Một lát sau chiếc Pagani Huayra màu đen dừng hẳn lại. Từ trong xe nhìn xuyên qua cửa sổ, đôi mắt trong vắt của Ái Nghi chợt ngây ra. Ngoài kia, màn đêm hun hút trải dọc bờ cát dài, sóng biển nhấp nhô xô vào bờ vang lên những âm thanh "xào xạc". Cô đảo mắt nhìn Lý An Thành, kinh ngạc hỏi:
"Chúng ta ra biển làm gì thế?"
"Thực hiện lời đã hứa với em."
Anh xỏ hai cánh tay của Ái Nghi vào trong áo khoác, cẩn thận cài nút lại rồi ôm cô ra ngoài đặt lên mui xe.
Cơn gió lạnh ngoài khơi xa ập tới rét buốt cả da, bầu trời khuya tĩnh mịch chẳng có ánh trăng hay đốm sao nhỏ nào, mặt biển rộng "ì ầm" tiếng sóng vỗ, mọi thứ được bao trùm bởi một sắc màu đen kịch và âm u.
Lý An Thành đứng trước đầu xe, dang rộng hai tay chống lên nắp capo che chắn bớt luồng khí lạnh đang vây lấy cô gái nhỏ của mình. Anh buông ánh nhìn si mê lên gương mặt kiều diễm như được chấp bút họa nên, kề cánh môi bạc chạm nhẹ vào gò má hồng, hơi thở ấm áp của anh lướt qua làn da của Ái Nghi rồi rơi vào tai cô khe khẽ.
"Nhắm mắt lại… chúng ta cùng đếm nhé."
Giọng của anh nhè nhẹ hòa chung với tiếng sóng biển rì rào, giống như sợi lông vũ mềm mại chứa ma thuật hoá Ái Nghi thành một nàng sứa nhỏ. Cô phát sáng trong mắt anh, cô thả hồn theo giai điệu của anh, màng mi khẽ khép, chìm đắm vào một góc trời sâu thẳm... Ở nơi đó chỉ có anh và em…
Lý An Thành chậm rãi dời nụ hôn lên cánh môi đỏ mọng của Ái Nghi, lấy thanh âm từ nhịp đập nơi tim truyền qua hơi thở trong cô đầy dịu ngọt.
"Ba… hai… một… Chúc mừng năm mới…"
Tiếng pháo "đùng đoàng" vang lên lấn át cả âm vọng của sóng vỗ. Ái Nghi từ từ mở mắt, màu sắc chói lóa trên cao lập tức giăng kín thị lực của cô. Từng tia sáng lung linh chồng nối lên nhau dội xuống mặt biển giống như dãy cực quang rực rỡ và uyển chuyển, màu u tối của đêm đen càng làm những thước lụa ấy thêm nổi bật hơn.
Lửa pháo ấm và nụ hôn anh ấm, dưới những vệt sáng dài hơi thở của đôi uyên ương đã hòa quyện vào nhau. Lưỡi và môi giao thoa với tâm hồn đồng điệu, vòng tay của hai người say sưa ghì chặt đối phương. Trong cơn đê mê ngây ngất, Lý An Thành khẽ thầm thì bảo Ái Nghi mau mau ước nguyện, nhưng cô còn chưa kịp mở lời thì câu từ trong thanh quản đã bị anh cướp lấy nuốt trọn vào tim.
Chẳng biết đã qua bao lâu môi mới rời môi, từng chùm pháo hoa vẫn nở rộ trên vùng trời. Lý An Thành ngồi cùng với Ái Nghi trên nắp capo, anh luồn tay vào bên trong áo khoác ôm lấy eo của cô, hỏi nhỏ:
"Em đã ước gì thế?"
Ái Nghi ngả đầu lên bả vai của anh, ngước nhìn những cánh hoa lập lòe thi nhau chớp sáng, khẽ đáp:
"Em ước giao thừa năm sau và nhiều năm sau nữa, cho đến hết đời vẫn được ngắm pháo hoa cùng anh."
Cuộc sống của cô trước khi thay đổi hình hài đích thị là một kẻ du mục lạc lối giữa thảo nguyên bao la rộng lớn, mà mỗi một người lướt qua đời cô đều chẳng phải là trạm dừng. Họ giống như một chuyến bay cứu tế nhưng lại không cho cô đến điểm đích, ở giữa vùng trời lừng lững còn nhẫn tâm thả cô rơi xuống và để mặc cô bị nhấn chìm vào vực sâu tăm tối của đại dương.
Cô trải qua một lần sống và chết chỉ toàn là vết xước, cho đến khi gặp được Lý An Thành, cô mới biết không phải bản thân không có giá trị mà là ở vùng ký ức đen tối kia cô chưa tìm được đúng người.
Chẳng biết được tương lai ngày mai sẽ như thế nào, có luôn rực rỡ như màu sắc của pháo hoa hay sẽ như vệt sáng lung linh in trên mặt biển rồi bị trăm ngàn con sóng dữ cuốn xô trôi dạt? Nhưng dẫu có ra sao đi chăng nữa, chỉ cần có anh bên cạnh... thì đó đã là nơi chốn dừng chân rồi...
