"Xác chết sống dậy kìa! Chạy đi! Chạy đi…"
Xác chết?
Hai từ này lọt vào não làm bao ký ức kinh hoàng trong Ái Nghi sống lại, cô giật mình bừng mở mắt rồi ngồi bật dậy, tiếng la hét và tiếng bước chân dồn dập càng rõ ràng thêm.
Khung cảnh trước mắt âm u đáng sợ, dưới chân cô có một mâm cơm cúng, ba nén nhang còn nghi ngút khói, giấy tiền vàng bạc dành cho người âm nhét đầy ở kẽ tay và kẽ chân của cô. Ái Nghi sợ đến mức không dám nhúc nhích, hai mắt mở to nhìn đám người đang chui rúc vào nhau lấp ló ngoài cánh cửa.
Chuyện gì vậy?
Cô vừa bị tên khốn kiếp Lưu Túc đẩy ngã xuống cầu thang cơ mà, cô phải chết rồi mới đúng, sao lại xuất hiện ở đây?
Ái Nghi nghiêng đầu, đảo mắt nhìn người bên cạnh, chàng trai tuấn tú tóc màu xám khói đang cầm hộp phấn và cọ trang điểm ở trên tay, sắc mặt cũng dao động không ít.
"Tôi… đang ở đâu vậy?"
Giọng của cô run rẩy như chần qua mấy lớp băng, người bên cạnh nuốt khan một cái, khó khăn mở miệng:
"Trong hòm!"
Ái Nghi chậm rãi rũ mắt nhìn xuống, màu vải vàng chói mắt được bao bọc quanh chiếc hòm nhỏ hẹp làm cô kinh hồn bạt vía, liền vội vội vàng vàng đứng dậy giũ bỏ giấy tiền âm phủ khiến nó bay lã chã rồi nhảy bổ vào chàng trai kế bên mình, hét toáng lên:
"Aaaaa… Đáng sợ quá… Cứu tôi với…"
Hành động của cô làm Lý An Thành đứng tim, thân người bị đè nặng ngã mạnh về sau, mà những người ngoài kia tưởng xác chết hóa cương thi liền la thét thất thanh, chạy trối chết. Khung cảnh trở nên hỗn loạn, ầm ĩ khắp một khu, phải cho đến khi lực lượng an ninh vào giải quyết mới bình thường trở lại.
Căn phòng nhỏ vừa mới vắng vẻ lạnh tanh giờ đã đông nghẹt người, cảnh sát hỏi Ái Nghi dồn dập tên tuổi, nghề nghiệp, nhưng dư chấn của nỗi sợ vừa rồi khiến cô lơ ngơ không biết phải trả lời làm sao thì một người đàn ông trung niên đứng ở cửa xen vào.
"Lúc nãy tôi nói với các anh rồi đấy, đầu óc cô ta không được bình thường, ba ngày trước thuê trọ ở đây, ai hỏi gì cũng không nói, tên của mình là gì cũng không biết. Chiều nay tự dưng lăn đùng ra chết, cảnh sát cũng khám nghiệm tử thi rồi, nói là bị đột quỵ. Tôi với mọi người ở đây tốt bụng tặng cho cái hòm, ai ngờ còn chưa liệm xong đã ngồi bật dậy, làm hết cả hồn…"
Ái Nghi ủ rũ ở một góc ngồi nghe bọn họ nói qua nói lại, tạm thời cũng hiểu được đôi chút vấn đề. Ở đây không có gương nhưng chỉ cần nhìn bàn tay và bàn chân thanh mảnh mịn màng này cô cũng biết đây không phải là cơ thể của mình, nói cách khác cô đã bị chồng sắp cưới giết chết rồi sau đó thì trùng sinh vào một thân xác khác cũng vừa mới chết.
Hai mắt cô nhìn trúng tờ cáo phó còn đang ghi dở trên nắp hòm, ngày tháng trên đó và ngày cô bị giết là hoàn toàn trùng khớp, không biết hiện giờ Lưu Túc đã làm gì với thi thể của cô rồi?
Những người ở đây đều không biết thân xác cô đang mang là ai, còn chàng trai đứng bên cạnh cô nãy giờ hình như hành nghề trang điểm cho tử thi tên Lý An Thành, cái tên này nghe rất quen nhưng cô không nhớ là mình có biết người nào làm nghề này.
Cô đóng phim nhiều rồi, diễn vai xuyên không, trùng sinh cũng không ít bộ, không ngờ rằng có một ngày lại ứng dụng lên bản thân. Mặc dù hơi khó chấp nhận nhưng đây cũng coi như là điềm tốt, chết ngu một lần, được sống lại… cô nhất định sẽ khiến những kẻ hãm hại cô phải trả giá gấp trăm gấp vạn lần. Nghĩ tới đây khoé môi Ái Nghi nâng cao đắc ý, tâm trạng cũng trở nên phấn chấn hơn.
"Sống rồi thì dọn đi đi, dọn cả cái hòm này nữa, xui xẻo muốn chết."
Tiếng mắng chửi the thé vang lên, Ái Nghi hoàn hồn ngẩng mặt lên nhìn, lực lượng an ninh đã về hết, anh chàng đẹp trai tóc màu xám khói cũng đi tới giữa sân. Chủ nhà chán ghét nhìn cô, sắc mặt ông ta bây giờ như muốn bê luôn cái hòm và cô ném đi cho khuất mắt.
Ái Nghi cắn cắn môi khó xử, gượng gạo cười cười, cúi đầu "cảm ơn" một tiếng rồi cắm cổ chạy đi.
Xung quanh vắng vẻ, đường đã sáng đèn nhưng không biết là mấy giờ, Ái Nghi đứng bơ vơ không biết đi đâu về đâu, gió lạnh lùa tới khiến cô ôm thân run lên bần bật. Từ đằng xa, Ái Nghi thấp thoáng trông thấy bóng lưng của Lý An Thành, cô dời tầm mắt nhìn túi trang điểm anh đang đeo bên hông, gai ốc nổi đầy trên da, lặng lẽ nuốt khan một cái, cuối cùng đành chậc lưỡi bám theo phía sau.
Lý An Thành biết có người theo sau lưng cũng không ngoảnh lại nhìn, bước chân thong thả rẽ vào mấy con hẻm rồi dừng trước một chung cư hai tầng tầm trung. Lúc này không quá khuya nhưng dãy hành lang trên dưới chỉ còn mỗi bóng đèn chiếu sáng, trước cổng còn chẳng có bảo vệ.
"Cô định theo tôi vào nhà luôn à? Nói trước nhé, ngủ thì tôi không từ chối nhưng bao cô mua, tiền công thì không có."
Anh cho hai tay vào túi quần, dựa vào cổng sắt nhìn Ái Nghi, gương mặt bỡn cợt nhưng lại rất điềm nhiên, khác xa với vẻ đạo mạo vừa rồi còn tốt bụng trang điểm cho một thi thể không quen biết.
"Anh có thể nói chuyện như vậy với một người vừa mới chết sao?" Cô chậc lưỡi, thở hắt ra, chán ghét bản thân không còn nơi nào để trú tạm, mà Lý An Thành lại không cảm thông, nhếch môi hờ hững.
"Chẳng phải bây giờ cô đã thở rồi sao?" Anh bỏ lại cô ở bên ngoài, tra chìa khóa mở cổng bước vào trong, hoàn toàn không thương xót cho một bông hoa xinh đẹp lang thang cơ nhỡ.
Ái Nghi thấy người định rời đi liền nhanh nhẹn thò tay vào cổng sắt bắt lấy bàn tay của Lý An Thành, hạ giọng nài nỉ: "Anh cũng nghe họ đuổi tôi đi rồi đấy, ngoài anh ra tôi không quen biết ai cả."
Cô chớp chớp mắt, vứt hết mặt mũi, nói tiếp: "Hay là anh cho tôi ở nhờ đi, cơm tôi nấu, quần áo tôi giặt, tiền nhà cũng trả cho anh một nửa, có được không?"
Lý An Thành nghe được câu chuyện cười không vui, mày nhếch lên nhìn cô chế giễu: "Cô lấy đâu ra tiền để trả cho tôi? Nhìn lại mình xem có giống con người hay không?"
Mi mắt xinh đẹp bị ánh nhìn phán xét kia ép buộc mà rũ sâu, Ái Nghi kéo tà váy trắng toát luộm thuộm của mình ra xem, Lý An Thành còn tốt bụng đưa cho cô một cái gương để nhìn rõ nhan sắc lấm lem hiện tại, mặt thì trắng môi thì tái do quá trình trang điểm còn đang dang dở nên nhìn chẳng khác nào một ma nữ.
Cô vội gập gương xuống không dám nhìn lâu, nhưng không hề từ bỏ ý định xin ở nhờ, tay bám chặt vào cánh cổng, mặt dày lên tiếng:
"Chỉ cần anh cho tôi ở cùng mỗi một tháng tôi sẽ cộng cho anh thêm con ba số 0 vào khoản, mang giấy bút ra đây tôi ký giấy nợ ngay lập tức."
"Nằm mơ đi!" Lý An Thành tỏ ra chán ghét, mất kiên nhẫn quay đi.
Ái Nghi chẳng còn cách nào đành dẫm nát sĩ diện ở dưới chân, nếu không làm liều tối nay cô sẽ ngủ ngoài đường mất.
"Em có thai ba tháng rồi, anh mà không nhận em nhảy cầu tự tử cho anh xem."