Căn cứ Andrew được xây dựng trên một hành tinh cách xa tuyến đường phồn hoa, nhộn nhịp trong vũ trụ. Dân cư nơi này thưa thớt, càng gần căn cứ càng không có dấu hiệu quần cư.
Vì sao lúc trước lại quyết định xây dựng một căn cứ quân sự ở hơi hẻo lánh này, chẳng ai đoán được lý do. Sự thật rằng nó đã được xây dựng và hoạt động ở nơi này cũng đã rất nhiều năm.
Nếu nói nơi nào ở nơi này còn có chút hơi người, vậy phải đi xuống cách căn cứ Andrew khoảng mấy trăm km mới tìm được một trị trấn nho nhỏ đã có mặt ơi nơi này khoảng vài trăm năm.
Trấn nhỏ vốn dĩ cũng chẳng nhiều người, qua nhiều thế hệ, số lượng mới tăng dần lên. Bởi vị trí hẻo lánh, khoa học kỹ thuật của người ở đây còn rất lạc hậu. Vài năm trước, nguyên nhân do áp lực bởi nhóm người già và tín ngưỡng của họ, mọi người còn cố gắng sinh sống. Nhưng cám rỗ từ những nơi phồn hoa ngoài kia quá lớn, nhiều người trẻ tuổi đã rục rịch khăn gói quả mướp, đi theo giấc mộng làm giàu nơi thành thị kia.
Ở lại quê hương cũng chỉ còn người già và trẻ nhỏ.
Nhóm trẻ tuổi ra ngoài làm việc, nhưng đám con trẻ lại gửi lại nơi đây. Thế hệ này nối tiếp thế hệ kia, một vòng tuần hoàn, căn bản trị không tận gốc.
Vì vậy trong trấn này có người nhà họ Lý, con trai bên ngoài kiếm rất được, sau một lần về cũng tha nốt mấy đứa con đi, vài năm sau vợ cũng theo nốt. Vì vậy cả gia đình nay chỉ còn lại lão Lý ở lại trông ngôi mộ của người bạn già đã qua đời hơn mười năm trước.
“Bên ngoài tốt, cái gì cũng tốt. Thanh niên bây giờ ấy mà, thấy bên ngoài cái gì cũng là tốt nhất, căn bản không rõ toàn trấn chúng ta canh giữ nơi này từ xưa đến nay là vì mục đích gì. Tôi nghĩ cứ qua thêm mười năm nữa, chắc cũng….” Lão Lý