Bởi nhìn theo góc độ của hắn, lúc đôi mắt trong suốt của thiếu niên nhìn qua mình, Ngu Uyên chỉ cảm thấy trong tim như bị ai nhéo một cái, ánh mắt cũng như thể bị hút vào. Hắn không nhịn được mà khép chặt vòng ôm, tựa như đang đối đãi với một vật báu vô giá.
Cùng lúc đó, cặp mặt này còn khiến Ngu Uyên có cảm giác kỳ lạ.
Khi Ngu Uyên thả lỏng bả vai, hoặc như nhớ ra cái gì đó, tiềm thức lại muốn ôm chặt thiếu niên vào lòng. Lúc nhóc con này còn bé xíu, được Ngu Uyên ôm trong lòng bàn tay, hắn đã cảm thấy rất mềm, đôi mắt to sũng nước khiến hắn thấy yêu không chịu được.
Có đôi khi nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, trong mắt cậu cũng chỉ có ngây thơ, thực sự rất giống một đứa trẻ không biết gì. Ngoại trừ lúc nhìn chằm chằm vào hộp kẹo Bass, đáy mắt mới có chút gian manh.
Nhưng người nằm trong khuỷu tay hắn lúc này, ánh mắt lại chẳng như vậy, hắn không biết khác nhau ở đâu…..Nhưng đôi mắt ấy kết hợp với chiếc cổ thon dài, xương quai xanh đẹp đẽ, không hiểu sao hắn lại thấy nong nóng.
Hoàn toàn khác với vẻ ngây ngô của bé con vẫn luôn nằm trong bàn tay hắn. Lúc ấy, mặc cho Chử Thư Mặc chống cự quyết liệt, Ngu Uyên vẫn nhất quyết tắm rửa cho nhóc con nhà mình hàng ngày, nhưng nhìn một thân nung núc thịt, trắng trắng tròn tròn như cơm nắm, hắn lại chẳng có suy nghĩ gì cả. Cho dù lần tắm đầu tiên, hắn không nhịn được quét qua ‘quả ớt nhỏ’mấy lần, khiến cho nhóc con tức giận tại nước tắm vào người hắn, cũng chẳng có chút cảm giác nào.
Nhưng hiện tại……
Ngu Uyên nhìn vào làn da trắng bóc của Chử Thư Mặc, ngao du một hồi toàn thân trên dưới, sắc mặt mất tự nhiên. Hồi lâu sau, hắn mới tằng hắng, kéo áo lên đắp kín kẽ.
Động tác này hắn làm rất tự nhiên, nhưng Chử Thư Mặc vẫn luôn được hắn ôm vào trong ngực thì như muốn nổ tung đến nơi rồi.
Đầu tiên, anh phát hiện Ngu Uyên nhỏ đi một cách khó hiểu. Tiếp theo! Mặc dù người nhỏ đi, nhưng vẫn còn lớn hơn anh mấy vòng! Quan trọng nhất! Lúc hai người không rõ là có nên thăm dò đối phương sự dụng bí thuật nào không, Chử Thư Mặc cảm giác được ánh mắt của tên kia bắt đầu có chút sai sai!
Rất kỳ quái có được không!
Năm đó, hai người vẫn còn ở trong cung, mỗi lần Chử Thư Mặc và Thiên Diễn Đế trò chuyện, cuối cùng, tên mặt dày này không hiểu vì sao lại biến thành vẻ mặt như hiện tại của Ngu Uyên. Tiếp theo sau đó à……tất nhiên là hàng đêm lại sênh ca rồi.
Trong lòng Chử Thư Mặc không ngừng vang lên từng hồi chuông cảnh báo, bàn tay đặt trên vai anh càng ngày càng siết chặt, ba giây sau, sắc mặt Chử Thư Mặc hoàn toàn tối thui.
Bởi vì anh có thể cảm giác được, dường như có thứ gì đó cứng rắn đang chọc vào thắt lưng và mông mình.
Cái vị trí và cảm xúc này thật sự rất vi diệu. Chử Thư Mặc nháy mắt thẳng lưng, bàn tay đang nắm lấy vạt áo của Ngu Uyên không nhịn được siết chặt lại, vô tình lại đụng trúng cơ bụng của hắn.
Lúc Ngu Uyên cúi đầu xuống muốn nhìn anh, Chử Thư Mặc trả lại cho hắn một cái nhìn hết sức khinh bỉ, rồi làm bộ muốn xuống dưới đất.
Chử Thư Mặc cũng là làm dáng mà thôi, dù sao trước đó có nhiều kinh nghiệm khóc không ra nước mắt như vậy, anh đã thấy rất rõ ràng sự chênh lệch về thể hình và sức lực giữa hai người. Nhưng ngay tại khoảnh khắc anh làm hành động ấy, anh vậy mà thấy được đôi tay dài và cặp chân trắng nõn của mình ngay trên người hắn.
Chử Thư Mặc:…….
Loại hình ảnh khác biệt này làm anh nhất thời nghĩ rằng mình đang gặp phải ảo giác kỳ quái nào đó…..Nhưng khi anh thử cử động ngón chân, ngón chân tròn vo hồng hào kia cũng đồng thời động theo, ngay cả tần suất cũng giống nhau như đúc!
Chử Thư Mặc quả thật không thể tin được vào mắt của mình. Hơn nửa ngày sau, anh vẫn không chấp nhận được sự thật này, không phải Ngu Uyên biến nhỏ, mà chính anh biến lớn.
Ánh mắt bồi hồi đảo qua bắp chân đã không còn ngấn thịt của mình, anh bắt đầu làm ra những động tác kỳ quái để chứng thực suy nghĩ của mình. Chử Thư Mặc nghiêm túc cân nhắc những việc nghiêm trọng, sau đó anh chính thức loại việc mình và Ngu Uyên đang ôm nhau ra khỏi dòng suy nghĩ.
Đúng vậy, anh cứ chuyên chú nhìn chân mình như vậy, vấn đề là bàn tay Ngu Uyên đang đặt trên vai anh giữ rất chặt, vậy nên Chử Thư Mặc không thể xoay đi xoay lại để nhìn chân mình. Lúc khẩn trương, móng vuốt nhỏ đặt trên bụng Ngu Uyên còn không ý thức được mà sờ qua mó lại.
Ngu Uyên sắc mặt xanh mét, cũng với người đứng ở đằng xa cũng đang bày ra dáng vẻ luống cuống.
“Khụ khụ…..” Turon dầu gì cũng là Hoàng tử, gặp qua nhiều tộc Noelle và tộc Carl có hình dáng xinh đẹp, nhưng ánh mắt hắn ta vẫn luẩn quẩn trên người Chử Thư Mặc nửa ngày không rút. Mãi cho đến khi bị Ngu Uyên lườm một cái sắc lẻm, hắn ta mới yên lặng thu hồi lại, quay đầu nói với Đại sư Maca: “Có phải cậu ta tiến vào kỳ trưởng thành hay không? Có xuất hiện mã gen của tộc Carl không?”
Hắn vừa dứt lời, Chử Thư Mặc lập tức xoay lại, nhìn chằm chằm người đàn ông có dáng hình cao lớn và giọng nói quen thuộc kia, vừa xem vừa vô thức nhét ngón trỏ vào miệng.
Tay vừa nhét vào miệng, Chử Thư Mặc phát hiện có gì đó là lạ, anh lập tức phun phì phì ra ngoài, lại còn nghịch ngợm le lưỡi. Nhìn đôi tay đã không còn mập mạp trắng trắng, Chử Thư Mặc nhịn không được rụt tay vào, cảm thấy mình đã lớn rồi, không thể mút tay như hồi còn bé nữa.
Tuy nhiên, hai ánh mắt vẫn cứ nhìn chằm chằm vào miệng anh, đặc biệt là chiếc lưỡi nhỏ nhắn hồng hồng, mãnh liệt như thực thể.
Giây tiếp theo, Ngu Uyên thu ánh mắt, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn một vòng người trong phòng.
Đại sư Maca thấy vậy, phất phất tay, ra hiệu cho những người không liên quan đi ra ngoài.
Không còn cách nào khác, dù sao ánh mắt ấy của Ngu Uyên thật sự rất khủng bố, lại còn thâm trầm. Nếu như không phải trong lòng còn ôm một thiếu niên xinh đẹp, Đại sư Maca hoài nghi liệu hắn có phát rồ mà xé xác người ở đây hay không.
“Không phải do di truyền.” Chờ những người bên cạnh đã lui hết ra ngoài, ngài mới trả lời.
“Hả?” Những người còn lại trong phòng nháy mắt sững sờ.
Cho tới nay, tộc Noelle biến thành hình thể này, tất cả đều là do di truyền, đều trở thành tộc Carl. Nhưng sao Đại sư Maca lại nói là không phải?
“Tôi biết rất khó hiểu, trên thực tế chính tôi cũng không tin rằng trường hợp này sẽ xuất hiện. Loại thuốc kỳ lạ kia bác sĩ Lý hẳn là đã làm biến dị một đoạn gen nào đó, tạo thành kết quả như thế này, cụ thể là cái gì thì phải cho tôi thêm chút thời gian.” Đại sư Maca nhẹ giọng nói.
Turon và A Trạch đã bình tĩnh lại, Chử Thư Mặc căn bản là nghe không hiểu, chỉ có Ngu Uyên là có phản ứng, hắn tiếp lời: “Có ảnh hưởng xấu không?”
