Búp Bê dụi mắt, ngẩng đầu nhìn anh cười hì hì: “Vậy cũng chẳng sao hết, tôi rất yêu tộc Noelle của mình, chỉ cần tình yêu này không thay đổi, dù có đen đúa thế nào đi chăng nữa tôi chắc chắn sẽ trở lại thành ‘tôi’ của ngày hôm nay, nhất định vẫn đứng nơi đây.”
Đôi mắt cô ấy vẫn còn vương nước mắt, lời nói ra lại khiến Chử Thư Mặc đau lòng. Thực ra anh rất muốn khuyên Búp Bê nên quay về, cô ấy cũng chỉ là một cô bé con mà thôi, anh vẫn có thể đủ khả năng chăm sóc được. Anh đủ khả năng nuôi nấng Búp Bê thật tốt, biến cô ấy trở thành em gái thật sự của mình, không để cô chịu đựng khổ đau, cũng không cần cô phải làm những việc này. Nhưng lời này đã đến miệng rồi mà vẫn không thể thốt thành lời.
Búp Bê nhìn dáng vẻ của anh, tựa hồ nghĩ tới điều gì, ánh mắt chợt lóe, đẩy đẩy Chử Thư Mặc: “Tiểu Mặc, cậu chờ một chút, tôi cho cậu cái này.”
Không đợi Chử Thư Mặc kịp phản ứng, Búp Bê đã nhanh chóng nhảy xuống, chạy ra ngoài.
Khoảng mấy phút sau, cô ấy hấp tấp chạy vào, trong tay còn ôm….túi sách nhỏ lấm lem bụi bẩn của Chử Thư Mặc.
Chử Thư Mặc thấy, ánh mắt sáng ngời, Búp Bê vui vẻ đưa cho anh: “Đây, tôi đợi bọn họ rời đi hết mới lén giấu túi sách của cậu, ai cũng không phát hiện. Tôi thấy tiểu Mặc đi đâu cũng mang theo, hẳn là rất quan trọng với cậu.”
Chử Thư Mặc vội vàng nhận lấy, túi sách ngày trước anh còn ghét bỏ nó quá nặng, giờ bé xíu xiu, còn chẳng bằng một bàn tay. Anh mở khóa kéo, nhìn thoáng qua hoạt huyết thạch vẫn bình yên nằm bên trong, tâm Chử Thư Mặc mới bình tĩnh lại được.
Anh đúng là lỗ mãng quá rồi, từ lúc tỉnh dậy tới giờ còn không nhớ ra nó. Nay nhìn hoạt huyết thạch vẫn còn trong túi sách, anh mới thấy yên tâm.
Hình như hoạt huyết thạch cảm thấy anh đang lo lắng, nó duỗi một sợi hồn lực ra, ngoắc lấy ngón tay anh.
Chử Thư Mặc đã kiểm tra xong, hoạt huyết thạch không có gì bất thường, lúc anh kéo khóa túi, thanh âm của Búp Bê đột nhiên truyền tới.
“Tiểu Mặc, cậu đừng ngẩng đầu, tôi sợ tôi sẽ khóc mất.” Dừng lại hai giây, Búp Bê mới tiếp tục nói: “Tôi biết bình thường cậu vẫn hay quan tâm đến tôi, cũng biết cậu đối xử với tôi rất tốt. Tôi biết, nhưng mà….cậu không cần khuyên tôi, tôi không muốn trở thành gánh nặng của ai cả. Tôi còn nhỏ, ham chơi, không thích học tập, lại còn bướng bỉnh, lúc nào cũng tùy hứng. Nhưng Hồn thạch cơ cũng sắp làm xong rồi…..Tôi muốn tự mình gánh vác áp lực. Tôi nghĩ, tôi sẽ ở lại đây, tôi sẽ lo liệu mọi thứ, cho dù vừa khổ vừa mệt, tôi hy vọng tôi vẫn sẽ vững tin bước tiếp.”
“Chờ sau này tình cảnh của tộc Noelle đã khá hơn, hai chúng ta, hai chúng ta vẫn có thể chơi cùng nhau. Đến lúc ấy, đến lúc ấy cậu nhất định sẽ rất cao, cậu phải đưa tôi đến sân chơi của tộc Hồn thú….”
>>>>
“Đã nói xong rồi?” Đại sư Maca dựa người vào bức tường ở hành lang, nhìn Búp Bê chậm rãi đi ra. Nơi này chỉ còn hai người họ.
“Dạ.” Búp Bê nhẹ nhàng gật đầu.
Đại sư Maca nhìn dáng vẻ cô, trên mặt cũng lộ rõ vẻ không đành lòng, nhưng vẫn nhịn lại được, ngài vỗ vỗ đầu cô rồi nói: “Đi thu dọn đi, đợi hai ngày nữa ta đưa con đi.”
“Con có thể, có thể đi thăm Mắt To và các bạn không?” Búp Bê nhịn không được ngẩng đầu lên, ánh mắt chờ đợi nhìn Đại sư Maca.
Ngài dừng lại một chút, sau đó lắc đầu: “Không còn kịp nữa rồi.”
Không khí lắng đọng lại, Búp Bê gật đầu, cố để bản thân không rơi nước mắt, cười cười với Đại sư Maca: “Vâng ạ, con đã biết, con sẽ chuẩn bị thật tốt.”
Nói xong rồi, cô rời đi, xoay người đi vào căn phòng nhỏ của mình.
Nhưng mà vừa mới tới cửa phòng, Búp Bê đột nhiên phát hiện, trước cửa phòng của cô xuất hiện một viên kẹo Bass rất to.
Phía dưới còn có một tờ giấy, là chữ viết méo mó của Chử Thư Mặc.
“Nếu như cậu muốn ăn, nhớ nhắn cho tôi.”
Đến lúc này, Búp Bê không nhịn được nữa, bụm mặt òa khóc.
>>>>
“Trận đấu vẫn còn tiếp tục sao?” Chử Thư Mặc được Ngu Uyên mang về phòng mình, anh ngồi trên ghế, ngơ ngác hồi lâu.
Khóe mắt liếc đến màn hình điện tử theo dõi trận đấu giống hệt trong phòng ngủ của Đại sư Maca. Anh sững sờ, thấp giọng hỏi.
Lúc anh hỏi câu này, Ngu Uyên mới từ bên ngoài vào, sắc mặt rất khó coi.
Chẳng có nguyên nhân nào cả, tất cả chỉ vì chuyện cái quần của Chử Thư Mặc. Khi hắn vừa rời khỏi cuộc hội đàm ngắn ngủi với Đại sư Maca, hắn phát hiện Chử Thư Mặc đang rất buồn rầu, cả đoạn đường đi chẳng nói lời cả.
Cho dù là vậy, Ngu Uyên vẫn không cách nào chấp nhận được hai cái đùi trắng bóc của anh cứ đung đưa qua lại trước mặt nhiều người như vậy. Mặc dù Đại sư Maca đưa họ rời đi bằng con đường có rất ít người qua lại, Ngu Uyên vẫn kiên trì quấn áo khoác của mình qua eo anh.
Chử Thư Mặc bày ra bộ dáng đang có tâm sự nặng nề, cũng mặc kệ hắn bày trò. Ngu Uyên hết quấn áo, rồi lại đen mặt ôm người lên, anh một chút cũng không chú ý.
Ôm dáng người nhỏ xinh, tinh tế rất khác với lúc ôm cục nắm trắng mềm trong tay, đừng nói đến chuyện Ngu Uyên ba mươi năm chưa từng ôm ai, nay lại vô sự tự thông có kỹ năng này. Đặc biệt là động tác thân mật đặt đầu nằm lên vai hắn của Chử Thư Mặc, khiến cho Ngu Uyên có cảm giác….cực kỳ mềm mại.
Vì vậy hắn đi đường cực kỳ chậm chạp, còn hay gợi chuyện với thiếu niên, chỉ mong anh có thể vui vẻ hơn một chút.
Lúc Chử Thư Mặc đột nhiên hỏi xin anh một viên kẹo Bass, Ngu Uyên lập tức cho ngay mà không nói lấy một lời. Trước đó, khi nghe thấy tình hình hiện tại của Chử Thư Mặc, hắn đã chuẩn bị vài viên, sợ anh đau còn lấy ra dỗ anh. Đúng vậy, lúc này hắn đã không còn bộ dạng keo kiệt, lấy cho ly sữa còn đòi tiền người ta.
“Làm sao để cầm?” Lúc đó, Ngu Uyên đã hỏi như vậy.
Nhưng Chử Thư Mặc căn bản lại chẳng để ý đến hắn, anh hỏi Turon điều gì đó, xong lại đi lại căn phòng của Đại sư Maca, cuối cùng lại từ nơi xa xa chạy về.
Toàn bộ quá trình, không biết áo khoác che chân của anh đã rớt từ lúc nào. Bởi vì tốc độ chạy của anh rất nhanh, làm cho toàn bộ đôi chân thon dài bị lộ ra hết, thậm chí còn có thể nhìn thấy đùi non. Ngu Uyên nháy mắt mặt mày đen hết cả lại, lập tức đi theo,
Nhưng hắn lại nhìn thấy anh yên lặng đặt viên kẹo trước cửa phòng, còn hỏi xin người qua đường tờ giấy, ghi điều gì đó lên, hắn trông mà lòng cũng mềm nhũn hết cả ra.
Đặc biệt là khi Chử Thư Mặc nghe thấy thanh âm mà quay đầu lại, vẻ bất đắc dĩ hiện rõ trên khuôn mặt làm cho Ngu Uyên cảm thấy tim mình cũng hóa nước đến nơi rồi. Hắn nhịn không được lại gần, dịu dàng xoa đầu anh, sau đó bế anh lên, thuận tay kéo áo mình che chân cho anh.
Chử Thư Mặc lúc quay về cực kỳ biết điều, im lặng ghé lên bờ vai Ngu Uyên, không nói lấy một câu, mặc cho hắn bế anh về phòng.