Velen là Bộ trưởng Bộ Ngoại giao, bình thường ông nổi danh là người xảo trá, mặc dù không tham gia vào cuộc tranh chấp của Hoàng Gia, nhưng ông lại có thể vững gót chân ở cả ba bên. Ông không bao giờ thể hiện cảm xúc ở trên mặt, dù là vậy, sau khi rời khỏi tòa nhà Quốc Hội, sắc mặt ông cũng không được tốt cho lắm.
“…..Velen?” Phu nhân Cage là vợ của ông, bà đang ở nhà chăm sóc cho vườn hoa xinh đẹp kia của mình, đột nhiên thấy chồng mình mang vẻ mặt lo lắng từ bên ngoài về, nghi hoặc hô tên ông.
Cùng lúc đó, đứa con trai duy nhất của họ tên John, cũng mới vừa tỉnh dậy sau một giấc ngủ vô tình lại nhìn thấy cảnh tượng này.
Khác với bố của mình, John không phải là một chính khách, anh ấy đang quản lý một công ty mậu dịch đa quốc gia nổi tiếng, cũng là một thương nhân khá có danh tiếng. Thấy bố mình mang biểu tình trầm trọng trở về, anh cũng cảm thấy ngoài ý muốn.
“Có chuyện gì vậy, Velen?” Lúc John đi xuống lầu, đồng thời, bà Cage cũng buông đồ trong tay xuống, đi theo chồng mình. Hai người đi ngang qua một cái sân to, đến bên một khu dân cư nho nhỏ.
Nơi này là nơi ở của tộc Noelle nhà Velen, mới nhìn qua thôi đã thấy hoàn cảnh sống của các Noelle ở đây cao câp hơn Noelle Ngu gia nhiều lắm. Tuy rằng vẫn phải làm việc, nhưng cái ăn cái ở và phúc lợi thì tuyệt vời hơn rất nhiều.
“Bố à?” John cũng vội vội vàng vàng chạy lại, nhìn Velen đã ngồi trên ghế, hỏi một tiếng.
Ngài Velen ngẩng đầu lên nhìn vợ con mình, thở dài một hơi.
Thấy ông có bộ dáng này, hai mẹ con nhìn nhau, phu nhân Cage nhanh chóng vẫy lui các nữ hầu ra khỏi nơi này, sau đó bà ngồi xuống bên cạnh chồng mình, lại nhỏ giọng hỏi lại: “Anh à, có chuyện gì vậy?”
Velen ngẩng đầu, đôi mắt ông có màu xanh dương, nhìn rất thâm thúy, ông lẳng lặng nhìn bà một hồi, sau đó lại lắc đầu: “Brownie nói rằng chúng ra phải chuẩn bị trước hồn thạch, sau đó tập trung tất cả các Noelle lại.”
“Tập trung lại?” Trong lòng phu nhân Cage có dự cảm xấu: “Tại sao phải tập trung họ lại?”
“……Đưa tới trung tâm thí nghiệm.”
Velen vừa dứt lời, phu nhân Cage trợn tròn hai mắt, theo bản năng che miệng: “Cái gì? Đưa tới trung tâm thí nghiệm? Có phải là, là, là….cái hạng mục nghiên cứu kia của gã ta sao?”
Chuyện Brownie làm dự án máy cơ Hồn thạch kia là một bí mật không công khai của xã hội thượng lưu, ngài Velen trầm trọng gật đầu: “Gã nói rằng cơ bản dự án đã hoàn thành, cần chúng ta hỗ trợ đưa các Noelle tới làm dữ liệu. Sau đó gã sẽ trả lại cho chúng ta một máy cơ Hồn thạch có độ chính xác cao đến trăm phần trăm.”
“Không thể nào!” Không đợi phu nhân Cage mở lời, John đã là người hô lên trước tiên. Anh cau mày: “Đây chẳng qua cũng chỉ là một đời máy cơ Hồn thạch mới mà thôi, còn không biết có cái gì bất trắc đã đòi đổi tộc Noelle của chúng ta?”
“Đúng vậy! Sao gã lại có thể vô lý đến như vậy chứ?!” Phu nhân Cage cũng tiếp lời. Dự án máy cơ này đã có từ lâu, hạng mục này mang theo chờ mong của cả tộc Hồn thú. Nhưng còn chưa nghiệm thu đâu, đã đòi đổi với tất cả Noelle của giới thượng lưu rồi?
Trên danh nghĩa nói là mượn để làm dữ liệu cơ sở, nhưng sau đó ai mà biết được gã ta có trả lại nguyên vẹn hay không. Đối với tộc Hồn thú mà nói, họ là tộc nhân mang địa vị tối cao trong xã hội, nhưng không có nghĩa là Noelle không quan trọng đối vợi họ. Trái ngược lại, xuất phát từ thiên tính của tộc Hồn thú, sự bảo vệ của họ đối với các Noelle thuộc quyền sở hữu vô cùng mạnh mẽ.
