt vặt dài dòng như một miếng vải rách trong đầu.

Cô ném rác đi, rồi cúi xuống bồn rửa để rửa cốc. Chiếc áo len cổ cao màu đen của cô bị ánh sáng mặt trời chiếu vào, để lộ lớp sợi lông cừu mềm mại lấp lánh. Sự yên tĩnh ấy nặng nề, như thể chứa đầy những bí mật mà Chu Hạ Nam không tìm thấy công tắc để mở ra.

Anh chợt nhớ đến Lâm Mạn khi cô còn thiếu niên, lém lỉnh và hoạt bát. Dù thường hay giả vờ già dặn, cô lại dễ bị kích thích để bộc lộ những lời thật lòng.

“Hôm đó… xin lỗi.” Anh phạm lỗi lúc đêm khuya, giờ lại xin lỗi vào buổi sáng, cách nhau mấy ngày trời.

Lâm Mạn chớp mắt hai lần mới hiểu anh đang ám chỉ chuyện gì.

Cô nhớ hình như anh rất thích kiểu làm trước rồi nói sau. Nếu sai thì sửa, vì những người như anh có lẽ luôn nghĩ rằng đời người sẽ có hàng ngàn cơ hội để lật ngược thế cờ.

Nói “Không sao đâu”? Có vẻ hơi giả tạo.

Nói “Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh”? Nghe có vẻ quá kịch tính.

Lâm Mạn vô thức mím môi, tốc độ rửa cốc cũng chậm lại.

Chu Hạ Nam ghét cái kiểu im lặng khó hiểu này. Anh tiếp tục nói: “Là do tôi uống nhiều quá, quá nóng nảy. Nhưng mà—”

Nghe thấy từ chuyển ý, lưng của Lâm Mạn lập tức cứng đờ.

“Đến bây giờ, tôi vẫn không hiểu tại sao cô lại cùng mẹ tôi làm tổn thương Tĩnh Thư. Hai người không phải là bạn thân nhất sao?”

Vòi nước đã tắt, giọng nói của Chu Hạ Nam trở nên rõ ràng bất thường, giống như những viên đá rơi từng khối, đập xuống nền đá cẩm thạch đen trắng cứng rắn, ngay lập tức vỡ tan thành hoa tuyết băng giá phủ đầy ký ức lạnh lẽo khắp nơi.

***

Chuông báo hết giờ vừa vang lên, thầy giáo toán đang giữ một vài học sinh lại để bổ sung bài tập, thì Phương Tĩnh Thư nhanh chóng chạy đến chỗ ngồi của Lâm Mạn như thường lệ.

Lâm Mạn không có ngoại hình xinh đẹp khiến người ta yêu mến ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng cô lại thừa hưởng đôi mắt sắc sảo từ bố mình, chỉ cần nhìn đã khiến người khác e dè. Cộng thêm tính cách không thích buôn chuyện mà chỉ chăm chăm làm bài, cô rất khó hòa nhập với các bạn cùng lớp.

Phương Tĩnh Thư kết bạn với Lâm Mạn hoàn toàn do ngồi cạnh nhau mà thành.

“Mạn…”

“Đợi chút, để tôi làm xong bài này đã.” Ứng cử viên sáng giá cho danh hiệu hoa khôi của khối thường xuyên bị Lâm Mạn phớt lờ.

Phương Tĩnh Thư liếc nhìn bài tập dưới tay cô. Ồ, một bài toán nhàm chán, chỉ cần sai một con số cũng đủ khiến cả bài sai hết. Làm sao có người lại đam mê mấy thứ này như vậy chứ?

Phương Tĩnh Thư chẳng quan tâm đến câu nói “Chỉ cần kém một điểm thôi, sẽ có cả sân vận động người vượt qua em!” của thầy giáo. So với mấy bài toán, cô thích đọc các tác phẩm của Trương Tiểu Nhàn, Tam Mao hay An Ni Bảo Bối hơn. Những câu chuyện về phụ nữ trên cây bánh mì, tâm hồn lạc lối nơi sa mạc Sahara hay các cô gái mặc váy vải lanh khiến cô mơ mộng mãi.

