Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

Mập Mạp lửa giận đang ngập đầu, nào còn lòng dạ để ý đến ai nữa.

Nói thế nào thì Ficker cũng là một bác sĩ chuyên chữa trị cho tộc Noelle, làm sao lại không hiểu thằng nhóc này cho được. Anh ta bước sang ngang một bước, lộ ra Ngu Uyên vẫn luôn đứng phía sau.

Ngu Uyên nhìn qua không biết còn khó đối phó hơn Ficker không biết bao nhiêu lần. Hắn lạnh lùng nhìn Mập Mạp từ trên cao, ánh mắt không cảm xúc, dọa cho Mập Mạp không còn dám tức giận gì nữa.

Cậu ta nuốt nước miếng, lui về sau vài bước, ấp úng chào: “Ngu, Ngu tổng…..”

“Hiện tại có thể cho chúng tôi một không gian riêng được chưa?” Ficker tủm tỉm nói.

Mập Mạp nghe vậy, lại lui lại về sau mấy bước, cùng vài người liếc nhìn nhau, hít một hơi sâu đè lại tính toán của mình, xong mới xoay người chạy nhanh như chớp.

Da Đen nhìn thấy nhóm người Mập Mạp chạy rồi, bản năng muốn đuổi theo, khóe mắt lại nhìn thấy Mắt Kính, cậu mới miễn cưỡng dừng bước. (MTLTH.dđlqđ)

Mà Mắt Kính vẫn không có ý định gì cả, cậu vẫn luôn thẫn thờ nhìn chằm chằm chiếc kính đã nát bấy dưới đất.

“Là thế này.” Ficker đứng dậy, cười nói với Da Đen và Mắt Kính: “Có phải các cậu là bạn cùng phòng với tiểu Mặc, đúng không?”

Da Đen bình thường là một cậu bạn lỗ mãng, nhưng người trước mắt lại là ân nhân cứu mạng của Mắt To, cậu ta không không chế được mà nghiêm cẩn hơn mọi khi.

Cậu ngồi xổm xuống ôm lấy Mắt Kính, nhìn Ficker: “Đúng vậy, tiểu Mặc ở cùng phòng với chúng tôi.”

“Vậy cậu có thể về phòng xem xét tình huống của tiểu Mặc giúp chúng tôi được không?” Ficker vẫn luôn cười tủm tỉm. Hôm nay anh còn đeo thêm chiếc kính phục cổ, không ngờ lại có vài phần thần bí.

“Được, được….”Da Đen gật đầu lia lịa, muốn kéo Mắt Kính dậy. Nhưng Mắt Kính lại không chịu đứng dậy, vô thần nhìn về phía gọng kính đã hỏng.

“Mắt Kính, Mắt Kính?” Da Đen vẫn cố đỡ cậu ta dậy, trong lòng Da Đen cũng có chút khổ sở.

Cậu hiểu cảm giác của Mắt Kính. Bọn họ thân là tộc Noelle, không thiếu trường hợp phá xác đã mang trong mình khiếm khuyết. Bởi vì địa vị của tộc Noelle trong xã hội, vì vậy mà rất nhiều trứng Noelle đều không được chăm sóc tốt.

Mà cũng chính bọn họ nhỏ bé, vô dụng, không được xã hội coi trọng, lại không có năng lực bảo vệ bản thân, vì vậy có rất nhiều trứng Noelle có khiếm khuyết bị ruồng bỏ.

Thử nghĩ mà xem, Mắt To bị thương nặng như vậy, Học viện cũng không nguyện ý cứu chữa. Da Đen cùng Mắt Kính lại cùng nhau lớn lên, cậu biết chiếc kính này quan trọng thế nào đối với Mắt Kính.

“Cậu cứ để cậu ấy ở lại đây.” Ficker cất tiếng: “Cậu giúp chúng tôi xem xét tình trạng của tiểu Mặc, tôi sẽ khám cho cậu ấy.”

Da Đen ngẩn người, có chút không tin tưởng nhìn Ficker.

“Yên tâm, cậu ấy không sao.” Ficker cười nói: “Chiếc kính này hẳn là rất quan trọng với cậu ấy, tâm lý có chút chịu không nổi mà thôi.”

Da Đen cúi đầu nhìn Mắt Kính vẫn ngồi bất động như cũ, cậu tin tưởng lời nói của Ficker. Da Đen gật đầu, đứng dậy, cúi người cảm ơn Ficker: “Vậy nhờ ngài trông Mắt Kính giúp tôi, tôi đi nhìn tiểu Mặc.”

“Được.” Ficker nói với Da Đen: “Các cậu ở tầng mấy?”

“Ngay trên lầu thôi.” Da Đen trả lời anh, lại quay lại nhìn Mắt Kính, mới xoay người chạy mất.

Ficker quay lại nhìn Ngu Uyên: “Ngu tổng hiện tại đã cảm thấy vừa lòng chưa?”

Ngu Uyên thản nhiên liếc anh một cái, chẳng thèm ư hử lấy một tiếng.

Vì vậy một Ficker chibi ở trong lòng tự động chui vào phòng tối, hai tay nâng niu trái tim bé bỏng chằng chịt mảnh vá của mình.

Thành thật mà nói, cả ngày hôm nay là những điều kinh khủng nối tiếp nhau.

Hôm nay Ngu Uyên vốn đi công tác, khoảng cách không tính là gần với căn cứ Andrew, nhưng lại rất gần Đế Đô. Từ lúc hắn phát hiện tiểu Mặc ngủ đến mức gọi cũng không tỉnh, Ficker khuyên thế nào cũng không cảm thấy yên tâm, hắn nhất quyết phải gọi cho bằng được A Trạch lại đây đẩy những công việc quan trọng sang ngày khác.

Sau đó tự mình lái một chiếc huyền phù sang trọng đến căn cứ Andrew.

Do cấu tạo cơ thể khác nhau, tộc Hồn thú có sức chịu đựng tốt hơn rất nhiều so với tộc Noelle, vì vậy lái một chiếc huyền phù sang trọng với tính năng vượt trội hoàn toàn nằm trong khả năng của Ngu Uyên. Đó chính là lý do vì sao họ lại có mặt tại căn cứ Andrew nhanh đến như vậy.

Thành thật mà nói, Ficler và A Trạch quen biết Ngu Uyên thời gian dài như vậy, nhưng chưa từng nhìn thấy bộ dạng gấp gáp này của hắn.

Nghe nói kế hoạch khiến cho tiểu Noelle bí mật biến mất đã được thu hồi lại. Đứng trước mặt Ngu Uyên, A Trạch còn chẳng dám nhắc. Dù sao thì vị Ngu tổng mặt lạnh tâm lạnh có tiếng này cũng hàng đêm may túi nhỏ màu hồng phấn…..

Ngẫm lại là thấy rợn hết cả gáy.

>>>>>>

Chử Thư Mặc đang ngủ ngon thì bị đánh thức.

Loại tình huống này thật sự rất khó chịu.

Bởi vì cậu đang mơ một giấc mơ rất kinh dị. Xung quanh cậu đều là kẹo Bass, vậy mà lại hợp thành bộ dáng của Ngu Uyên! Chử Thư Mặc sợ đến ngây người, vẻ mặt không thể tin.

Nhưng mặc kệ cậu có ngỡ ngàng thế nào, thì nó cũng là một viên kẹo có hình dạng của Ngu Uyên!

Chử Thư Mặc ban đầu có rụt rè rối rắm, không biết có nên ăn nó hay không. Chưa đến vài giây sau, cậu đã bị hương thơm ngọt ngào quyến rũ đến không phân biệt được phương hướng, nhịn không được tiến lên vài bước, cắn một cái lên ngón tay hắn.

Mới vừa được một miếng như vậy thôi, không ngờ lại có người gọi tỉnh.

“Tiểu Mặc, tiểu Mặc!” Da Đen xuất hiện trong tầm mắt của cậu.

Chử Thư Mặc mơ màng dụi mắt.

“Tiểu Mặc, dậy đi nào, bụng còn đau nữa không?” Da Đen ngồi xổm bên cạnh giường, lo lắng hỏi. (MTLTH.dđlqđ)

Chử Thư Mặc rầm rì, vẫn còn mộng mị, mắt còn mở không ra, ngáp một cái, nhìn người trước mặt nửa ngày mới hồi hồn: “Da Đen nha.”

Da Đen nhìn thấy cậu tỉnh táo rồi, mới gật đầu lia lịa: “Đúng đúng đúng, là tôi, cậu thế nào rồi? Tôi nhìn bụng cậu vẫn tròn thế này, vẫn còn khó chịu à?”

Chử Thư Mặc nhìn, cúi đầu nhìn bụng mình vẫn còn tròn vo đội cả áo lên, ngẫm nghĩ mãi mới nói: “Hơi trương trướng.”

“Ngu tổng mang bác sĩ đến thăm cậu đó.” Da Đen nói xong, ha ha cười: “Có muốn tôi đỡ cậu đi ra ngoài hay không?”

Chử Thư Mặc ngẩn người hồi lâu mới có phản ứng: “Ngu Uyên…..?”

“Ừ.” Da Đen gật đầu.

Cái gì?

Chử Thư Mặc phản ứng không kịp, không phải Ngu Uyên vẫn còn ở trong màn hình hay sao? Sao lại đến đây rồi? Chẳng lẽ bản thân mình đã ngủ rất lâu rồi? Cậu cúi xuống nhìn bụng, cũng chưa tiêu hóa được bao nhiêu mà.

Vả lại cậu còn cảm thấy vẫn rất mệt.

Vì thế Chử Thư Mặc lắc đầu: “Không đi, ổ không muốn dậy, mệt mỏi quá.”

Da Đen ngẩn người, không rõ ràng vì sao nói mệt thành mệt thật rồi? Ngẫm lại hôm nay cũng đã đi một chặng đường rất xa, tiểu Mặc lại nhỏ như vậy, tố chất thân thể chẳng tốt được bao nhiêu, cảm thấy mệt cũng là chuyện bình thường. (MTLTH.dđlqđ)

Cậu cúi người xuống, hỏi: “Tôi xem bụng cậu còn trướng lắm, chi bằng tôi cõng cậu đi ra khám một chút? Đừng lo lắng quá.”

Chử Thư Mặc ngáp một cái thật to, cơ thể mềm nhũn, không nghĩ tới việc phải vận động. Cậu rụt vai, nhích người vào trong góc, yếu ớt kháng nghị: “Có thể không đi được không…..”

Da Đen khó xử gãi đầu: “Nhưng người ta cũng đã tới rồi mà. Hơn nữa nhìn bụng cậu cũng rất lớn, khám qua một chút được không?”

Mấy phút sau, Chử Thư Mặc ưỡn bụng nhỏ, một tay được Da Đen đỡ đi, từng bước một đi ra khỏi ký túc xá.

Thành thật mà nói….đúng là có chút cố sức.

Nhìn tình trạng của bản thân làm Chử Thư Mặc không khỏi nghĩ tới các vị tiểu thư cành vàng lá ngọc ở Thái Huyền xưa, mỗi lần ra cửa đều tiền hô hậu ủng thế này, tâm tình có chút không nói nên lời.

Nhưng mà cũng chẳng biết làm sao mà, nằm thì không sao, đứng dậy một cái thôi là đã thấy vất vả, Chử Thư Mặc cảm thấy thắt lưng của mình sắp gãy tới nơi rồi.

Cậu chỉ còn cách bảo trì tư thế quái dị này, nói chuyện trời nam đất bắc với Da Đen. Nhưng mà tên Da Đen này lại là một trực nam thẳng nhất vũ trụ, chỉ một lòng một dạ giúp đỡ Chử Thư Mặc, căn bản không có tâm tư bắt chuyện.

Chử Thư Mặc nói gì cũng thấy nhàm chán, cuối cùng xấu hổ nên thôi, cứ đi như vậy lại đột nhiên nghĩ đến một chuyện.

“Không phải Mắt Kính đi cùng với cậu sao? Cậu ấy đi đâu rồi?”

Lời này vừa hỏi, cơ thể Da Đen rõ ràng cứng ngắc. Cậu ta vốn là người chân chất, không biết phải nói thế nào, chỉ đơn giản làm một kẻ câm điếc. Tiểu Mặc chơi chung với bọn họ không lâu, không phải là lớn lên bên nhau, lại không trọ ở trường.

Nhưng những người bạn mới quen này lại rất thành tâm với cậu, khiến cậu cũng có cảm giác rất thân thiết.

Nhớ rõ khi Mắt To xảy ra chuyện, tiểu Mặc là một công thần, vì vậy Da Đen biết hẳn là cậu sẽ lo lắng, Da Đen cứ ấp úng mãi chẳng nói được nên lời.

Chử Thư Mặc là một người thông minh, vừa thấy dáng vẻ này của cậu ta, chỉ đoán rằng không được bình thường. Cậu lập tức dừng bước, muốn hỏi kỹ càng hơn, không ngờ lại cảm thấy bản thân mình đang bay lên không trung.

Chử Thư Mặc:…….?

Cậu quay đầu, đối mặt với khuôn mặt than của Ngu Uyên. Sau đó cậu được hắn ôm trong lòng, vén áo lên để lộ bụng tròn, hắn dùng một ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa.

Ý thức kháng cự của Chử Thư Mặc nháy mắt bị đè bẹp, móng vuốt mới duỗi ra được một nửa đã nghe thấy thanh âm trầm ấm của hắn.

“Khó chịu lắm phải không?”



Tập tin gởi kèm:

Chú thích: Hình như đây là kiểu kính phục cổ thì phải
Nguồn: Prof.Bai

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK