Trong đại điện bốn lò sởi đều được đốt lên, bốn bên bốn ngọn đèn dầu le lói, ánh nến chớp sáng, trên giường phía sau rèm lụa mỏng hình ảnh mây mưa như ẩn như hiện.
Trong va chạm kịch liệt xiêm y trắng như tuyết không ngừng rơi xuống, lộ ra cần cổ xinh xắn nhỏ nhắn, mái tóc đen mềm mại xõa xuống càng thêm nổi bật.
Chử Thư Mặc chống hai tay xuống giường, nửa người dưới như nhũn ra, trên mặt sắc xuân ửng hồng, cắn chặt môi dưới, cố sức đè khoái cảm không muốn bật ra những tiếng rên rỉ.
Trong lúc vân động kịch liệt không nhịn được mấp máy đôi môi, đôi mắt đào hoa câu hồn đoạt phách vẫn mở to, tràn đầy quật cường.
Cho đến khi người phía sau đột nhiên vươn tay nhẹ vuốt ve lên cổ hắn, cả người Chử Thư Mặc bỗng run lên, chỉ nháy mắt trong cặp mắt đào hoa kia hiện lên tia ủy khuất và bất an, nhưng mà đã bị hắn nhanh chóng che dấu.
Ban đêm làm những chuyện như vậy cũng không phải là ngày một ngày hai, cảm giác cảm nhận được từng cơn đau truyền đến từ đầu gối, hai tay Chử Thư Mặc một mực nắm chặt gra giường, sau một cơn mãnh liệt, có chút thống khổ nhắm hai mắt lại.
Thiên Diễn Đế cưới hắn đã được hai năm, hầu như đều là hàng đêm mây mưa, hai người đều là thể hàn, lại ở nơi lạnh như băng làm cho hắn không muốn ở lâu dù chỉ một khắc.
Hắn giống như đồ vật mặc cho người phát tiết, đừng nói động tác, ngay cả âm thanh cũng không được phát ra
Sau đấy là buồn phiền.
Đây đều là mệnh của hắn.
Thiên Diễn Đế giống như vị thần tối cao, mặc dù hắn nâng Chử Thư Mặc lên vị trí Hoàng Hậu cao quý nhất, nhưng lời nói của hắn ngay cả Chử Thư Mặc cũng không thể cãi.
Mà ở Thái Huyền, nam hậu cũng không hiếm, hiếm lạ chính là trong hậu cung của Thiên Diễn Đế, ngoại trừ hoàng hậu Chử Thư Mặc, không còn người nào khác.
Thế nhân đều nói là Diễn Đế tình thâm, nhưng chỉ có thư mặc biết rõ, có lúc người nọ đối xứ với hắn, bất kể là làm việc gì, đều giống như là tân tân tương kính khuôn mặt lạnh lùng như cách trở trăm sông ngàn núi, không vui không giận.
Không có một chút tình cảm nào.
Chỉ có một lần ngoại lệ duy nhất, chính là đêm nọ Diễn Đế vương tay nhẹ nhàng chạm vào cổ của hắn, động tác ôn nhu giống như là không phải người nọ.
Ánh mắt lại mơ hồ, Chử Thư Mặc giống như người sực tỉnh từ trong mộng, sau đó nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, nhìn đến gương mặt mơ hồ của Diễn Đế, giật mình trông chốc lát, tay lại càng siết chặt, đôi mắt sáng ngời lóe lên, giống như muốn nói gì đấy, hoặc giống như mong mỏi điều gì.
Nhưng mà không hề có ánh mắt đáp lại, người phía sau chỉ là nhàn nhạt nhìn hắn, không chú dấu vết né tránh ánh mắt của hắn, né tránh đôi tay đang vung lên của hắn, sau đó rời khỏi thân thể của hắn, tiện tay kéo lại quần áo, áo mũ chỉnh tề giống như vừa rồi chưa từng phát sinh cái gì.
Tiếp theo lại giống như mọi ngày, không nhanh không chậm bước ra khỏi phòng.
Nhìn bóng lưng người đi, tay Chử Thư Mặc hơi động một chút, trái tim giống như bị ai đấy mạnh mẽ bóp lại, đập bịch bịch kinh hoàng, há to miệng giống như muốn nói điều gì, nhưng lại không thể nào nói được điều gì.
Như là con thú nhỏ bị người ta chặn kín cổ họng, trong mắt Chử Thư Mặc hiện lên một tia bi ai, ánh mắt giống như khẩn cầu mà nhìn bóng lưng kia, muốn người kia quay đầu lại, dù chỉ một cái liếc mắt hắn cũng đã mãng nguyện.
Nhưng mà người kia lại không có dừng lại.
Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn cái bóng lưng kia càng đi càng xa, một câu cũng nói không nên lời.
Gió lạnh lướt nhẹ qua qua, người nẳm trên giường chậm rãi mở mắt ra, cảnh tượng trước mắt có vài phần mơ hồ, lại làm cho hắn nhịn không được mà nhíu mày.
Lại nằm mơ rồi.
Bên tai là tiếng gió thổi qua cửa sổ, hơn nửa ngày, Chử Thư Mặc mới vươn tay chống lưng đỡ trán, chậm rãi hít sâu một hơi.
Thân thể này thật sự là quá yếu đuối rồi, một động tác như vậy, cũng có thể làm cho hắn ho lên.
Đợi đến lúc hơi thở đã bình tĩnh trở lại, hắn mới lần nữa mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào khoảng không cách đấy không xa nhìn đến nửa ngày, một ngọn lửa xuyên ngang qua bầu trời, xoay qua xoay lại, Chử Thư Mặc mới đông tay một chút, cuối cùng, khoác quần áo đứng lên, ánh mắt nhìn ra cửa sổ rộng mở.
Thị nữ bên ngoài nghe thấy âm thanh, nhanh chóng đẩy cửa bước vào, trông thấy động tác của Chử Thư Mặc, vội bước lên muốn đỡ hắn, lại bị hắn đưa tay ra ngăn cản.
Động tác chậm rãi cố gắng làm cho cơ thể cứng ngắt đứng lên, cẩn thận cầm lấy hộp gấm mầu hồng dưới gối, ánh mắt của hắn giống như có chút cứng lại, bước từng bước đến cửa sổ, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, giống như bỗng dưng nhớ đến cài gì đấy, nhẹ giọng hỏi, “Có chuyện gì?”
Thị nữ sau lưng dừng lại một chút, cuối cùng, mới cúi đầu xuống, nói khẽ, “Không có chuyện gì.”
Nghe vậy, Chử Thư Mặc cúi đầu nhìn hộp gấm hồng trong tay, ngón cái ở phía trên nhẹ nhàn đụng chạm, lạnh nhạt nói, “Được rồi, đi xuống đi”.
Thị nữ kia há to miệng, sắc mặt xoắn xuýt, hơn nửa ngày, mới nói khẽ,“Điện, điện hạ, nô tài giúp ngài đóng cửa sổ lại tỳ giúp ngài đóng cửa sổ lại”.
”Không cần, “ Chử Thư Mặc lắc đầu, tùy tiện ngồi xuống, dựa vào vách tường nói, “Đi xuống đi.”
Thị nữ kia giống như vẫn muốn nói chút gì đấy, nhưng lại phát hiện ánh mắt Chử Thư Mặc chỉ nhìn vào chiếc hộp đá trong tay căn bản không nghe lời mình nói, dù có nghe thì cũng không đi vào tai, sau nửa ngày, mới cúi đầu, “Vâng.”
Cửa lớn được mở ra, lại là một trận gió, trong ngực Chử Thư Mặc giống như mắc nghẹt cái gì, cảm thấy thở không nổi, cảm giác này cũng không xa lạ gì, ho nhẹ hai tiếng, trong ánh mắt của hắn lại hiện lên vẻ bất đắc dĩ.
Xoa xoa viên đá phát ra ánh sáng màu đỏ trong tay.
Đây là đá Thái Huyền là đá khế ước hôn thú.
Cái gọi là khế ước hôn thú, chính là một người có năng lực cường hãng buộc chặt hồn phách của một người khác, người có hồn phách bị nắm giữ đứng trước người lập ra khế ước không có chút tôn nghiêm nào, chỉ cần một động tác, núi đao biển lửa, chết ngàn lần cũng không từ chối.
Ngoài việc giữa hai người phát sinh quan hệ thân thể là giống với những cặp vợ chồng bình thường, so với kết hôn, cái khế ước này giống như khế nô, ý nghĩa châm chọc mười phần.
Hơn nữa cũng không giống hôn nhân bình thường, bị khế ước, cũng không có quyền hủy bỏ mối quan hệ này.
Đây là lễ vật diễm đế tặng cho hắn, bọn hắn chung sống với nhau nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, hai năm sống trong cuộc sống hôn nhân, Thiên Diễn Đế cho hắn, một lễ vật duy nhất, buộc hắn phải luôn mang theo bên người.
Thật ra Chử Thư Mặc không thích món quà này, cả ngày lẫn đêm nhìn nó, giống như giây giây phút phút đều nhắc nhở hắn... hắn trong mắt Diễn Đế là không có chút giá trị, nhắc nhở hắn tình cảm này chỉ là một bên tình nguyện thật sự hão huyền.
Lúc Chử Thư Mặc thấy sụp đổ nhất đã từng ném nó đi, hai lần.
Lần đầu tiên là lúc vừa nhận được nó, trong lòng rất thất vọng, ném nó xuống vực sâu vạn trượng, lần thứ hai là một năm sau ngày Diễn Đế rời đi, ném vào trong ao lạnh lẽo.
Nhưng mà sau cả hai lần, viên đá này vẫn quay về bên hắn.
Lần đầu tiên vức đi, không tới nửa canh giờ, Thiên Diễn Đế mang viên đá đến cho hắn, sắc mặt rất khó coi. Bọn hắn cưới nhau đã được hai năm, trong khoản thời gian ở bên nhau, nếu như nói lúc nào Chử Thư Mặc làm ảnh hưởng đến tâm tình của người kia nhiều nhất, chắc cũng chỉ có lần ấy.
Nhưng mà mặc dù là như vậy, người kia cũng chỉ là lạnh lùng nhìn hắn cả buổi, sau đấy lại để hạ nhân mang viên đá đến cho hắn, khuôn mặt lạnh băng để lại một câu nói “Mang theo, không cho phép có lần sau”, sau đấy không còn chuyện gì nữa.
Mãi đến rất lâu sau này, Chử Thư Mặc nghe người ta nói, là chính bản thân hắn xuống dưới vực tìm lại viên đá kia, khắp nơi trong Kinh Cức cốc đều có cơ quan, lịch sử sâu xa, cho dù là lão cốc chủ, cũng khó khăn toàn mạng bước ra, nhưng người kia cứ như vậy mà đi vào để tìm.
Những bật thầy tinh thông cơ quan, những thân sĩ tinh thông trận pháp người kia đều không sử dụng, lại để tự bản thân mình leo xuống lấy.
Ai biết bên dưới bộ quần áo kia thân thể bị tổn thương như thế nào.
Ngón tay sờ trên viên đá bỗng nóng lên, nhìn thấy vật trong tay, khóe miệng Chử Thư Mặc nhẹ nhàng mấp máy.
Lần thứ hai, là chính bản thân hắn nhặt về.
Hắn không muốn cái người đã chịu rất nhiều tổn thương trên chiến trường, khi trở về, lại không nói gì mà dùng thân thể đầy tổn thương của mình đi nhặt viên đá, vạn nhất xảy ra chuyện gì, vậy hắn ở lại thần điện đợi chờ lâu như vậy, phải tìm ai tính sổ?
Nhưng mà hắn đi nhặt viến đá một lần, lại làm cho thân thể hắn nhiễm khí lạnh.
Chử Thư Mặc cũng không bận tâm, sau khi nhặt viên đá về, vẫn im lặng chờ đợi trong thần điện.
Chờ đợi khoái mã, mang tin tức của Diễn Đế về, đợi trọn vẹn ba mươi ba năm.
Thiên Diễn Đế xưa nay ít nói, tình hình bên ngoài, ngoại tộc xâm phạm, tự mình xuất binh, cũng chưa từng nói cho hắn biết, nhưng hắn không tin, người kia ở thời khắc cuối cùng, không nhắn nhủ cho hắn điều gì.
Cũng có thể thật sự không có.
Có lẽ người kia vẫn giống như trước đây, không nói bất cứ cái gì.
Từ lúc đầu tiên là một ngày hỏi nhiều lần, đến bây giờ cũng không biết qua mấy tháng mới hỏi một lần, Chử Thư Mặc chỉ cảm thấy lòng mình như mặt nước yên tĩnh phẳng lặng, hình như trong lòng đã không còn sóng gió gì nữa.
Lúc trước hắn cảm giác, cảm thấy, năm xưa người kia dùng hết mọi phương pháp trói buộc hắn bên cạnh mình, tìm danh y khắp nơi chăm sóc hắn, không thể không có tình cảm với hắn, bất kể là loại tình cảm nào, đều nhất định phải có một chút.
Nhưng mà qua bao nhiêu lâu chờ đợi, chờ đợi trong chán nản, tình cảm của hắn cũng sẽ bị hao tổn.
Thân thể của hắn vốn không tốt, hai năm nay tình hình càng ngày càng tệ, người cũng trở nên càng ngày càng... hơn trầm mặc.
Chử Thư Mặc muốn chờ, nhưng hắn cũng biết hắn không thể đợi lâu hơn được nữa.
Ba mươi ba năm, nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm, coi như cũng ứng với đá khế ước.
Nếu có kiếp sau, hắn không muốn như vậy.
Hơn ba mươi năm chờ đợi giống như đào rỗng con người hắn, dù nhiều thêm một ngày, hắn cũng không đợi được. Hao hết lục phủ ngũ tạng, cho tới hôm nay, bao nhiêu ngóng trông chờ đợi đều dang dở ở đây.
Cuộc hôn nhân năm ấy hắn cũng không hiểu, lúc ấy do đủ loại nguyên nhân làm hắn động tình trước, lúc đầu cũng hiểu được người kia và hắn không giống nhau, nên hắn tình nguyện chờ đợi hi vọng một ngày sẽ làm tan chảy sự lạnh lùng của người kia, kết quả cuối cùng lại làm cho hắn một người trông chờ cả đời ở thần điện.
Chuyện cho tới bây giờ, Chử Thư Mặc cũng không rõ trong lòng mình là oán hận, hay là không can tâm, hay là thấy tủi thân, hắn cũng không muốn truy cứu nữa.
Giả thiết nêu như có thể ước, hắn chỉ cần kiếp sau của mình trôi qua bình thản, an nhàn một chút.
Cúi đầu nhìn viên hồng ngọc trong tay, hơn nửa ngày, ánh mắt Chử Thư Mặc hơi lóe lên, chậm rãi giơ nó lên, nhắm hai mắt lại, run rẩy đưa đôi môi đến gần, sau đó, chạm vào viên hồng ngọc, nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn.
Quay đầu nhìn ánh trăng sáng ngoài cửa sổ, nhìn qua cửa sổ có thể thấy được kinh đô phồn hoa, cảm giác âm thanh gió thổi bên tai, ánh mắt Chử Thư Mặc lại mơ màng.
Lần này một chút sức lực cũng không có, đôi con ngươi đục ngầu nhắm lại, hào quang ở đáy mắt hiện lên, giống như dãy dụa muốn hỏi chuyện gì, yết hầu cao thấp giật giật, nhưng không phát ra chút âm thanh nào.
Câu nói kia cứ vang vọng trong cổ họng.
Viên đá màu đỏ trong tay hắn lại phát ra ánh sáng di thường, trong thoáng chốc, Chử Thư Mặc giống như nghe được tiếng gió gào thét bên tai, chỉ chớp mắt, hắn lại trở về mùa đông của hơn bốn mươi năm trước.
Thiên Diễn Đế cõng hắn trên lưng, tiêu sái bước đi trên tuyết, lưu lại một hàng dấu chân thật sâu phía sau.
”Đã đến rồi.” Tiếng nói của Thiên Diễn Đế so với gió lạnh còn lạnh hơn truyền đến tai hắn.
”Rất nhanh.”