Lúc này Chử Thư Mặc chỉ lo gặm kẹo, một viên kẹo nhỏ như vậy cứ lăn đi lăn lại giữa tay mình và túi Ngu Uyên, để không giẫm vào vết xe đổ nữa, cậu không thèm nhìn Ficker, cũng không thèm quan tâm đến Ngu Uyên. Chử Thư Mặc chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm viên kẹo nhỏ của mình, cằm nhỏ cũng nặn ra được một đống nọng.
Vì vậy đến mãi mấy giây sau, cậu mới phản ứng được Ngu Uyên và Ficker đã dừng bước, không khí ngột ngạt bức người.
Không đợi Chử Thư Mặc ngước mắt lên nhìn xem có chuyện gì xảy ra, bên tai đã vang lên một giọng nói xa lạ.
“Đã lâu không gặp, anh trai.” Giọng nói này rất kỳ lạ, lại có hơi hướm giễu cợt.
Nhưng điều này không quan trọng, quan trọng nhất chính là cách xưng hô. Nháy mắt ấy, Chử Thư Mặc rùng mình một cái, tên này đã thành công lôi kéo sự chú ý của nhóc con từ viên kẹo yêu quý về mình rồi đấy.
Từ những thông tin mà cậu thu thập được, Ngu Uyên có một đứa em trai sinh đôi, nhưng Chử Thư Mặc vẫn luôn nghĩ rằng cảm giác tồn tại của hắn, hình như cũng…..không được mạnh cho lắm.
Người em trong truyền thuyết được giang hồ đồn đãi vẫn luôn là một con ma bệnh lúc nào cũng trong trạng thái chờ chết.
Thêm nữa rằng cậu chưa từng gặp vị em trai song sinh này, vả lại Ngu Uyên, thậm chí là những thân tín ở bên cạnh hắn, cũng rất ít khi nhắc tới.
Quan trọng nhất, năm ấy Thiên Diễn Đế không có lấy một thằng em nào cả. Trước khi biết đến tình huống của hoạt huyết thạch, trong tâm trí Chử Thư Mặc vẫn luôn cho rằng Ngu Uyên chính là Thiên Diễn Đế chuyển thế.
Vì vậy cậu không tự chủ được mà dẫn vào tình huống của Thiên Diễn Đế năm đó.
Thế nhưng, từ sau khi đến mộng cảnh kia, Chử Thư Mặc đại khái đã biết được mối liên hệ của Thiên Diễn Đế và Ngu Uyên, cũng chẳng phải là chuyển thế gì cả.
Nhưng ấn tượng ban đầu rất mạnh, điều này khiến Chử Thư Mặc luôn quên mất Ngu Uyên có một đứa em trai.
Cho tới khi người nọ xuất hiện, Chử Thư Mặc vẫn có chút không kịp phản ứng.
Ngước mắt lên nhìn, điều đầu tiên cậu thấy chính là chiếc xe lăn, thân hình gầy gò. Tuy khuôn mặt có phần giống với Ngu Uyên, nhưng toàn thân tỏa ra mùi thuốc nồng nặc, ánh mắt cậu nháy mắt cứng đờ.
Không chỉ là cách xưng hô, mà hơn thế nữa chính là hồn đạo của hắn. Hỗn loạn đến mức Chử Thư Mặc có cảm giác nhìn nhiều sẽ sinh ra choáng váng.
Hồn đạo của vị em trai này không giống với hồn đạo thuần một sắc đỏ của Ngu Uyên, loại hỗn tạp này Chử Thư Mặc cũng không phải chưa từng thấy ở Hồn thú khác. Chỉ là so với thuần sắc, hồn đạo của vị này thiên về hỗn sắc hơn, nói đúng ra phải là tạp sắc.
Quả thật cậu chưa từng thấy ai lại có hồn đạo…..hỗn loạn như vị này. Màu sắc phong phú không nói, cố tình phân lượng của các dạng năng lượng cũng chẳng chiếm phần nhiều. Vì vậy tạo thành một thể hỗn đỗn, tạp nham, căn bản là cái gì cũng không thiếu, nhưng nhiều thì không có. (MTLTH.dđlqđ)
Đây thật ra là một chuyện…..rất đau xót.
Hiểu theo một cách khác, thường thì các hồn đạo của tộc Hồn thú hoặc là hỗn sắc, hoặc là thuần sắc. Thể thuần sắc hấp thu linh khí ổn định hơn, hơn nữa lại có thể lấy được thuần lực lượng, cho nên những Hồn thú này đều rất mạnh.
Trong lịch sự của Ater, phần lớn những người có thể thuần sắc đều trở thành Hồn thú sư, còn là những Hồn thú sư kiệt xuất nhất. Nhưng Hồn thú có hồn đạo hỗn sắc cũng không phải không thể nổi danh.
Chỉ là thể năng lượng chiếm phần nhiều sẽ trở thành năng lượng chủ lực. Tỷ như màu đỏ tượng trưng cho hệ hỏa có tỷ lệ cao, Hồn thú đó cuối cùng sẽ trở thành Hỏa hệ Hồn thú sư, còn các dạng năng lượng khác sẽ làm phụ trợ. Đây cũng là một con đường thăng cấp rất tốt.
Ater ngày này đã không còn là Ater mới đầu, cũng kém xa so với thời Thái Huyền thịnh thế. Hiện tại rất nhiều Hồn thú bắt đầu vận dụng khoa học kỹ thuật, tuy Hồn thú sư cổ xưa vẫn được trọng dụng, nhưng họ đã bắt đầu bị hạn chế bởi nhiều điều lệ của nhà cầm quyền.
Nhưng hồn lực vẫn luôn là sinh mệnh của tộc Hồn thú, đây là chuyện không cách nào có thể thay đổi được. (MTLTH.dđlqđ)
Như hồn đạo hỗn loạn của Ngu An, nếu như nói ở thời cổ đại sẽ là một trường hợp hoàn toàn không có biện pháp thăng cấp. Còn ở Ater bây giờ, lại rất khó tìm được hồn thạch thích hợp.
Có dạng hồn đạo như thế này, cũng khó trách Ngu lão phu nhân ngày đêm lo lắng cho tính mạng của hắn.
Hơn nữa hồn đạo của Ngu An, không hiểu sao làm cho người khác có chút không thoải mái.
Giống như là….. dạng năng lượng thừa người khác không cần, có người cưỡng ép đưa vào cơ thể hắn tiến hành chải chuốt, sắp xếp.
Nhìn đến đây, Chử Thư Mặc không biến sắc thu lại tình tự trong mắt, cúi đầu tiếp tục nhìn kẹo Bass trong ngực, sau đó nhếch môi cười khúc khích.
“Hả? Đây chính là vị hôn thê của anh?” Ngu An không mở miệng thì thôi, vừa nói chuyện đã dọa cho Chử Thư Mặc suýt nữa cắn trúng lưỡi. Cậu vừa mắng trong lòng người này không biết nghĩ gì mà lại đi hỏi loại chuyện như vậy, vừa lặng lẽ ổn định cảm xúc, giả ngu đến cùng.
Dĩ nhiên, Chử Thư Mặc làm vậy cũng là có nguyên nhân.
Trên lý thuyết mà nói, dù cậu có biểu hiện ra mình thông minh đến thế nào, lấy thân phận của Ngu An, hắn không có lý do gì mà dám cướp cả Noelle của anh trai mình. Hơn nữa cậu tin tưởng lời đảm bảo của Ngu Uyên, hắn là người nói được thì làm được.
Vì vậy, Ngu An hoàn toàn không thể tạo thành uy hiếp gì cho cậu.
Nhưng Chử Thư Mặc vẫn muốn giả ngốc, khiêm tốn mới làm được việc. Nếu như ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn về cậu, mà cậu còn nhiều chuyện muốn làm như vậy……có thể sẽ không được thuận lợi như bây giờ.
Trong lòng Chử Thư Mặc chuyển vòng quanh mấy vòng tạm thời không đề cập đến nữa, Ngu Uyên quả thật là lạnh lùng hết sức. Hắn nhìn Ngu An từ trên cao rất lâu, sau đó mới nhạt nhẽo hỏi lại: “Có việc gì?”
Ficker đã sớm nhanh chân rón rén đứng phía sau Ngu Uyên, ý tứ cách xa thị phi vô cùng rõ ràng.
“Nói thế nào thì chúng ta cũng là anh em ruột, coi như không có tình cảm, thì tư cách hỏi thăm tôi vẫn phải có, đúng chứ?” Ngu Uyên gọn gàng, thẳng thắn bao nhiêu, Ngu An thất lui bát chuyển bấy nhiêu. Hắn chặn lối đi không nói, trong lời còn có ý bắt Ngu Uyên phải tán gẫu với hắn, không nói chuyện không nhường đường.
Nhưng Ngu Uyên lại chẳng chịu nuốt, Ngu An càng nhiễu sự, Ngu Uyên lại càng chẳng nói lời nào. Ngu Uyên cứ lặng thinh không quan tâm như vậy, Ngu An nhìn qua như muốn phát điên.
Nhưng Ngu Uyên vẫn cứ bất động như vậy, từ trên cao nhìn hắn, không nói lấy một lời.
>>>>>>
Mãi cho đến khi Ngu An không chịu được nữa, hắn bấu chặt vào bánh xe phía dưới, thở hắt ra nói: “Tôi vẫn nhớ hình như anh trước đây chưa bao giờ quan tâm đến những chuyện vặt vãnh này, đúng chứ?”
Ngu Uyên và Ngu lão phu nhân vẫn đang ở trạng thái cân bằng, xác thật sẽ không có tâm trí mà tham gia vào mấy chuyện nhỏ con này.
Khi đó tình huống của hai bên vẫn luôn vừa hòa bình vừa căng thẳng, lúc nhàn hạ, Ngu Uyên cũng sẽ về nhà cũ ăn một bữa cơm.
Mà gần đây hắn nhúng tay vào nhiều chuyện không nói, thậm chí còn đối nghịch với Ngu lão phu nhân cách đây không lâu. Bên ngoài đã bắt đầu nói bóng nói gió rồi, chuyện này đối với hắn mà nói, kỳ thực không phải chuyện tốt.
Ngu gia năm đó là một trong những gia tộc kiến quốc, cho tới nay, vô luận là vinh dự hay quyền hành đều là những thứ mà người thường không thể tưởng tượng được. Nhất là Ngu lão Nguyên soái năm đó, công lao thực sự là quá lớn, thậm chí còn có khuynh hướng công cao chấn chủ. Rất nhiều tướng sĩ biên cương chỉ biết có Ngu lão Nguyên soái, không hề biết đến ở Thủ đô Ater còn có một Quốc Vương.
Thực sự là chọc giận không ít người, khi đó có rất nhiều quyền quý đều dùng lý do này đả kích Ngu gia, nói Ngu gia có ý đồ bất chính.
Vậy mà lão Quốc Vương Wierne lại cực kỳ tin tưởng Ngu Trấn, những đề nghị kia của tầng lớp quyền quý đều không được thông qua, cho dù thi thoảng có chút hành động, cũng chỉ là hời hợt. Vì vậy mới tạo nên tình trạng Ngu gia như mặt trời ban trưa.
Thế nhưng hiện tại Quốc Vương và Đại Hoàng tử đã có những cái nhìn không mấy thiện cảm với Ngu gia. Mặc dù Ngu Phụ không bắt mắt như Ngu lão Nguyên soái năm đó, Ngu Uyên cũng chẳng có mấy thế lực trong quân doanh, nhưng Ngu gia vẫn luôn đứng trên đầu sóng ngọn gió.
Cho dù là như vậy, với quá khứ huy hoàng của Ngu lão Nguyên soái, địa vị của Ngu gia trong quân giới vẫn khó lay chuyển được. Mà Ngu Phụ cũng ở lại biên cương mấy chục năm nay không về Ater, nếu như bên này không yên, ông về cũng là chuyện đã đoán trước.
Nhưng như vậy sẽ tạo thành một trận chuyển đổi lớn trong chính trường, có khi cuối cùng lại thành ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi.
Tuy bây giờ thân thể Quốc Vương suy yếu, mấy vị Hoàng tử tranh đấu gay gắt, vốn chính là một thời kỳ hỗn loạn. Dù là Ngu lão phu nhân hay Ngu Uyên, trong lòng đều có ý nghĩ riêng. Chỉ giống nhau một điểm duy nhất, chính là hai người đều không mong Ngu Phụ trở lại, đây cũng là nhận thức chung của hai người trong mấy năm nay.
Gần đây Ngu Uyên có nhiều hành động, có vẻ như đã không muốn duy trì cái cân bằng mặt ngoài này.
“Trước không có, không có nghĩa về sau sẽ không có.” Ngu Uyên nhìn Ngu An, ôm Chử Thư Mặc đặt vào túi áo trước ngực, liếc Ngu An và một hàng hầu gái đứng phía sau hắn ta. Hắn đi vòng qua người Ngu An, đi ra ngoài từ hướng khác.
“Trên thực tế, rất nhiều khi trước kia không có gì đó, nhưng về sau ai mà biết được chứ.” Lúc đi ngang qua người Ngu An, Ngu Uyên bâng quơ nói, sau đó tiếp tục đi ra ngoài. Ficker đứng sau thấy vậy, lập tức mau lẹ đuổi theo, còn vô cùng tự giác giúp Ngu Uyên khóa kỹ cửa.
Lúc anh khóa cửa, ánh mắt vô tình nhìn Ngu An, suýt chút nữa bị hù cho khóc thét.
Chỉ thấy hắn ngồi trên xe lăn, đôi tay gầy guộc như thể chỉ có một lớp da bọc lấy bộ xương, bên trên nồi đầy gân xanh biểu thị sự phẫn nộ của hắn.
Nhìn thấy một màn này, Ficker làm bộ như không thấy, xoay người bình tĩnh rời đi.
Quả nhiên, khi anh còn đi chưa được hai bước, sau lưng truyền tới giọng nói tức giận của Ngu An: “Anh làm những điều này chính là đang đối đầu với mẹ và Đại Điện hạ! Anh chỉ có thể bị thương tổn mà thôi! Hiện tại nội các chính phủ đã thay người, anh đừng tự cho là mình có bao nhiêu ghê gớm, chính giới biến đổi, thương giới đảo mắt thôi cũng có thể chết một đống người! Anh không biết còn sống được bao lâu nữa đâu! Ngu Uyên! Tại sao anh lại cứng đầu như thế chứ! Ngu Uyên! Tôi đang nói chuyện với anh đấy!”
Cả hành lang đều vang vọng tiếng của Ngu An. Ngu Uyên từ đầu đến cuối đều không đáp lại hắn, thậm chí là một động tác, một ánh mắt cũng không có. (MTLTH.dđlqđ)
Mà không nhận được câu trả lời, Ngu An bị chọc giận, một tay nện trên tay vịn, cả người kích động như thể muốn đứng lên. Nhưng cái thân bệnh tật này lại không cho phép hắn làm như vậy.
Trong nháy mắt, hắn đổ rạp về phía trước, mấy hầu gái phía sau thấy vậy xông tới đỡ lấy hắn, nhưng hắn vẫn không nhịn được ho cả ra máu.
Nóng giận quá mức làm cho hồn lực trong cơ thể hắn chạy toán loạn, vốn hồn đạo xiêu vẹo như sắp sụp đổ đến nơi nhanh chóng bị ăn mòn, tim đập nhanh không bình thường, Ngu An đỏ mặt ho khan, cơ hồ không có biện pháp ngăn chặn.
Vậy mà dù hắn bị như vậy, bước chân của Ngu Uyên vẫn chưa từng dừng lại. Hắn một đường đi ra ngoài, mặc cho âm thanh khổ sở của Ngu An vang vọng ở hành lang sau lưng.
Chử Thư Mặc vẫn luôn giả ngu đứng trong túi áo hắn thấy mình đã được mang ra ngoài, trước mặt đã không còn những người không liên quan, cậu mới thu lại biểu tình khờ khạo của mình.
Măt to chớp hai cái, nhưng vẫn không nhịn được nghiêng đầu nhìn Ngu Uyên. Nhưng với góc độ này của cậu, chỉ có thể thấy được cằm Ngu Uyên, căn bản không thể thấy được vẻ mặt của hắn, lại càng không đoán được tâm tình của hắn hiện tại. (MTLTH.dđlqđ)
Chử Thư Mặc cúi đầu nhìn kẹo Bass vẫn luôn nằm ở trong lòng bàn tay mình, gặm một miếng nhỏ, cẩn thận ngồi xuống, đặt viên kẹo ở trong túi áo Ngu Uyên, còn lui lại hai bước, sợ mình đạp lên kẹo. Thận trọng đặt xong kẹo, cậu còn rất tri kỷ vuốt phẳng mấy nếp nhăn xung quanh, sau đó xoay người, xắn tay áo, một bộ ‘tui đang làm chuyện lớn’ chuẩn bị bắt đầu bò lên đầu vai Ngu Uyên.
Nhưng còn chưa leo được hai bước, cậu đã bị Ngu Uyên đè lại nhét vào túi, sợ cậu uốn éo, hắn còn nhéo nhéo cặp mông nhỏ.
Ngón tay tiếp tục sờ sờ trấn an nhóc con mềm nhũn, ấm hô hô, âm thanh trầm thấp vang lên bên tai.
“Ngoan, đừng động.”