Đối với Ficker mà nói, khuôn mặt của người nọ chẳng lạ lùng gì, bởi đây chính là con trai cả John của Bộ trưởng Bộ Ngoại giao Velen. John và Ngu Uyên là hai thanh niên tài tuấn tiêu biểu của giới kinh thương hiện nay. Khác với Ngu Uyên tỉ mỉ, kín đáo mà tàn nhẫn, John tương đối giống một chú sói đuôi to lúc nào cũng cười mím chi, phe phẩy đuôi. Rõ ràng giây trước còn có thể cười thân thiện với anh, giây sau đã nhảy bổ đến, cắn một miếng thịt to trên người anh.
Một người tự tay gây dựng đế chế kinh doanh của riêng mình, người còn lại lại đứng đầu trong lĩnh vực xuất nhập khẩu đa quốc gia. Quan hệ của hai người giống bạn hợp tác hơn là đối đầu thù địch, kín đáo mà nói thì đối phương đều thưởng thức lẫn nhau.
Thưởng thức thì thưởng thức, do tham công tiếc việc và những bất đồng về tính cách, hai người không có cuộc gặp gỡ riêng tư nào. John thậm chí đã từng nhiều lần tỏ vẻ rằng trao đổi cùng Ngu Uyên còn không thú vị bằng nói chuyện với trợ lý của hắn.
Anh ấy không chút do dự mà tự tay liên lạc với Ngu Uyên đã chứng minh được rằng đây không phải chuyện đơn giản. Ngay cả nụ cười mím chi thân thiện thường ngày cũng không thấy đâu, thay vào đó là một biểu cảm nghiêm túc, thậm chí có thể nói là trầm trọng.
Fiker nghĩ tới đây, đáy lòng không nhịn được mà căng thẳng.
Chử Thư Mặc không biết người đang nói kia là ai, nhưng nhìn thấy sắc mặt biến hóa của Ficker và cả ánh mắt nghiêm trọng của Ngu Uyên, anh có thể cảm giác được sự tình không ổn.
Chử Thư Mặc nhìn cái bánh trong tay, rõ ràng mấy phút trước còn thấy ngon như thế, lúc này trong miệng chỉ còn lại vị nhạt nhẽo. Anh nhìn phồn hoa huyên náo bốn phía, cùng với máy mô phỏng và hàng dài người đang xếp hàng, mọi chuyển động giờ phút này đều trở nên chói mắt.
Khoảnh khắc đó, Chử Thư Mặc thậm chí còn hoang mang, đi trên con đường lớn đều không chút áp lực, anh nhìn ngắm phong cảnh xinh đẹp mà mình chưa từng thấy, cùng với cảm giác vui vẻ vì được thưởng thức đồ ăn ngon. Những tình cảm ấy trong giây lát lướt qua, Chử Thư Mặc nghĩ, tại sao tộc Noelle lại không thể có được một cuộc sống như thế?
Bọn họ rõ ràng có tay có chân, có năng lực của mình, nhưng đồ ăn anh cầm trên tay lúc này, có những Noelle cả đời cũng không được ăn.
Trong đó có rất nhiều người anh quen biết, Mắt To, Búp Bê, Mắt Kính, Tàn Nhang, Thúy Hoa…..
Nghĩ tới đây, Chử Thư Mặc cảm thấy lòng thật khó chịu.
Dáng người hiện tại của anh trông giống như Hồn thú trong thời kỳ thiếu niên. So với tộc Noelle, tộc Carl có lợi thế về thể hình, vì vậy kể từ khi lập quốc đến nay, họ được đối xử tử tế và bình đẳng hơn tộc Noelle.
Giả thiết rằng anh chính là một Noelle bé nhỏ, vả lại còn không được may mắn gặp gỡ Ngu Uyên, liệu anh có thể tùy tiện hưởng thụ những đặc quyền này sao?
Chử Thư Mặc nhíu mày, nhìn cái bánh trong tay, sắc mặt ảm đạm xoay người lại, sau đó yên lặng ném nó vào khu vực rác tái chế.
Nhìn ảnh chiếu ngược của mình trên thanh sắt trên thùng rác, anh hít một hơi thật sâu, để bản thân có thể tỉnh táo lại.
Cũng tại lúc này, một bàn tay to đặt lên gáy anh, nhẹ nhàng xoa nắn.
Chử Thư Mặc quay đầu lại, nhìn thấy Ngu Uyên đứng phía sau mình.
Người này có vóc dáng rất cao, mặc dù hiện tại Chử Thư Mặc đã xem như là một người có chiều cao tương đối, nhưng cũng chỉ đứng tới ngực hắn. Nhưng cái khác, từ chiều rộng bờ vai hay khung xương, đều to hơn Chử Thư Mặc rất nhiều.
Khi hắn đứng sau lưng anh thế này, anh có cảm giác được che chở, cực kỳ an toàn.
Động tác của hắn rất nhẹ, xoa xoa xong lại chạy thẳng xuống bờ vai anh: “ Đi vào nhé?”
Chử Thư Mặc suy nghĩ trong chốc lát, gật đầu. Nhưng vừa bước được một bước, anh lại đột ngột ngẩng đầu lên: “Trước đây tôi nghe nói rằng….dự án này do anh phát triển?”
Ngu Uyên hơi động ánh mắt, trầm mặc, lát sau mới gật đầu: “Lúc ấy xuất phát từ tình huống đặc thù của tôi, cho nên tôi mới…..”
“Vậy có thể nói cho tôi nghe được không?” Chử Thư Mặc ngắt lời hắn, nhìn qua tựa hồ không cần lời giải thích của Ngu Uyên: “Toàn bộ dự án này, ai là người muốn đưa toàn bộ tộc Noelle vào chỗ chết?”
Tuy nói ban đầu Ngu Uyên là người phát triện dự án này, nhưng người ác độc như vậy chắc chắn không phải hắn.
Ngu Uyên tuy không thân thiết với tộc Noelle như Ficker, nhưng hắn không biến thái đến nỗi ôm tâm lý muốn đưa cả một tộc người vào tình trạng diệt vong. Mà kế hoạch máy cơ Hồn thạch này, đối với tộc Hồn thú mà nói là trăm lợi mà không hại. Nhưng xuất phát điểm, hình thức triển khai của nó đều như đang treo một thanh đao trên đầu tộc Noelle nhỏ bé, chỉ cần một khẩu lệnh, đao to kia sẽ đột ngột rơi xuống.
Tàn nhẫn, tàn nhẫn đến mức như thể không hề có một cảm xúc đồng cảm nào.
Người làm chuyện này nếu không có một mối hận với tộc Noelle, đồng thời còn mang theo cả tâm lý miệt thị, thì chính là tự cho rằng mình đứng trên đỉnh tòa tháp, ngạo nghễ liếc mắt nhìn xuống chúng sinh.
Dễ dàng quyết định sinh tử của cả hàng vạn người.
Bắt gặp ánh mắt của Chử Thư Mặc, Ngu Uyên trầm mặc, sau đó nói ra hai cái tên.
>>>>>>
Nhìn chất lỏng trong ống nghiệm đang dần thay đổi màu sắc, ánh mắt bác sĩ Lý trở nên điên cuồng.
Ông ta cầm công tắc trên tay, mắt lóe lên tia sáng kinh dị khi nhìn thấy ánh sáng lấp lánh từ chất lỏng, sau đó ấn nút.
Một dòng máu đỏ nhanh chóng dẫn thẳng vào ống nghiệm, sau đó nhỏ từng giọt xuống. Đầu bên kia ống dẫn là một Noelle đang trong tình trạng hấp hối.
“Các nghiên cứu đã chỉ ra rằng chỉ có máu trong tim của tộc Noelle mới có thể kích thích não bộ. Nhưng hãy nhìn lũ hạ đẳng thấp kém này đi, chỉ sợ máu của bọn chúng cũng dơ bẩn như vậy.” Bác sĩ Lý nhìn áng sáng lóe lên rồi chợt tắt, trên mặt lộ ra vẻ mặt hài lòng. Ông ta tùy tiện quăng Noelle nhỏ yếu kia vào một cái thùng lớn bên cạnh.
Nhìn thoáng qua, trong cái thùng đó chứa rất nhiều Noelle, bọn họ bị tàn nhẫn quăng chồng lên nhau. Ai nấy đều sắc mặt vàng vọt, thở không ra hơi.
Bác sĩ Lý còn không thèm liếc mắt lấy một cái, ghét bỏ nhìn bàn tay còn dính máu của Noelle. Ông ta nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân, rồi lập tức cúi gập người xuống chào người vừa tới.
Là Brownie.
“Sẵn sàng rồi chứ?” Brownie nhìn rất hưng phấn với điểu sắp xảy ra, gã ta có vẻ rất vội vàng.
Hai người chính thức gặp mặt nhau chưa lâu, nhưng cứ như thể đã quen biết nhau đã rất nhiều năm. Bác sĩ Lý nhanh chóng trả lời, mang theo a dua cùng lấy lòng và cả nụ cười thống khoái: “Đã chuẩn bị ổn thỏa rồi. Một số lượng lớn tộc Noelle của các nghị sĩ viên đã được đưa tới. Chỉ cần chờ sự việc bên căn cứ Andrew được giải quyết là chúng ta có thể khống chế được toàn bộ.”
Vẻ mặt của Brownie hơi trầm xuống sau khi nghe bác sĩ Lý trình bày. Trong nháy mắt, ánh mắt gã hiện lên cảm xúc bạo ngược, tàn nhẫn. Cuối cùng, gã hít một hơi thật sâu, mang theo dục vọng chờ mong đã lâu và cả khoái ý biến thái, gật đầu với bác sĩ Lý.
“Phải nhanh tay làm xong dự án này đấy.”
>>>>>
“Bác sĩ Lý vốn tên Lý Quỳ, ông ta trời sinh đã có tâm lý ngược đãi Noelle.”
Ficker lái xe, Ngu Uyên ngồi đối mặt với Chử Thư Mặc ở ghế sau, cẩn thận giải thích cho anh hiểu.
“Chúng tôi đã không phát hiện ra rằng ông ta là con trai của vị Bá Tước nọ, đó là lỗi của chúng tôi. Chúng tôi không thể tra ra bất kỳ thông tin gì về thân phận của ông ta. Năm đó, ông ta thay Brownie làm rất nhiều chuyện, sau đó lại biến mất một cách bí ẩn. Ông ta đã bị tước quyền và sau đó không còn xuất hiện trong tầm mắt công chúng.”
“Mặc dù là như vậy, việc điều tra về Lý Quỳ lại rất dễ dàng. Ngay từ khi còn nhỏ, ông ta thường xuyên dùng những thủ đoạn tàn nhẫn và biến tháo để ngược đãi Noelle, thậm chí còn giết rất nhiều Noelle.”
Ngu Uyên nói đến đây, dừng lại một chút, cẩn thận quan sát phản ứng của Chử Thư Mặc, phát hiện đối phương vẫn nghiêm túc ngồi nghe, không có cảm xúc gì quá lớn mới tiếp tục nói tiếp.
“Nhưng vì hành vi này không thể cấu thành tội phạm ở Ater, cho nên sau khi bị phát hiện, cán bộ tư pháp chỉ ghi lại vào trong hồ sơ, thậm chí còn không bị xử phạt. Mà hành động kia của ông ta cho đến khi tốt nghiệp đại học mới dừng lại.”
“Tộc Noelle chết trong tay ông ta trong khoảng thời gian đó nhiều vô số kể, cách thức bị giết cũng rất đa dạng. Lúc tra ra việc này, tôi đã rất khiếp sợ. Tuy tôi nhận dự án này là có nguyên do, nhưng từ sau khi biết sự thật, tôi đã ngừng cung cấp tài chính cho đoàn đội của ông ta.”
“Nhưng vẫn vô dụng.” Ngu Uyên nói đến đây, Chử Thư Mặc đột nhiên chen lời. Anh ngẩng đầu, vẻ mặt tràn đầy thống khổ: “Đúng không?”
Cảm xúc dằn vặt của anh, không phải vì chính bản thân mình, mà là vì những tộc nhân hiện tại của anh.
Anh biết mình ở bên cạnh Ngu Uyên, cho dù trời có sập xuống, hắn cũng không để anh bị tổn thương, nhưng….còn những người khác thì sao? Mắt To, Búp Bê, Mắt Kính và cả những Noelle khác nữa, họ phải làm sao bây giờ?
Bọn họ sẽ phải đối mặt với cái gì? Liệu họ có biết hay không?
“Phải.” Ngu Uyên đã tận lực không miêu tả hành vi tàn nhẫn đến biến thái của Lý Quỳ, điều hắn nói cũng chỉ là khái quát. Ngay từ khi điều tra ra, những ảnh chụp tử trạng của tộc Noelle chất đầy trên bàn hắn, thảm thiết đến mức chính hắn cũng cảm thấy buồn nôn.
Và chính từ khi ấy, hắn mới ý thức được rằng Lý Quỳ là một tên điên.
“Sau đó?” Yết hầu Chử Thư Mặc giật giật, khô khốc hỏi.
“Ông ta gặp được Brownie.” Ánh mắt Ngu Uyên bình tĩnh, nói tiếp: “Cho dù là máy cơ Hồn thạch, hay những ý tưởng điên rồ của Lý Quỳ, Brownie chắc chắn sẽ là người trực tiếp thực hiện. Hai người họ chỉ hận đã gặp nhạu quá muộn mà thôi.”
“….Vì sao?” Điều này Chử Thư Mặc thực sự không hiểu.
Ngu Uyên nhìn anh, tạm dừng trong chốc lát, mời trả lời.
“Bởi vì mẹ đẻ của Brownie là Winterly. Mà Winterly chính là người thuộc tộc Carl.”
“Ater không cho phép một người có huyết mạch tộc Carl thượng vị, huống chi bà ta còn là Winterly. Đối với Ater mà nói, Winterly tượng trưng cho sự quật khởi của tộc Noelle. Vì vậy gã sẽ không ngăn cản chuyện Lý Quỳ làm với tộc Noelle sắp tới, thậm chí gã còn ôm tâm thái ủng hộ vô điều kiện.”