• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tầng 9 - tập đoàn truyền thông Âu Á.

Sau khi phiên họp hội đồng quản trị kết thúc, với 35 phần trăm cổ phần trong tay Lý An Thành chính thức thay thế cha mình ngồi vào chiếc ghế quyền lực nhất mà không một ai có thể phản đối.

Anh chậm rãi đi dọc hành lang vào phòng làm việc của chủ tịch, nơi này đã rất lâu rồi anh không lui tới, mà anh cũng chẳng nhớ nổi trước lúc mẹ mất mình có từng đến hay chưa nữa. Lý An Thành bật cười chua chát, mới đó mà đã được 23 năm. Cửa phòng mở ra, anh nhìn người đàn ông ngồi bên bàn trà, tự mình cảm thán: Thời gian đúng là chẳng chờ ai cả!

Lý Chính chỉ vào chiếc ghế đối diện bảo con trai ngồi xuống, đợi Lý An Thành đã yên vị, ông tự tay rót hai tách trà, đẩy cho anh một tách rồi mới từ tốn lên tiếng:

“Tại sao con phải phân chia rạch ròi như vậy làm gì? Âu Á hay tất cả gia sản của nhà họ Lý ba đều để hết lại cho con mà.”

Hương Hồng trà thơm ngát theo làn khói trắng bốc lên, Lý An Thành nhìn xuyên qua lớp màng mỏng đó mỉm môi cười nhạt:

“Chủ tịch chẳng hiểu gì về tôi cả. Những thứ này tôi đều không muốn, tôi chỉ muốn lấy lại những thứ của mẹ mình mà thôi. Còn đồ của ngài, tôi không muốn can dự.”

Lý Chính vẫn không thật sự hiểu, ông nhìn con trai, chậm rãi nói: “Ba biết tội lỗi của mình không xứng để xin được con tha thứ, nhưng ba đang cố gắng hết sức để sửa sai. Ba sẽ làm mọi việc để bù đắp cho con, tình cảm hay vật chất ba đều có thể đáp ứng, con cần bất cứ điều gì cứ nói, chỉ mong con đừng lạnh nhạt với ba như thế nữa thôi, khoảng cách giữa cha con ta đã đủ xa rồi, đừng kéo dài thêm nữa.”

Hai mươi ba năm, thời gian trôi nhanh đến nỗi chẳng kịp quay đầu nhìn lại, ấy vậy mà mối quan hệ bế tắc giữa hai cha con cứ nguyên vẹn cũ nát chẳng hề biến đổi. Ông đã từng hối hận vì bản thân không đủ sự thủy chung son sắt để cho người phụ nữ khác chen vào cuộc hôn nhân giữa vợ chồng mình. Nhưng từng ấy năm qua ông chưa bao giờ cho rằng đối với An Thành mình là người có lỗi, thậm chí còn trách móc rằng, ông đã hết lòng vậy tại sao con trai vẫn còn cố chấp không bỏ qua.



Đến bây giờ mọi chuyện vỡ lẽ ra thì đã muộn, nuôi giặc trong nhà, nuôi con cho kẻ khác, thậm chí còn suýt để họ giết chết con trai của mình. Nếu suy xét đủ mọi góc cạnh, thì kẻ có tội nhất chính là ông!

Nước mắt chực chờ trong nơi hoen mắt nhăn nheo, Lý Chính nhìn con trai khẩn thiết van nài, nhưng Lý An Thành hờ hững như không trông thấy, anh vẫn cười mà đáy mắt lạnh lẽo như băng.

“Người đã chết rồi, chủ tịch làm cách nào để bù đắp được đây?”

Lý Chính sững người, mọi hy vọng như rơi thẳng xuống vực thẳm, ông còn đang suy nghĩ câu trả lời thì Lý An Thành đã đáp thay ông.

“Có phải chủ tịch định nói là sẽ dồn hết sự bù đắp ấy cho tôi không?” Môi anh cong lên, khẽ thở dài một tiếng: “Nhưng đã có người làm thay ngài việc ấy rồi.”

Lý An Thành hơi rũ mắt, nhớ tới dáng dấp đáng yêu kia anh lại không thể tắt nụ cười đang nở rộ ở trong tim mình. Khẽ ngước lên nhìn gương mặt rối rắm của cha, anh nhẹ nhàng lên tiếng:

“Chủ tịch không cần phải mong tôi tha thứ, vì người ngài cần xin lỗi là người đàn bà tội nghiệp đã hòa hình hài vào lòng đất lạnh kia. Hãy thương bà ấy nhiều hơn dù chỉ là trong suy nghĩ, vì ngày rời xa dương thế bà ấy còn chẳng biết mình bị lừa dối bởi người chung gối chung chăn. Bản thân tôi cũng hiểu rõ có hận ngài sâu thêm thì mẹ của tôi cũng chẳng thể sống lại, nhưng phải gọi ngài là cha hay tỏ ra gần gũi với ngài như chưa từng có khoảng cách nào thì tôi lại chẳng thể làm ngay lúc này được.”

Ở cuối giọt nước mắt ân hận Lý Chính vừa nhìn thấy một điểm sáng, đôi mắt già nua le lói những tia hy vọng, ông nắm lấy bàn tay của con trai, nghẹn ngào hỏi:

“Nói như vậy, có phải con sẽ tha thứ cho ba không?”

“Không phải tha thứ, mà là tôi sẽ cố quên nó đi… Vào một ngày nào đó.” Lý An Thành rút tay ra, anh đứng lên nói thêm vài câu:

“Vợ của tôi đã căn dặn phải để lòng mình luôn thanh thản, và có lẽ đây là quyết định khiến lòng tôi cảm thấy nhẹ nhõm nhất.”

Anh quay lưng rời đi, còn chưa bước tới cửa Lý Chính đã gọi lại:



“Vợ của con… Có thể giới thiệu cho ba biết được không?”

Ông chẳng dám trông mong nhiều vì sợ rằng con trai sẽ từ chối, nhưng không ngờ Lý An Thành lại đáp lại hai chữ “có thể”.

“Đợi khi nào cô ấy sẵn sàng tôi sẽ thông báo cho tất cả mọi người đều biết. Lúc ấy ngài sẽ thấy cô gái mà tôi chọn tốt hơn gấp trăm ngàn lần cô gái mà ngài mà đã từng chọn cho tôi.”

***

Ái Nghi ngồi trên giường ngắm nghía chiếc que thử thai trong tay, nhìn trước ngó sau hơn 10 phút vẫn không có gì thay đổi. Cô thở dài thườn thượt, chẳng biết nên vui hay nên buồn mới phải. Hai ngày nữa là quay lại đoàn phim rồi, có lẽ như thế này cũng tốt.

“Sao thế? Buồn phiền chuyện gì nói anh nghe xem?” Lý An Thành ném áo khoác lên bàn rồi ôm lấy Ái Nghi từ phía sau. Anh rút chiếc que nhỏ trong tay cô nhìn thử rồi dứt khoát ném nó đi không chút do dự.

“Mấy đứa nhóc này thật là lì lợm. Anh phải dạy dỗ cho chúng một bài học mới được!”

Anh đè vợ mình xuống giường, nhanh chóng luồn tay vào trong váy của cô. Ái Nghi biết tỏng anh đang có âm mưu đen tối gì liền khép hai chân lại, đánh nhẹ vào vai anh, khẽ mắng:

“Anh nghiêm túc một chút đi. Cuộc họp thế nào rồi?”

Lý An Thành mất hứng, anh rút tay ra sờ lên ngực cô, buồn chán trả lời: “Ngoại trừ việc chồng của em sẽ bận rộn nhiều hơn thì tất cả đều tốt.”

“Nói vậy là anh đã được thăng chức rồi có phải không? Thế thì em là gì nhỉ? Chủ tịch phu nhân sao?”

Ái Nghi khoái chí cười sằng sặc, cô nghiêng người qua nằm úp lên cơ thể của Lý An Thành đòi lợi ích:



“Chủ tịch Lý, mười phần trăm cổ phần em gửi ở chỗ anh, một năm sẽ thu về bao nhiêu tiền vậy?”

“Anh không giỏi tính toán, nên em giúp anh đứng tên luôn 25 phần trăm cổ phần còn lại có được không?”

Lý An Thành vén sợi tóc dài qua mang tai của Ái Nghi, nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cô, mỉm cười đợi câu trả lời.

“Anh đang đùa hả, đây là tài sản của mẹ?”

Khoé môi Lý An Thành trải rộng, anh kéo gáy của cô tới gần để hai đôi môi chạm nhau, khẽ miết lấy hương thơm trong hơi thở ngọt ngào, thì thầm nói:

“Đây là của hồi môn mẹ tặng cho con dâu và cũng là tín vật cầu hôn của anh. Ái Nghi… gả cho anh nhé?”

Sóng não trong đầu Ái Nghi còn đang chập chờn thì Lý An Thành đã kéo tay của cô lên đeo chiếc nhẫn kim cương lấp lánh vào ngón giữa, rồi không đợi gì nữa lập tức luồn tay vào trong váy của cô lần lên trên bấm khóa áo lót.

Ái Nghi bị giật mình vội ngồi bật dậy, quát lên: “Em còn chưa trả lời kia mà. Có ai cầu hôn giống như anh không chứ?”

“Em được có lựa chọn khác sao? Lâm Ái Nghi, em đừng có quên chính em đã chạy tới đây đòi kết hôn với anh đấy! Giấy kết hôn cũng đã ký rồi, em dám từ chối anh sao? Cho nên thay vì suy nghĩ cho nặng đầu thì chúng ta làm việc khác thôi! Nhanh lên nào, lại đây với anh.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK