Chử Thư Mặc cảm giác rất uất ức.
Cậu không đếm được trong ngày hôm nay mình bị đoạt bao nhiêu viên kẹo rồi.
Ăn nhiều đầy bụng, bị người vây xem không nói, còn bị Ngu Uyên sàm sỡ. Thôi thì không chấp những chuyện này, quan trọng nhất là cậu còn thường xuyên bị cướp kẹo.
Bản thân có một chiếc tôn nghiêm không được đáng tin cho lắm, đồ ăn chiếm cứ một vị trí trọng yếu trong lòng cậu, hơn nữa nó còn là kẹo Bass huyền thoài này!
Mỗi lần viên kẹo bị Ngu Uyên cướp khỏi ngực, Chử Thư Mặc lập tức ngẩng đầu tròn mắt trừng hắn, vậy mà hắn chẳng có chút thẹn nào cả. Chử Thư Mặc một lần nữa vứt bỏ tôn nghiêm của mình, hai mắt long lanh ngậm nước cầu xin nhìn hắn, Ngu Uyên vẫn chẳng có một chút dao động nào cả. (MTLTH.dđlqđ)
Trong nháy mắt, cậu dường như có thể nghe thấy cả tiếng trái tim thủy tinh tan vỡ, Chử Thư Mặc bò từ trên bàn dậy, vốn muốn cứ thế mà xoay đi. Dù sao thì đã khá lâu rồi cậu chưa gặp Mắt Kính và Da Đen, trong lòng vẫn có chút lo lắng. Nhưng, nhưng, cậu chẳng có cách nào để ra khỏi cái bàn này cả, Ngu Uyên còn cố tính không hiểu ý cậu.
Chử Thư Mặc không vui, lại không có gan cứ thể mà nhảy xuống. Nghĩ tới nghĩ lui cũng chẳng nghĩ ra được biện pháp nào, chỉ có thể co người thành một cái nắm nhỏ dỗi hờn ngồi ở trong góc.
A Trạch tiếp thu chỉ thị của Ngu Uyên rồi mới đi ra khỏi phòng, mà Ficker bị Ngu Uyên bắt quả tang làm chuyện mờ ám, động cũng không dám động lấy một cái. Anh cứng đờ người đứng thẳng dậy, cúi đầu thấp đầu không nói lời nào.
Ngu Uyên liếc kẹo Bass, lại nhìn nắm nhỏ ngồi trong góc, cuối cùng cầm lấy kẹo đi về phía Chử Thư Mặc.
Vậy mà đi tới nửa đường rồi còn dừng lại suy nghĩ, sau đó xoay người cầm một viên kẹo khác, đặt ở trong túi.
Khi hắn đi ngang qua người Ficker để lấy kẹo, Ficker cảm thấy rất hoang mang. Rõ ràng trước mặt đã có một viên, là kẹo anh mới mua đó, hắn lại còn bỏ gần tìm xa đi lấy kẹo ở trên bàn làm gì?
Vì vậy, Ficker mang theo tâm lý muốn giảm tội, lặng lẽ nhắc nhở Ngu Uyên . Ai mà ngờ được hắn chẳng những không để ý đến anh, mà còn lườm anh một cái sắc lẻm.
Sau đó còn ung dung lại gần Chử Thư Mặc.
“Tui quyết định.” Ngu Uyên cách Chử Thư Mặc chỉ còn một khoảng, Chử Thư Mặc chống tay nhỏ đứng dậy, phủi phủi mông: “Tui muốn về phòng ngủ.”
Chử Thư Mặc nói xong, gương mặt tức giận nhắm mắt nhắm mũi đi thẳng, có cảm giác như thể muốn lao đầu xuống khỏi mặt bàn vậy.
Vậy mà chưa đi được hai bước chân, cậu đã bị Ngu Uyên vớt vào lòng bàn tay.
“Anh định làm gì tui!” Từ ngực trở xuống bị kẹp chặt, không thể động đậy. Cậu nghiêng đầu, móng vuốt nhỏ không vui giằng co.
Sau khi Ngu Uyên bắt được nhóc con, đặt cậu lên đùi, nghiêm túc nhìn cậu: “Hiện tại em không thể ăn kẹo, đợi sau này tốt hơn rồi tôi sẽ đền em kẹo.”
Hắn nói như vậy, Chử Thư Mặc lại càng cảm thấy uất ức, cậu nhớ đời trước chính mình đang tự do khoái hoạt ngoài giang hồ, muốn ăn gì thì ăn, muốn uống gì thì uống. Từ khi gặp phải Thiên Diễn Đế, hắn không những bắt cậu ngày nào cũng phải uống thuốc, còn quản cậu ăn gì uống gì. Đời này có được thân thể khỏe mạnh, ai ngờ vẫn gặp phải tên chồng cũ khốn kiếp không chịu cho cậu ăn kẹo.
Mới suy nghĩ một chút thôi mà đã thấy khổ sở không chịu được, tui còn có quyền tự chủ nữa không đây!
Nhưng cậu lại chẳng tránh thoát khỏi lòng bàn tay Ngu Uyên, nhiều lần giãy giụa không có hiệu quả, cuối cùng mệt đến mức cả cổ cũng không nâng nổi.
Nhưng vóc dang cậu nhỏ bé, càng giận thì nhìn càng dễ thương. Gương mặt mập mạp, phúng phính của trẻ con ở trên tay Ngu Uyên, tay chân đô đô như ngó sen, miệng nhỏ dẩu lên thật cao.
“Không vui?” Ngu Uyên nhìn dáng vẻ này của cậu lại thấy vui vui, nhỏ giọng hỏi.
Phòng làm việc yên tĩnh mấy giây, sau đó mới truyền đến giọng nói trong trẻo của Chử Thư Mặc: “Không vui!”
Nhóc con quả thật rất thẳng thắn vô tư khiến Ngu Uyên muốn nhịn cười đến nội thương. Ngón út hắn vừa động, đụng một cái lên chóp mũi nho nhỏ của bé con.
Còn nâng người lên trước mặt mình, sau đó hạ xuống một nụ hôn thật kêu trên gương mặt béo tròn của nhóc con. Hắn lại rất nhanh tay lôi ra một viên kẹo be bé nhét thẳng vào trong ngực Chử Thư Mặc. (MTLTH.dđlqđ)
Động tác liền mạch dứt khoát như vậy làm cho cơn giận của Chử Thư Mặc chưa kịp phun trào đã tắt ngúm. Khó khăn nâng bàn tay nhỏ lên, bất ngờ nhìn thấy trong lòng mình có một viên kẹo Bass ngọt ngào. Hai mắt cậu trong nháy mắt sáng lên, nào còn nhớ tới vừa rồi Ngu Uyên làm gì mình?
Ficker đứng một bên đã sớm hóa đá. Anh chưa từng thấy Ngu Uyên kiên nhẫn đến trình độ này, còn cưng chiều, yêu thương bé con đến tràn cả bong bóng mà hồng phấn ra khắp phòng! Chúa ơi, anh thề, cả đời này chưa từng bắt gặp một Ngu Uyên dịu dàng như vậy!
Coi như gọi A Trạch tới, đại khái hắn ta cũng sẽ biểu hiện như mình cả thôi
Hơn nữa, hơn nữa, hắn còn dám thơm, thơm Noelle bé nhỏ một cái!
Đôi tay Ficker bắt đầu run rẩy, anh hoài nghi đôi mắt mình đã bị rơi xuống đất, nếu không sao lại có thể hoang tưởng nhìn thấy trường hợp này chứ! Nói ra chỉ sợ chẳng có người nào chịu tin! Mấy lão già trên thương trường kia có khi còn kinh sợ đến rơi cả răng giả ra ngoài.
Cũng quá đáng sợ đi!
Vậy mà Chử Thư Mặc lại không quan tâm đến việc mình bị sàm sỡ, hai tay nhỏ bé ôm chặt lấy viên kẹo, chết sống không chịu buông tay, đôi mắt hiện lên vui vẻ, phát sáng như cái đèn pha ô tô!
Nhìn trông như bé hồ ly nhỏ đang đắc ý.
Ficker nhìn đến ngây người, quên luôn cả một loạt hành động khác thường vừa rồi của Ngu Uyên. Anh không nhịn được nuốt nước miếng, bắt đầu suy nghĩ, nếu như mình có một nhóc con đáng yêu như vậy, mình liệu có thể cầm giữ được sao?
Tưởng tượng thật lâu, Ficker lại nuốt nước miếng một lần nữa, chầm chậm, cẩn thận cho ra một cái kết luận.
……..Tất nhiên là không rồi! Không những phải thơm thơm, nói không chừng anh sẽ mua đủ loại quần áo xinh xắn, ngày thay tám bộ, nâng nhóc con trong lòng bàn tay muốn gì được nấy!
Cứ nghĩ như vậy, bất chợt lại cảm thấy hành động của Ngu Uyên hoàn toàn có thể hiểu được. (MTLTH.dđlqđ)
Nhưng mà cho dù là như vậy, anh vẫn cảm giác có chỗ nào không đúng cho lắm. Ficker nghía vẻ mặt xuân về hoa nở kia, lại nhớ tới gương mặt than hơn hai mươi năm của ông sếp nhà mình.
Run rẩy hai cái, Ficker nhanh trí lủi vào trong góc phòng, lặng yên cố gắng giảm cảm giác tồn tại của mình đến mức thấp nhất có thể.
Ngu Uyên hình như cũng chẳng muốn làm anh đẹp trai lạnh lùng nữa, nhìn bộ dáng lanh lợi của Chử Thư Mặc, ánh mắt hắn vẫn luôn ẩn hiện ý cười. Cuối cùng không nhịn được, khóe môi khẽ cong lên, dặn dò câu ‘nhớ ăn ít thôi’, cứ như vậy kéo bé con đứng lại bên cạnh mình.
“Sắp đến giờ thi rồi, tôi đưa em về ký túc xá.” Ngu Uyên vừa nói, vừa cầm áo khoái vắt ở thành ghế, ôm Chử Thư Mặc đi ra ngoài.
Ficker thấy vậy cũng đứng dậy, hết sức ân cần giúp Ngu Uyên mở cửa, còn thuận tiện len lén nhìn Chử Thư Mặc một cái. Mặc dù bị Ngu Uyên khinh thường ra mặt, anh cũng chỉ có thể làm bộ như không thấy.