Đường cong tuyệt mỹ hiện ra dưới ánh đèn mờ ảo, Lý An Thành ngậm lấy đầu ngực hồng mút nhè nhẹ, nhịp cử động của bàn tay dưới hạ thân bắt đầu tăng tốc, âm thanh va chạm của thịt da vang lên khe khẽ khiến cổ họng của hai người đều trở nên nóng rực, ngọn lửa nồng cháy trong tâm cũng đã lan rộng thành những ham muốn vô cùng mãnh liệt.
Lần này đến lượt Ái Nghi chủ động, cô xoay người ngồi lên bụng anh, ngón tay nhẵn nhụi vuốt ve yết hầu nóng đỏ rồi cúi đầu hôn lên. Môi lưỡi mềm mại của cô khiến Lý An Thành không kìm chế được sự hưng phấn, anh dụ dỗ cô tiếp tục bằng cách xoa nắn bờ mông căng tròn, âm thở dốc phát ra càng lúc càng gấp chẳng thể tiết chế. Đến khi nụ hôn của cô dời sâu xuống chạm vào đầu ngực hồng nhỏ thì anh đã không thể nhẫn chịu thêm được nữa.
Lý An Thành nhanh chóng cởi quần áo trên người vứt đi, ôm Ái Nghi ngồi giữa hai chân mình, nhẹ nhàng ấn xuống. Hai vị trí dưới thân vừa khớp, đồng tử trong mắt anh liền dâng lên một loại xúc cảm lâng lâng mơ hồ mà chỉ riêng cô mới có thể mang lại được.
Trong cảnh khuya vắng vẻ, âm thanh rạo rực vang lên, động tác di chuyển của đôi uyên ương đều đều miết chặt lấy đối phương, độ trơn ướt mềm mại sâu trong da thịt cô nuốt lấy sự căng cứng dũng mãnh nơi anh khiến cả hai đều bị đắm chìm bởi cơn tê dại.
Họ phối hợp ăn ý lên xuống hết sức nhịp nhàng, đến hồi cao trào Lý An Thành đè Ái Nghi xuống giường, nâng hai chân của cô lên, mạnh mẽ ra vào rồi trút cạn dòng nhiệt nóng ấm vào bên sâu bên trong cơ thể cô, không để cho một giọt tinh túy nào rơi ra ngoài phí phạm.
Ái Nghi đang ở trong thế bị động nên muốn cản cũng không còn kịp nữa, cô thở hổn hển nhìn anh, nhíu mày nói khẽ:
“Ở đây không có thuốc tránh thai.”
Lý An Thành ngã úp lên người Ái Nghi, xoa nắn bờ ngực mềm mại của cô, khàn khàn đáp lại:
“Chúng ta sinh em bé đi, em cứ yên tâm dưỡng thai, mọi chuyện còn lại để anh lo liệu. Đừng ở đây nữa, anh không nỡ.”
Mỗi một lần trầm ngâm nghĩ đến việc vợ mình đang sống cùng với bầy sói dữ thì anh lại ray rứt chẳng yên, dẫu cho mỗi đêm có cùng cô nằm chung một mộng thì anh cũng không thể nào thôi lo lắng. Chỉ có ở bên cô mọi lúc, nghiêng nhẹ đầu là nhìn thấy được cô thì anh mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Ngón tay mảnh khảnh của Ái Nghi luồn vào trong nếp tóc của Lý An Thành, hiểu rõ nỗi trăn trở trong anh, cô đặt lên trán anh một nụ hôn chứa ý cười thật ngọt ngào rồi nhẹ giọng trấn an:
“Em đã nói là không sao rồi mà, có ai làm khó được vợ của anh cơ chứ, em vẫn ăn cơm đủ ngày ba bữa, sáng mai là quay trở lại đoàn phim làm việc bình thường rồi.”
Lý An Thành dụi mặt vào ngực cô, bất đắc dĩ thở dài, “Nhưng anh vẫn không yên tâm.”
“Đừng có cau mày, đợi khi nào mọi chuyện được giải quyết xong xuôi, em sinh cho anh bốn đứa nhóc béo mập có chịu không?”
Nghe được lời muốn nghe, Lý An Thành liền ngẩng cao đầu xác nhận lại cho chắc chắn.
“Thật không?”
“Thật.”
Chỉ chờ có thế, nụ cười trên môi Lý An Thành liền trở nên ranh mãnh, anh nhổm người quỳ giữa hai chân Ái Nghi, bắt đầu những động tác mơn trớn. Cô trừng mắt nhìn anh, lắc đầu xin tha.
“Khuya rồi, nhanh ngủ thôi, em không còn sức nữa…”
“Chúng ta phải tích lũy ngay từ bây giờ, tận bốn đứa đấy không được qua loa đâu, em làm mẹ thì phải có trách nhiệm một chút đi.”
Mặt Ái Nghi méo xệch, không hiểu trong đầu chồng mình đang nghĩ tới cái gì, chuyện này muốn “tích lũy” cũng được sao? Cô chậc lưỡi thu chân, nhưng còn chưa kịp đẩy người ra thì anh đã kê “em trai” của mình tiến vào.