Lý An Thành thả nụ hôn lên làn tóc của Ái Nghi, môi anh cong lên, vui vẻ hỏi:
"Nói ra điều ước rồi em không sợ sẽ mất hiệu nghiệm sao?"
Cô mỉm cười, chậm rãi lên tiếng:
"Chúng ta luôn mang trong mình những đức tin và muôn vàn khao khát, nhưng chẳng phải đều là do chúng ta tự mình nắm bắt và thực hiện đó sao? Điều ước sẽ trở nên vô nghĩa nếu chúng ta chỉ nhắm mắt và chờ đợi. Vậy nên em không sợ nói ra rồi ước nguyện kia sẽ không linh nghiệm, mà chỉ sợ đoạn đường quá dài sẽ có người trùng bước mà thôi."
Ái Nghi vòng tay lên cổ của Lý An Thành, hỏi ngược lại: "Vậy còn anh, anh đã ước điều gì?"
Lý An Thành nghiêng đầu nhìn Ái Nghi, mang hết chân tình gói ghém vào trong thanh âm rồi nhả ra từng lời dịu ngọt:
"Anh không ước, bởi những dự tính của anh nhất định sẽ thực hiện được, bao gồm cả việc bên em cả đời... và có một đàn con."
***
Mười hai giờ đêm, phòng làm việc của Lý Cảnh Chiêu vẫn sáng đèn, hắn thả người lên chiếc ghế xoay, tay lắc nhẹ ly champagne màu trắng óng ánh, tay còn lại kề điện thoại lên tai nghe báo cáo từ đầu dây bên kia.
"Thưa giám đốc, tôi vừa điều tra được thực tế đại thiếu gia không hề chuyển sang bệnh viện khác để điều trị, mà là được che giấu số phòng bệnh để đánh lạc hướng chúng ta. Trong lúc đang hôn mê đại thiếu gia hay trợ lý đều không thể làm việc này, rất có thể là con trai cả của Trương phu nhân đã làm, nhưng nếu hắn biết chúng ta muốn đuổi cùng giết tận, thì tại sao lại không để lại bằng chứng mà vội vàng hỏa táng thi thể mẹ ruột của mình?"
Sắc mặt Lý Cảnh Chiêu không chuyển, hắn cũng chẳng suy nghĩ sâu xa, bình tĩnh mở miệng nói:
"Mặc kệ lý do là gì, chỉ cần hắn không tra ra ngọn ngành là được. Lần này thất bại thì phải cẩn thận hơn ở lần sau, phía bên Lạc Xích thế nào rồi?"
"Dạ thưa giám đốc, con gái của Lạc Xích thì vẫn chưa biết tung tích, nhưng người của chúng ta đang ra sức xóa hết dấu vết phạm tội của ông ta, với tội danh chưa được thành lập thì chắc có lẽ nay mai ông ta sẽ được thả ra thôi."
Lý Cảnh Chiêu gật gù, nhấp một ngụm rượu, dặn dò thêm vài câu rồi tắt máy. Lúc hắn xoay ghế lại thì mẹ của hắn đã đứng trước bàn làm việc từ lúc nào không biết, trông sắc mặt còn rất tệ.
"Con tìm Lạc Xích làm gì? Tại sao con lại biết đến ông ta?"
Không biết hắn có nghe lầm hay không? Dường như giọng của mẹ mình đang run rẩy, hắn nhếch môi cười, hờ hững lên tiếng:
"Người tình năm xưa của mẹ kia mà, con làm sao mà không biết được."
"Đừng có ăn nói linh tinh, mau trả lời cho mẹ biết."
Trịnh Hà đột nhiên cáu gắt với con trai khiến hắn cũng không có tâm trạng nói đùa nữa.
"Mấy năm trước ông ta tới tìm mẹ, hai người lén lén lút lút con đều biết cả. Xác định danh tính một người thì có khó gì, chỉ là không ngờ cả xã hội đen mà mẹ cũng dám yêu thôi. Đã là người quen thì nhờ vả một chút có mất mát gì."
Hắn nhướng mày, nhấp cạn ly champagne, nâng giọng đùa cợt:
"Mà mẹ này, hai người ân tình nồng thắm như vậy, liệu ở ngoài kia... con có anh chị em rơi rớt nào hay không?"
"Im miệng! Con chán sống rồi à, không biết là đang ở đâu sao? Sau này còn nói mấy câu như thế nữa thì mẹ sẽ cắt đứt lưỡi của con đấy!"
Trịnh Hà trừng lớn hai mắt, bước tới đứng gần sát bên cạnh Lý Cảnh Chiêu, khẽ gằn lên từng tiếng:
"Không tự nhiên mà Lý An Thành chơi trò cá cược vô nghĩa này, con liệu mà xử lý nó thật sớm, dùng cách gì cũng được nhưng không được dính líu tới Lạc Xích. Mẹ cấm con không được qua lại với ông ta... Đó là mầm họa đấy!"