Bảo họ giao ra một, hai, thậm chí là mười Noelle, họ có thể cắn răng nhịn nhục. Đằng này, một lần lại đòi bằng hết thì thôi?
Đây đều là Noelle đã theo họ hơn mười năm, có được kinh nghiệm và kiến thức vô cùng phong phú, toàn bộ đều phải giao ra….?
“Bằng không, chúng ta từ chối?” Mặc kệ nghĩ như thế nào, Cage đều cảm thấy lo lắng, cân nhắc lợi hại, bà vẫn cẩn thận hỏi ra miệng.
Trong mắt ngài Velen đều là bóng tối, ông ngẩng đầu liếc nhiền John.
Ánh mắt hai bố con giao nhau, đều tự hiểu ngầm ý đối phương.
Động tĩnh của Đại Hoàng tử ở trong cái vòng này không hề nhỏ, và họ tiếp xúc với cái giới này còn nhiều hơn cả phu nhân Cage, vì vậy đều biết phong cách làm việc của Brownie, đều là làm trước rồi mới báo.
Vài năm trước, gã đã bắt tay vào nghiên cứu hạng mục này, nay lại dám ngang nhiên đòi đổi tộc Noelle của bọn họ, chỉ sợ đã chuẩn bị từ sớm.
>>>>>
Hai người Chử Thư Mặc và Ngu Uyên thảo luận nên đi đâu chơi rất lâu, đến cuối cùng vẫn còn chưa đưa ra kết luận.
Ficker, người vừa chăm sóc bệnh nhân, không còn gì để nói. Một Noelle mới sinh ra không lâu, còn chưa tiếp xúc với xã hội này nhiều đâu. Một vị Hồn thú đầu óc ngoại trừ công việc ra chẳng còn thú vui gì khác, cùng nhau bàn xem nên đi đâu chơi sẽ vui hơn?
Có thể bàn được ra kết quả mới là lạ đấy.
Về vấn đề này, Ngu Uyên tỏ ra là người rất sảng khoái. Vì vậy, hắn phân một người ở lại trông nom A Trạch, sau đó xách theo Ficker đang không hề yên tĩnh đi làm lái xe. Hoàn toàn mặc kệ Ficker gào khóc, tỏ vẻ bản thân mình nên là một vị bác sĩ có lương y, có trọng trách.
Mười lăm phút sau, ba người đã lên một chiếc huyền phù cao cấp, đi dọc con đường tiến vào nội thành.
“Tôi sẽ lái xe đi từ từ, hai người nên thống nhất ý kiến với nhau đi.” Hơn một giờ sau, xe tiến vào nội thành, Ficker nhận mệnh, uể oải nói.
Nhưng hai người ngồi sau lại không hề phản ứng với lời anh nói.
Sở dĩ chọn chiếc xe này để đi chính là bởi vì cấu tạo của nó hầu hết làm bằng thủy tinh có thể chịu được lực, ngồi ở bên trong có thể nhìn thấy quang cảnh bên ngoài. Chử Thư Mặc cũng hiểu được ý tốt của Ngu Uyên, anh ngồi sát rạt vào cửa xe, mắt không chớp nhìn ra bên ngoài.
Anh ở trong xe nhìn cảnh vật xinh đẹp bên ngoài, mà Ngu Uyên ở bên cạnh lại dõi theo anh. Chử Thư Mặc không kịp phản ứng mới không trả lời Ficker, mà Ngu Uyên thì…..
Bỏ đi.
Dù sao Ficker cũng đã quen bị đút cơm chó, anh tự động điều chỉnh tốc độ xe.
Đường đi của loại huyền phù này rất đặc biệt, lộ tuyến của nó nằm ở nơi rất cao, không những có thể nhìn hết thành thị, mà trên cửa thủy tinh còn có cả màn hình 3D cho phép họ tìm kiếm lộ trình, hoặc có thể phóng to thu nhỏ cảnh vật tùy ý. Nếu muốn, còn có thể tương tác với những cửa hàng phía bên dưới. Sau khi đã đặt hàng, cửa hàng sẽ sử dụng máy móc đặc biệt để đưa hàng lên tận trên xe, rất tiện lợi.
Ngay từ khi phiên bản này ra mắt, nó đã được dân văn phòng và sinh viên hưởng ứng nhiệt liệt. Dù nửa tháng nữa mới được niêm yết, nhưng loại dịch vụ này đã rất nổi tiếng trên các diễn đàn lớn.
Về phần vì sao phải nửa tháng nữa mới ra mắt mà Ngu Uyên lại có thể có đặc quyền này.
Đương nhiên bởi vì đây là một trong những sản nghiệp của hắn.
