Trong phòng chỉ còn lại hai con người đã cũ, việc nhìn mặt nhau lúc này trầy trật rỉ sét y như những gì họ đang nghĩ về nhau vậy. Lạc Xích là người nóng vội nên vào thẳng vấn đề chẳng vòng vo.
“Thằng con trai khốn nạn của bà ép bức lấy đi trong sạch của con gái tôi, đã không biết dạy dỗ con mình cho tử tế mà còn dám giở thói kênh kiệu coi thường người khác. Nhân tính của bà đã bị chó tha rồi có phải không?”
Dù có nặng lòng như thế nào đi chăng nữa thì tình yêu nam nữ cũng không thể sánh được với máu mủ ruột rà, một giọt nước mắt của Tử Di đã rửa sạch hết những ảo tưởng của Lạc Xích bấy nhiêu năm qua, ông hết lòng với họ, đối đãi với họ bằng phần thiện lương trong sạch nhất, nhưng họ lại tạt nước bẩn vào mặt ông và chỉ luôn xem ông là gã giang hồ dơ dáy kinh tởm.
Dù bị chửi đến nóng mặt nhưng Trịnh Hà vẫn giữ thái độ dửng dưng đúng cốt cách của một quý bà, mắt chẳng liếc tới người đối diện, phũ phàng nói:
“Chuyện nam nữ ăn nằm với nhau là do đôi bên tự nguyện, con gái của ông hư thân mất nết thì có liên quan gì đến con trai nhà tôi. Số tiền này coi như là đền bù, bảo nó đừng tơ tưởng đến Cảnh Chiêu nữa, tôi không bao giờ chấp nhận có một đứa con dâu như thế đâu!”
Thái độ tuyệt tình này của Trịnh Hà đã thổi bùng lên ngọn lửa trong lòng Lạc Xích, ông giận dữ túm túi tiền trên bàn ném mạnh vào người bà ta, chỉ thẳng tay vào gương mặt vô ơn nghiến răng hét lớn:
“Bà dám dùng tông giọng này để nói chuyện với tôi à, bà nói ai hư thân mất nết? Nhìn lại bản thân mình đi, đồ phản bội, đồ hiểm độc! Tôi nói cho bà biết, bà có đồng ý hay không tôi chẳng quan tâm, nhưng nếu thằng chó đó không chịu trách nhiệm với con gái của tôi thì bà dùng số tiền này để mua quan tài cho nó đi!”
Lạc Xích hừ lạnh quay mặt đi, Trịnh Hà hốt hoảng níu tay ông ta dùng hết sức kéo lại:
“Không được, tụi nó không thể lấy nhau!”
“Tại sao lại không được?” Lạc Xích sấn tới hung tợn bóp lấy cổ của Trịnh Hà không chút nương tay làm bà ta trợn trắng hai mắt, lời giải thích còn mắc nghẹn hòa chung với tiếng ú ớ khiến lời tường trình lập bập khó nghe:
“Vì… vì… tụi nó… tụi nó là…”
Bàn tay to lớn của Lạc Xích siết mạnh làm hồn phách của Trịnh Hà muốn bay đi, cũng siết luôn những bí mật lâu nay vẫn được chôn giấu ở sâu tận đáy lòng. Bà ta sợ hãi bấu lấy những ngón tay thô sần kia, khó khăn mở miệng:
“Tụi nó… không cùng tầng lớp…”
Khớp tay Lạc Xích vặn một cái kêu lên răng rắc, ông ta thô bạo xô Trịnh Hà ngã xuống sàn nhà, rũ đôi mắt nhăn nheo ngập tràn thất vọng từ trên cao nhìn xuống, gằn lên từng tiếng một:
“Không cùng tầng lớp? Ha… Trịnh Hà! Bà đã quên mình chui lên từ đâu rồi ư? Trước khi bà phản bội lại cái ổ chuột nghèo nàn để bám vào chân của chồng cha người khác, bà đã cùng một thằng hạ đẳng như tôi lăn lộn trên chiếc giường rách nát, chia nhau từng ngụm nước củ khoai. Hạt cơm nuôi sống bà khi xưa là nhờ máu của tôi đã đổ xuống, cho nên đừng tưởng bây giờ được cái danh xưng chủ tịch phu nhân cao quý thì gột rửa được những năm tháng hôi tanh kia, bởi bà có rửa cả đời cũng chẳng sạch được đâu, cốt cách con người của bà còn chẳng xứng được xếp ở dưới đáy xã hội nữa kìa!”
Tuy thân ảnh cường tráng thời trai trẻ chỉ còn là dĩ vãng nhưng độ ngông cuồng năm xưa vẫn còn len lỏi trong từng cử chỉ và hành động của một đại ca ăn nằm với sóng gió cuộc đời. Lạc Xích nhếch khóe môi khinh bỉ, bao yêu thương ngày nào giờ chỉ còn đọng lại sự căm phẫn tột độ.
“Ngày trước bà khóc lóc van xin tôi rời thật xa mảnh đất Thẩm Khấu này để bà an yên với gia đình hiện tại, khi đó tôi để bà ở trong tim mà ôm thương đau bỏ quê xa xứ, lúc ấy tôi đâu có ngờ rằng bà là một con người khốn nạn hôm nay… Nhưng cho dù bà có rũ bỏ ký ức nghèo hèn năm xưa đi chăng nữa thì bà cũng phải nhớ rõ tôi là đại ca của băng đản Lạc Ưng, những kẻ đổ máu dưới tay tôi nhiều không đếm xuể, thêm một hay hai người nữa cũng chẳng mất sức bao nhiêu đâu. Cho nên mẹ con của bà đừng dại dột mà động vào Tử Di, nếu như không bước tới hỏi cưới đàng hoàng thì đừng trách tại sao phải ngồi xe lăn nửa đời còn lại, và cũng đừng bất ngờ nếu vị chủ tịch giàu có kia và tất cả mọi người đều biết tường tận nguyên nhân cái chết của phu nhân Lý gia năm nào là do ai gây ra. Nhớ cho kỹ, Lạc Xích này không có gì là chẳng dám nào cả!”
Lạc Xích đá tung xấp tiền dưới sàn làm nó bay lã chã lên người Trịnh Hà, ông ta trợn trừng mắt phun một bãi nước bọt rồi dẫm gót chân rời đi. Lẽ ra ông phải làm điều này từ rất lâu rồi, nhớ nhung chi loại người vì tiền mà vong ơn bội nghĩa.
Trịnh Hà ngồi đờ đẫn như kẻ mất hồn, mười đầu móng tay được chăm sóc tỉ mỉ cào dưới sàn nhà đến tróc cả sơn. Hơn ai hết bà ta biết rõ Lạc Xích không chỉ nói cho vui, nhớ năm xưa khi biết bà mang thai ông ta chẳng nói chẳng rằng lôi bà ra giữa sông dìm cả hai người xuống lòng nước lạnh, nếu không nhờ đàn em trong băng nhóm Lạc Ưng phát hiện thì ngày hôm đó đã có ba sinh mệnh chết trôi nổi ở dòng sông ấy rồi.
Bao nhiêu năm qua đi, cứ ngỡ chuyện xưa đã chấm dứt, cái gai ngọn đã được nhổ sạch sẽ nhưng không ngờ rắc rối lại bất ngờ tìm đến, nếu như sự thật bị phơi bày thì danh xưng phu nhân tôn quý này sẽ chỉ còn là quá khứ mà thôi.
Không! Không thể! Chuyện này nhất định không thể xảy ra được! Bà phải giữ vững ngôi cao này, tài sản nhà họ Lý phải được đổi sang họ Trịnh!
Diệp Lai lay bả vai của Trịnh Hà kéo bà ta khỏi cơn ác mộng, ngó Lạc Xích đã đi thật xa mới ghé vào tai nhân tình nói nhỏ:
“Có cần xử luôn ông ta không?”
“Bây giờ vẫn chưa phải lúc, tiễn thằng nhãi kia trước đã. Bên đó thế nào rồi?”
Diệp Lai đỡ tay Trịnh Hà đứng dậy, vừa phủi bụi khỏi váy giúp bà ta vừa nói:
“Đã chuẩn bị xong hết rồi, lần này đang có đợt bầu cử nên sẽ không ai nghi ngờ sang hướng khác đâu. Anh tra lịch bay rồi, hắn ta đi chuyến 6 giờ chiều, bảo đảm lúc hắn trở về sẽ chỉ còn lại nắm tro mà thôi.”
Trịnh Hà gật đầu, hạ thấp giọng dặn dò: “Làm kín kẽ một chút!”
“Biết rồi!” Diệp Lai ôm lấy eo của bà ta, hít lấy hít để chiếc cổ trắng ngần, khẽ thì thầm bên mang tai:
“Giải quyết thằng con xong thì cho cả cha theo cùng để phụ tử đoàn tụ, lão già đó giành em với anh lâu quá rồi phải để lão xuống âm phủ tìm vợ của mình thôi.”
Trịnh Hà ngửa cổ tựa vào bả vai của Diệp Lai, chậm rãi nói: “Phải để ông ta viết di chúc cho Cảnh Chiêu trước đã, tránh để tài sản bị phân tán khắp nơi.”