Sắc mặt Ái Nghi tái ngắt lúc trắng lúc xanh, hiện tại đã là đầu tháng Giêng mà cả người cô phát run như vẫn còn tuyết rơi đêm đông lạnh. Cổ họng cô đóng băng, môi không thể cất, đến mắt cũng chẳng dám nhìn thẳng ai trong hai người để đáp lại một câu.
Tận sâu bên trong Ái Nghi gào thét lên rằng “mình muốn chạy trốn”, nhưng biết là ước vọng không thành nên phải đành ngậm ngùi nuốt lệ khổ vào trong. Càng kéo dài thời gian càng thêm khó xử, đằng nào cũng sẽ bị “xẻ thịt phanh thây” thôi thì đành nhắm mắt mà làm liều vậy!
Cô hít sâu một hơi, nhẹ nhàng gỡ bàn tay của Lý Cảnh Chiêu ra khỏi eo mình, đẩy sự gượng gạo trên khóe môi xuống tận đại tràng để tô thêm nét tươi tắn cho nụ cười thơ ngây nhưng chứa đầy ý tứ. Cô nhìn Lý An Thành, rồi đưa mắt sang Lý Cảnh Chiêu, chớp đôi mi cong dài, cẩn thận tẩm chút ngọt ngào vào trong thanh quản, dịu dàng cho một đáp án để ai cũng có thể đẹp lòng.
“Chuyện này không cần xác nhận thì ai cũng biết cả mà, tôi là nghệ sĩ dưới trướng của giám đốc Lý, nhưng trong tương lai… ba chúng ta đều sẽ cùng là người một nhà.”
“Người một nhà”, cụm từ này quá rộng để phân tích, hai thiếu gia nhà họ Lý có vắt óc ra để nghĩ cũng chẳng biết ngay lúc này “đóa anh túc” đang cắm rễ trên phần đất của ai?
Họ bắt đầu đau đáu lo âu, mắt mũi tối sầm vì câu trả lời kia nằm ở lưng chừng đích đến, khí tức mà bọn họ tỏa ra có thể bóp nghẹt nụ hoa vừa chớm nở như cô. Vậy nên Ái Nghi phải đành vươn lên tìm sự sống, bằng cách chặn đứng yêu cầu khẳng định sắp được thốt ra từ hầu họng của cả hai người đàn ông này.
“Càng đông người cùng dùng bữa thì càng vui, hiếm có dịp gặp mặt, sẵn đây Hoàng Phổ muốn được mời tổng giám đốc của Hoàng Kim ăn một bữa, mong Lý tổng đừng từ chối.”
Cô tỏ ra xởi lởi hào phóng mời mộc, vừa tránh cho Lý Cảnh Chiêu nghĩ cô và An Thành tư thông giấu giếm, vừa trưng bày sự minh bạch để ông xã của mình tận mắt nhìn thấy cô không vụng trộm ở sau lưng. Mặc kệ hai người bọn họ đang khó chịu bao nhiêu, một giây nữa có xé cô ra thành trăm mảnh hay không chẳng biết, trước mắt phải dập tắt ngọn lửa đang bén mồi để nó đừng phực cháy trước đã.
Ái Nghi nhanh lẹ kéo ghế ngồi xuống ở giữa, rồi vẫy tay gọi phục vụ đưa menu để gọi thêm vài món. Hai người đàn ông vừa nãy suýt nữa đã xông vào ẩu đả bị thái độ không gần cũng chẳng xa của cô kìm kẹp nên tạm thời xuôi tay đình chiến, bởi ai lên tiếng lúc này cũng chỉ khiến người phụ nữ của họ khó xử hơn mà thôi.
Họ miễn cưỡng yên vị bên bàn tròn, cố cam chịu hít chung một bầu không khí, sau hôm nay có thể đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán, nhưng tuyệt đối không thể để cô gái mà họ yêu nhìn thấy cảnh máu me tanh tưởi này.
Lý Cảnh Chiêu mang một dạ không cam lòng rũ rượi lặng thinh, tự lừa dối chính mình để hài lòng với hai chữ “đôi ta” bằng mối quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới. Hắn không ngu ngốc đến mức chẳng đoán được rằng bản thân xuất hiện tại đây có khi chỉ là thừa thãi, nhưng thà hy vọng ảo còn hơn là chẳng có gì, thà là trông mong còn hơn không có ai để đợi.
Vậy nên, cho dù không biết hàng mi cong ấy đang rũ thấp để để che giấu ai trong màng mắt, nhưng hắn vẫn xé rách tim ra để mong… người đó chính là mình.
Trên mép ghế bằng gỗ, làn váy xòe của Ái Nghi rủ xuống che lấp màu nâu trầm, Lý Cảnh Chiêu vươn tay ra nắm lấy như một đứa trẻ sợ mình đi lạc, hắn không chạm vào da thịt của cô, chỉ nhẹ nhàng miết khẽ thước vải lụa như một hình thức khẩn cầu, để cô nhận thấy rằng: Hắn cũng đang ở đây!
Nhưng chỉ có Trời mới thấu được sự đơn độc và đáng thương của hắn ngay lúc này, bởi dưới gầm bàn ấy mũi giày cao gót đang vuốt ve đôi chân thẳng tắp của Lý đại thiếu gia, để xoa dịu cơn nóng giận trong tâm của đức lang quân danh chính ngôn thuận.
Họ trao đổi với nhau bằng ánh mắt, họ ngầm ra những “hình phạt” sau khi trở về sẽ thực hiện cùng nhau, tròng mắt họ lạnh lùng liếc qua đối phương như hai người xa lạ, nhưng tận sâu bên trong là những sợi tơ tình nồng thắm, mà Lý Cảnh Chiêu không được quyền can dự vào bất cứ thứ gì.
Sơn hào hải vị trên bàn trở nên nhạt nhẽo, chỉ có ánh mắt đắc thắng của Lý An Thành nêm đủ vị cay và mặn xuyên suốt cả bữa ăn. Lý Cảnh Chiêu còn nhạy cảm nhìn thấu được nụ cười khẩy luôn thường trực trên môi của người anh trai cùng cha khác mẹ, dù cho Ái Nghi chẳng chỉ đích danh ai mới là người mà cô chọn về chung một nhà.
Lý Cảnh Chiêu rất ít khi tự ti, dù cho có bị ba mình đem tình thương ra đong đếm rồi chia sớt ra ít nhiều, nhưng hắn cũng chưa bao giờ cảm thấy bản thân lại thua thiệt như hiện tại. Vậy nên hắn không đủ can đảm để tiếp tục nữa, đành lên tiếng thông báo tiệc tàn.
“Hôm nay đến đây thôi, anh em chúng ta còn rất nhiều dịp gặp mặt tán gẫu, em phải đưa Tử Di về trước kẻo ba vợ chờ lâu. Anh hai về thong thả, cẩn thận… đường khuya vắng vẻ.”
Nói xong, hắn nhanh chóng kéo Ái Nghi đứng lên muốn mau mau rời khỏi, nhưng vẫn không kịp với tốc độ mở miệng của Lý An Thành.
“Hôm nay chú mời tôi một bữa, theo lý mà nói thì tôi phải đáp lễ mới xứng đáng bậc làm anh. Vậy đi, lần sau tôi mời chú cạn chung rượu đặc biệt, đừng vắng mặt mà mất vui.”
Anh đứng lên, bước tới gần hai người, vỗ nhẹ vào vai Lý Cảnh Chiêu, bày ra vẻ mặt ân cần, hạ giọng nhắc nhở:
“Chú phải cố sống tới lúc đó đấy nhé!”
Lý An Thành nâng môi, đảo mắt lướt qua gương mặt rối rắm của Ái Nghi rồi chen vào giữa hai người, tách đôi bàn tay đang nắm ra xa một khoảng rộng, sau đó thẳng lưng, ưu nhã rời đi trước hai cặp mắt thất thần ở sau lưng mình.
…
Giương đôi mắt sâu thăm thẳm nhìn đôi nam nữ ở đằng trước ngồi vào chiếc Lexus LC màu bạc, con ngươi đen kịch của Lý An Thành giống như nhiễm phải tà khí, khiến máu đỏ lan ra khắp cả nhãn cầu. Nếu không phải lo nghĩ cho an nguy của Ái Nghi, thì có lẽ anh đã đạp thẳng chân ga mà tông trực diện vào chiếc xe đó. Nó nát và Lý Cảnh Chiêu cũng nát!
Anh khởi động xe, bám theo phía sau và giữ ở một khoảng cách an toàn để đảm bảo vợ mình không “đi lạc”, tay ấn vào màn hình điện thoại gọi cho Tiêu Gia, lạnh giọng dặn dò:
“Cậu mau lập danh sách các nghệ sĩ dưới trướng Hoàng Phổ ngay trong tối nay, cuối tháng này phải rút toàn bộ nhân lực của hắn đi hết. Chuẩn bị đánh trận được rồi.”
Tiêu Gia ở bên này giật mình, tưởng mình nghe nhầm liền cẩn trọng hỏi lại:
“Nhưng mà thiếu gia, nếu làm như vậy chúng ta phải bỏ ra số tiền rất lớn để đền hợp đồng cho họ. Chẳng phải chúng ta đã bàn là đợi đến lúc thiếu phu nhân quay xong bộ phim đang đóng mới tiến hành kế hoạch sao?”
Lý An Thành nhíu mày, gầm lên trong loa điện thoại:
“Còn đợi đến lúc thì đó vợ của tôi đã bị người ta tơ tưởng đến điên rồi. Kế hoạch thay đổi, đánh nhanh thắng nhanh!”