Với thiên phú kinh doanh của mình, Ngu Uyên đã xây dựng một đế chế thương mại của riêng hắn từ rất lâu trước đây, và nắm trong tay gần một nửa các ngành công nghiệp đang hái ra tiền hiện nay. Dù tên gọi có khác nhau, nhưng hầu hết các nhãn hiệu này đều đứng dưới tập đoàn Ngu thị.
“Ừm, đó là cái gì?” Ngay khi Ficker lái xe đến khu vực vui chơi nổi tiếng theo trí nhớ của hắn, một câu cảm thán đột nhiên vang lên sau lưng anh.
Không đợi Ficker quay đầu lại, anh đã nghe thấy Ngu Uyên trả lời: “Thang ngắm cảnh điện tử 2X.”
Ngu Uyên là một trong những chủ đầu tư của đoạn đường này, hắn vẫn còn nhớ rất rõ ràng các chi tiết của hạng mục này, vì vậy không tới một giây, hắn đã lưu loát đáp lời Chử Thư Mặc.
“Không phải, không phải.” Chử Thư Mặc hưng phấn chỉ qua lớp thủy tinh: “Cái kia, cái kia cơ!”
Ngu Uyên híp mắt nhìn, xuyên qua thang ngắm cảnh 2X, ống vận chuyển 136 và nhà máy Elfie chuyên sản xuất người máy, hắn nhìn thấy một….cửa hàng bánh ngọt.
Một cửa hàng có thực khách xếp hàng rất dài, đồ bán bên trong là…..
Nhìn chằm chằm thêm năm, sáu giây nữa, Ngu Uyên nhíu lông mày, cho Ficker một ánh mắt.
Ficker rất nhanh trí lĩnh hội được ánh mắt của hắn, còn rất chuyên nghiệp mà lên tiếng giới thiệu: “Đó là cửa hàng bánh Roesco rất nổi tiếng ở vùng này. Là một loại đồ ăn vặt dạng bánh có nhân thịt chay.”
Hai từ khóa ‘thịt’ và ‘đồ ăn vặt’ vừa ra, hai mắt Chử Thư Mặc bỗng chốc tỏa sáng, mạnh mẽ quay đầu lại nhìn Ngu Uyên.
“…..Không tốt cho dạ dày của em.” Đối mặt với ánh mắt của Chử Thư Mặc, Ngu Uyên nghiêm túc nói. Bé con vừa mới lớn, tốt hơn hết nên chỉ ăn cháo thôi.
Ánh mắt của Chử Thư Mặc bỗng trở nên cực kỳ khát cầu, đáng thương không khác gì động vật nhỏ.
Ngu Uyên:……
“Sẽ phải xếp hàng rất lâu.” Ngu Uyên vẫn là mềm lòng, nói nhỏ.
“Không sao, không sao! Tôi có thể chờ….”
“À, cửa hàng kia là của bạn tôi mở.” Ficker đột nhiên nói. “Nếu hai người muốn ăn, chỉ cần nói một lời, không cần thiết phải xếp hàng đâu.”
Anh vừa nói vừa nhìn Chử Thư Mặc. Ánh mắt của Chử Thư Mặc lập lòe phát sáng, thực nghiêm túc quay lại nhìn Ngu Uyên, trong mắt tràn ngập khát vọng.
……
Kết quả cuối cùng, Chử Thư Mặc nói rằng mình rất muốn xuống phố vui chơi, mà nơi trung tâm này rất trùng hợp lại là một khu chợ. Vì vậy ba người sau khi đỗ xe xong, cầm phần ăn vặt của mình, cùng nhau dạo phố.
Quả đúng thật là loại bánh này ăn cực kỳ ngon, Chử Thư Mặc cắn một miếng đã thấy hạnh phúc sôi trào. Thấy bộ dạng này của anh, Ngu Uyên quay đầu lại, dùng ánh mắt thâm trầm nhìn cửa hàng bánh ngọt kia.
Ficker vô tình nhìn thấy hành động này của Ngu Uyên, anh âm thầm lau mồ hôi cho người bạn kia của mình.
“Ồ, kia là cái gì vậy?” Chử Thư Mặc vừa đi vừa ăn, năm phút sau, ngay tại ngã tư, anh nhìn thấy một chiếc máy. Ở đây có máy móc không phải là điểu bất thường, kỳ lạ là phía sau nó có một đội ngũ xếp hàng rất dài, còn dài hơn cả tiệm bánh ngọt khi nãy.
Chử Thư Mặc quay đầu lại nhìn hai người phía sau, Ngu Uyên xoa đầu anh, không nói. Ficker bên cạnh thấy vậy, hắng giọng giải thích.
“Đó là máy móc mô phỏng hồn thạch.”
“Nó mới chỉ xuất hiện trên đường phố vào tầm nửa tháng trước.”
“Hiện giờ nó là tiêu điểm bắt mắt nhất của tộc Hồn thú.”