“Tạm thời….chưa có phát hiện.” Đại sư Maca trả lời. “Nhưng loại phương pháp kích thích tăng trưởng này, tuy nói hiện tại không có phản ứng sinh lý xấu gì, nhưng không có khả năng không có tác dụng phụ. Cụ thể là lớn hay nhỏ, vẫn cần phải quan sát một thời gian nữa, nhưng mà…..”
Đại sư Maca nói đến đây, dừng một chút, thanh âm cũng ngưng hẳn lại, cho đến khi Ngu Uyên nhìn ngài, ngài mới tiếp tục nói: “Nhưng tôi nghĩ rằng Ngu tổng hẳn là đã có chuẩn bị, dù sao đây chính là hạng mục mà Chính Phủ quan tâm nhất. Đến lúc đó xuất hiện tình huống gì ai cũng không biết, nếu như trở tay không kịp….vẫn là nên sớm chuẩn bị.”
Lúc này A Trạch đã tiếp thu ánh mắt của Ngu Uyên, xoay người đi tìm Ficker.
“Đưa cho tôi một bản tư liệu mà ông có.”
Tình trạng hiện tại của Chử Thư Mặc đều do phía Đại sư Maca chịu trách nhiệm, loại thông tin sơ bộ này rất trân quý, đặc biệt là với tình huống thiếu thông tin như Chử Thư Mặc.
Đại sư Maca nghe vậy, quay đầu nhìn Turon, mới đưa bản tư liệu đang có trong tay cho Ngu Uyên.
“Đã nhận được.” Ngu Uyên gật đầu, sau đó nói một câu: “Nên tránh rồi chứ?”
Lời này vừa dứt, Turon và Đại sư Maca đều mờ mịt. Đặc biệt là Đại sư Maca, bởi vì cần phải tạm thời trốn bác sĩ Lý, ngài đã đưa người vào chính phòng ngủ của mình.
Nhưng tiếp theo sau đó, ngài vẫn phải mang vẻ mặt bối rối đi theo Turon ra ngoài.
Toàn bộ quá trình, Chử Thư Mặc đều chăm chú nhìn Ngu Uyên, vừa xem vừa hứng thú mút ngón tay. Anh phát hiện rằng lớn nhỏ không quan trọng, cứ thấy thoải mái là được.
Ước chừng nhìn Ngu Uyên phải đến năm phút, đợi đến khi anh tổng kết lại tất cả mọi thứ, lập tức đã có kết luận.
Thật sự là mặt người dạ thú…..
Chờ đến khi mọi người đã đi ra ngoài hết, Chử Thư Mặc nhìn hắn một cái: “Tôi cũng phải đi ra ngoài à?”
Rút đi thanh âm trẻ con còn vương hương sữa, giọng nói của thiếu niên trong trẻo, còn có chút lơ đãng do vừa mới tỉnh ngủ, thân thể Ngu Uyên nháy mắt cừng đờ, ánh mắt rơi trên người Chử Thư Mặc mang theo vài phần thâm trầm.
Nhưng hiện tại Chử Thư Mặc thật sự không chú ý đến điểm ấy, anh vỗ vỗ bả vai Ngu Uyên, nhảy xuống.
Đáng tiếc rằng anh đã đánh giá quá cặp chân này của mình. Đôi chân dài này còn chẳng bằng hai mẩu ngó sen cũ của mình, vừa chạm xuống đất đã nhũn hết cả ra. Nếu không phải Ngu Uyên kịp thời đỡ lấy anh, Chử Thư Mặc hoài nghi rằng mình có thể đã ngã sấp mặt.
Không đợi suy nghĩ may mắn này của anh tiếp tục quá lâu, Ngu Uyên đã ôm lấy cổ anh: “Đừng nhúc nhích.”
Thanh âm hắn ấm ách, Chử Thư Mặc cảm thấy bản thân sắp không xong rồi.
Sau đó, hắn bế anh lên ôm hồi lâu, mắt nhắm lại, hít một hơi thật sâu, cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại. Loại cảm giác này….thật sự rất quen thuộc, làm cho người ta không nhịn được mà sa vào.
Không biết đã trôi qua bao lâu, Ngu Uyên phía sau mới hơi hoạt động, trầm giọng nói: “Em muốn nói cái gì?”
Chử Thư Mặc cúi đầu, đôi mắt lóe lên chút hoài niệm, hãm sâu và có một chút không thể kiềm chế. Nhưng nhanh chóng đã bị anh áp xuống.
“Anh không thấy mình biến thái à…..”
Sau đó, một chút âm thanh không rõ ràng của thiếu niên vang lên trong phòng.