Sắc mặt của Lý An Thành lúc này mới giãn ra thoải mái, anh di chuyển nhẹ nhàng ở bên trong cô, thong thả vuốt cầm, vừa tận hưởng vừa nghiêm túc nghĩ ngợi:
“Nhóc đầu tiên nên đặt tên là gì đây nhỉ?”
Ái Nghi chật vật dưới thân người to lớn, cô tức giận đập mạnh vào tay anh một cái, khẽ quát:
“Đồ biến thái nhà anh, anh cố tình bóc lột sức lao động của người khác thì có, mau rút ra cho em ngủ.”
Đối diện với cơn thịnh nộ của vợ mình, Lý An Thành cứ rì rì xâm nhập, anh chống hai tay xuống giường, nhướng mày nhìn cô, thản nhiên đáp lại:
“Anh ru cho em ngủ, ngoan nào, nhắm mắt lại đi.”
Môi anh cong thành một đường, kéo chân cô lên rồi mạnh mẽ nhấp hông liên tục, cơn khoái cảm ập tới khiến Ái Nghi bất giác ưỡn người lên cao, muốn mắng cũng không mắng nổi nữa. Hai người dây dưa mấy lần đến hơi cùng lực kiệt, nằm vật xuống giường eo lưng đều đau nhức mới chịu lau dọn sạch sẽ rồi ôm chặt lấy nhau chuẩn bị say giấc.
Ái Nghi vùi mặt vào hõm cổ của Lý An Thành, đặt tay lên ngực anh cảm nhận nhịp tim đập đều đều, nhẹ nhàng lên tiếng:
“Cảm ơn anh đã giúp em rửa sạch vết đen nhơ nhuốc ấy, sau này thanh danh của Lâm Ái Nghi đã không còn dơ bẩn nữa rồi.”
Cô cứ nghĩ đoạn đường phục thù này sẽ rất gian nan, vì trước nay luôn chỉ có một mình cô tự dò tự bước. Nhưng may thay trời cho anh đến, đã yêu cô hết lòng, còn làm tất cả vì cô.
Lý An Thành nghiêng người hôn lên cánh môi hồng, siết nhẹ bàn tay nhỏ của cô trong nắm tay mình, rồi ghé sát vào tai, thì thầm thật khẽ:
“Đây là đời nợ em nên đời trả cho em, thân em sáng trong thì lớp bùn dơ mãi mãi cũng không làm bẩn được. Giờ đã có thêm anh bên cạnh, miệng lưỡi thế gian có tàn ác thế nào đi nữa anh cũng không cho phép họ làm tổn thương đến em.”
Ái Nghi mỉm cười, mắt cong cong ngập tràn hạnh phúc. Lý An Thành nâng bàn tay cô lên hôn nhẹ, khẽ hỏi:
“Trưa mai anh đến đón em đi đăng ký kết hôn nhé?”
“Không được đâu, ngày mai Lý Cảnh Chiêu sẽ đến kiểm tra đoàn phim, chúng ta lùi lại thêm vài ngày nữa đi cho an toàn.”
“Em sợ hắn?” Lý An Thành gầm nhẹ, hàng mày cau lại không hài lòng, vì cớ gì anh đưa vợ mình đi làm hôn thú cũng phải dè chừng hắn.
Biết ông xã đang khó chịu Ái Nghi đành vuốt giận để anh vui, nếu không khéo léo trấn an thì sợ rằng anh sẽ mang cô rời khỏi đây ngay lập tức mất.
“Được rồi, nghe theo anh hết. Em sẽ tìm cách trốn ra ngoài để tới cục dân chính cùng anh. Đừng nhăn nhó nữa, ngủ thôi.”
Một cái hôn, vài câu dỗ ngọt đã thành công kéo giãn được khoé môi của Lý An Thành. Mặc dù ghét cay ghét đắng chuyện hạnh phúc của mình bị người khác chi phối, nhưng để cô vui, không muốn cười anh cũng phải cười thật tươi. Chỉ là khi nghe cái tên Lý Cảnh Chiêu được trôi ra khỏi miệng của vợ mình, thì mối hận thù với hắn ta lại dày thêm chút nữa.
Anh nghiêng đầu, để lại dấu hôn trên cổ Ái Nghi, cắn nhẹ cánh môi mềm một cái, rồi nhẹ thổi vào tai cô một làn hơi ấm nóng cùng lời chúc ngọt ngào, “Ngủ ngon nhé, vợ yêu.”
Tiếc là không thể vo em lại thành viên tròn để bỏ vào túi mang đi, nên mỗi phút mỗi giây đều nơm nớp lo sợ có kẻ lớn mật nào cướp em đi mất. Nhìn mà xem, môi em hồng, mi em cong như là họa, sắc vóc em mỹ miều tựa tiên tử trong tranh. Tiếc một cái chớp mắt sẽ bỏ lỡ nửa giây đắm say nét xuân xanh như ngọc, nên anh hóa thành chàng kỵ sĩ cuồng si canh giữ cho em được an giấc trọn một đời.