Hôm nay, cô thậm chí còn đi chân trần mang giày chạy, đúng như sách mô tả.

Ngồi chờ một phút dài đằng đẵng, cuối cùng Lâm Mạn cũng gập quyển vở lại.

“Nói đi, lại thấy thích chiếc váy nào trên tạp chí à?” Lâm Mạn làm mặt lạnh, nhưng vẻ mặt cường điệu này chỉ là để che giấu sự ghen tị thật sự.

Làm sao cô không ghen được? Khi cô còn đang vui sướng vì một chiếc váy Eland bé xinh thì người ta tháo đồng phục ra và nói: “Đây là Valentino, đi cùng đôi giày Chanel mới sẽ rất hợp”, thử hỏi tim bạn có đập bình thường nổi không?

Lâm Mạn đã chuẩn bị sẵn sàng để nghe Phương Tĩnh Thư tiếp tục giới thiệu một món đồ mới.

“Cậu nhìn đi.” Phương Tĩnh Thư mở tạp chí một cách chậm rãi, giọng nói bỗng nhiên trầm xuống. Lâm Mạn suýt nghĩ rằng cô ấy đã có trong tay đáp án của bài kiểm tra giữa kỳ nên mới bí mật như vậy.

“Mạn Mạn, tớ có nên đồng ý không đây?” Cô gái đang tuổi mới lớn ngã sấp xuống tạp chí, hai má ửng đỏ, không biết là vì ánh sáng phản chiếu từ quảng cáo son môi hay do cảm xúc dâng trào. Mỗi tối trước khi ngủ, cô đều mơ mộng về người định mệnh của mình, nhưng khi nhận được thư tình, chỉ còn thiếu cái gật đầu, cô lại sợ tình yêu như con mãnh thú.

Lâm Mạn xem như là “người đi trước” trong chuyện này. Cô xoa đầu Phương Tĩnh Thư để trấn an.

Cô kéo cuốn tạp chí lại gần mình hơn.

Dòng đầu tiên, vẫn là câu mở đầu bằng lời bài hát của một ngôi sao nổi tiếng.

Nhìn xuống, sao đoạn văn này quen thế?

Theo bản năng, ánh mắt Lâm Mạn lia đến phần ký tên cuối cùng.

Chu Hạ Nam.

Người ghét môn ngữ văn, nhưng chữ viết lại rất đẹp, quả nhiên ba vạn tệ học phí lớp thư pháp không phí phạm.

Lâm Mạn cố gắng nghĩ về những chuyện bên lề, tâm trạng cô không rõ là đau hay ngứa, chỉ thấy lổn nhổn như bị kim châm, nhưng chưa đến mức đau đớn tột cùng.

Cô “bộp” một tiếng đóng sập cuốn tạp chí lại, làm Phương Tĩnh Thư giật bắn mình.

“Nhẹ chút đi.” Phương Tĩnh Thư nghiến răng cảnh cáo. Đôi mắt to đen trắng rõ ràng của cô đảo qua một vòng, xác nhận không ai chú ý rồi mới tiếp tục nói: “Cậu không phải đang dạy kèm ngữ văn cho cậu ấy sao? Cậu thấy cậu ấy thế nào?” Cả khuôn mặt nhỏ nhắn của cô căng cứng, hàng mi chớp liên hồi, như đang ám hiệu cho Lâm Mạn: “Khen cậu ấy đi! Khen đi!”

Nhưng Lâm Mạn chỉ thành thục hỏi cô: “Vậy cậu nghĩ thế nào về cậu ấy?”

“Ừm, cậu ấy trông khá đẹp trai.”

“Còn gì nữa?”

“Chơi bóng rổ rất giỏi.”

“Cụ thể hơn?”

Phương Tĩnh Thư bị hỏi đến cứng họng, nghiêng đầu nhìn lên trần nhà. Mặc dù trong đầu chẳng nghĩ được gì nhưng điều đó không ngăn cản cô cười ngây ngô.

Gương mặt ghen tị của Lâm Mạn gần như không che giấu được, nhưng cô biết, đây chính là quy luật của thế giới. Có người sinh ra đã được yêu chiều, và có người sinh ra… thì phải cố gắng học hành thật chăm chỉ.

Chi bằng làm thêm một bài tập nữa vậy.

***

Khi còn nhỏ, chỉ vì một gương mặt đẹp mà có thể bất chấp tất cả.

Vậy nên, Phương Tĩnh Thư xinh đẹp sau một tuần do dự đã đồng ý lời mời hẹn hò của Chu Hạ Nam đẹp trai. Họ hẹn nhau ở cửa hàng Häagen-Dazs trong trung tâm thương mại Bách Bách để ăn lẩu kem. Trung tâm của nồi lẩu là sốt sô-cô-la nóng chảy, chọc một quả dâu tây vào nhúng qua rồi để nguội một chút, lớp vỏ sô-cô-la sẽ trở nên giòn tan.

Tất cả mọi chi tiết, Lâm Mạn đều biết rất rõ.

Vì cô bị hai người kéo đi làm công cụ đánh lạc hướng người khác.

“Mạn Mạn, lát nữa bọn mình xem phim. Cậu…” Phương Tĩnh Thư ngượng ngùng, vạt váy mềm mại vẽ nên những gợn sóng như trong tranh của Monet. Cô xấu hổ không nói được nửa câu còn lại, khóe mắt lại liếc nhìn về phía Chu Hạ Nam.

Chu Hạ Nam thì thẳng thắn hơn, trước tiên lễ phép gắp một miếng chuối cho Lâm Mạn, sau đó cười hì hì nhờ vả: “Chị Lâm Mạn, cầu xin chị cho bọn em một thế giới của hai người đi mà.”

Nếu lúc này chỉ có Chu Hạ Nam, cô chắc chắn sẽ lườm trắng mắt rồi đấm thẳng vào sống mũi anh ta.

Rõ ràng người nhờ cô đến làm lá chắn cũng là anh ta!

Nhưng – vì Tĩnh Thư, vì để cô ấy có được một mối tình đầu đẹp như trong tiểu thuyết, Lâm Mạn cuối cùng vẫn chọn nhượng bộ.

“Tôi đi hiệu sách, hai người xong thì nhắn tin cho tôi, tôi sẽ đợi ở cổng rạp chiếu phim.”

“Đấy, có chị Lâm Mạn ở đây rồi, không cần lo nữa!” Chu Hạ Nam quay đầu, mái tóc bồng bềnh dưới ánh nắng. Cậu đắc ý nháy mắt với Phương Tĩnh Thư, vì đối phương quá ngượng ngùng và đáng yêu, cậu không nhịn được mà chọc vào lúm đồng tiền của cô ngay giữa chốn đông người.

Đang tập trung ăn chuối, Lâm Mạn cảm thấy ngượng ngùng đến mức muốn mình tạm thời mất đi thị giác.

Thậm chí cô còn muốn đòi lại bức thư tình giấu tên từ Chu Hạ Nam. Có lẽ người đó mới phù hợp làm mối tình đầu của cô.

Yêu đương chắc có thể tái cấu hình não bộ, khiến Chu Hạ Nam yêu thích văn học khô khan, và khiến Phương Tĩnh Thư yêu thích những môn tự nhiên khô khan hơn.

Thành tích của họ tăng vọt, thi thoảng cãi nhau thì điểm số sẽ giảm chút ít. Nhưng thầy Chu và mẹ Chu lại rất hài lòng, đặc biệt là thầy Chu, mỗi lần gặp Lâm Mạn đều nói: “Haiz, nếu sau này phúc lợi của nghề giáo được cải thiện. Thầy thực sự khuyên em làm giáo viên.”

“À… đều là do Chu Hạ Nam nỗ lực thôi ạ.” Mỗi khi nghe vậy, cô đều cảm thấy bối rối, tựa như mình đã phụ lòng tin tưởng vô hạn của thầy Chu và mẹ Chu.

Chỉ có thể âm thầm cầu nguyện, mong Chu Hạ Nam giữ được tinh thần học tập này, để hormone tuổi trẻ giúp cả chỉ số IQ tăng cao.

Lâm Mạn không ngờ lời nguyện cầu của mình lại trở thành sự thật.

Không chỉ mỗi Chu Hạ Nam, khóa của họ còn được ca tụng là khóa học sinh giỏi nhất trong lịch sử trường trung học Xuân Hoa. Ngày công bố kết quả thi, ngôi trường gần như biến thành một khu vui chơi, náo nhiệt và tràn ngập niềm vui, ngay cả những giáo viên già điềm tĩnh cũng không kìm được mà tham gia vào không khí ăn mừng.

Mọi người đều nghĩ rằng cuộc đời đã đạt đến đỉnh cao.

Chu Hạ Nam phát huy vượt mức kỳ vọng, ngày ngày nêu khẩu hiệu “vừa học vừa chơi”, ngay cả trước kỳ thi cũng không quên chơi một ván game, cuối cùng vẫn đủ điểm đỗ chuyên ngành kinh tế đứng đầu cả thành phố.

So với cậu ta, Lâm Mạn không bất ngờ với điểm thi của mình. Suốt năm cuối cấp, cô đứng nhất lớp trong 90% các kỳ thi thử lớn nhỏ. Lần duy nhất không phải là vì cô đang truyền nước biển ở bệnh viện, không kịp dự thi đúng giờ.

Bố mẹ Lâm trước khi nộp nguyện vọng đã khuyên cô đăng ký ngành kế toán, nói rằng đây là ngành có “bát cơm sắt”, dễ tìm việc sau khi tốt nghiệp, phù hợp nhất với những gia đình nhỏ như nhà họ, không có mối quan hệ để dựa vào.

Nhưng lúc đó, Lâm Mạn vẫn còn giữ lại chút lý tưởng cuối cùng. Cô giằng co trong lòng ba giây, nói rằng mình muốn nghiên cứu lịch sử.

“Học lịch sử thì làm được gì? Làm giáo viên lịch sử sao? Bố chưa từng nghe ai học lịch sử mà giàu cả.”

“Mạn Mạn à, con nghĩ kỹ lại đi.”

Bố mẹ Lâm, mỗi người một xô nước lạnh, khiến cô ngoan ngoãn đổi nguyện vọng đầu tiên. Sau đó, cô rút ra kết luận, cái mà bố mẹ gọi là lời khuyên hay thuyết phục chẳng qua là một dạng áp chế khác của quyền lực.

Vậy nên dù vui nhưng Lâm Mạn không cảm thấy cực kỳ phấn khích như kiểu đạt được điều mình mơ ước.

Cô cho rằng nguyên nhân là do rào cản giai cấp. Những gia đình nhỏ tầng lớp thấp luôn vì điều kiện thực tế mà phải sống bó buộc.

Nếu cô được sinh ra trong một gia đình trung lưu có tài sản hàng chục hay hàng trăm triệu, nếu cô sở hữu nhan sắc thuộc top 1% thế giới, có lẽ cuộc sống của cô đã rộng mở và tự do hơn.

Lời tác giả:

Tôi biết cuộc đời tương lai của Mạn Mạn, tôi thực sự rất thương cô ấy. Ở mọi ngã rẽ quan trọng, cô ấy đều buộc phải chọn sai.

Nói là định mệnh, nhưng nghĩ lại, cũng là do thiếu can đảm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK