Bên tai cô vẫn còn lưu lại biết bao nhiêu lời hứa hẹn của chàng trai đó, anh nói chỉ yêu một mình cô, muốn cùng cô ấn dấu vân tay vào tờ hôn thú, còn nhiều lần thầm thì muốn cả hai cho nhau một danh phận. Anh rót vào tai, trao vào tim cô quá nhiều sự tin tưởng, anh tháo dỡ lớp tự vệ cuối cùng và nói sẽ không bao giờ phản bội cô.
Thế rồi! Bên cạnh anh bây giờ là ai đấy? Còn em là ai đây?
Những ngày vừa qua cô lo lắng cho anh đến quên ăn quên ngủ, chỉ sợ anh gặp bất trắc gì mà không có ai lo. Giờ biết rõ anh vẫn an toàn, xuất thân quyền quý, mà bên anh còn có vị hôn thê danh chính ngôn thuận, cô cảm thấy mình giống như một trò cười, giống một món đồ đã bị chơi chán chê rồi họ thẳng tay vứt bỏ. Cảm giác bây giờ và lúc bị Lưu Túc giết thì có gì khác nhau.
Ái Nghi đụng phải ánh mắt lạnh như băng của Lý An Thành, cô cười mỉa, quay mặt đi ghé vào tai Lý Cảnh Chiêu, hỏi nhỏ: "Người đó là anh trai của anh sao?"
Toàn thân Lý Cảnh Chiêu bây giờ cũng cứng đờ như hóa tượng, đôi mắt đã nổi rõ tơ máu nhìn chằm chằm Lý An Thành bằng xương bằng thịt đang dẫm những bước chân cao ngạo tiến vào đây.
Chả trách mấy ngày nay Tống Văn tìm xác hắn ta không thấy, cũng chẳng biết hắn ta đã chuyển viện từ lúc nào, thì ra là vẫn chưa thối rữa. Là mạng của Lý An Thành lớn hay là kế hoạch của hắn còn quá nhân từ đây?
Lý Cảnh Chiêu không trả lời câu hỏi của Ái Nghi, hắn nắm tay cô siết chặt lại rồi kéo vào bên trong. Hai người đứng bên cạnh bàn tiệc, nhân viên đưa cho họ hai ly rượu vang trắng, rất nhanh Lý An Thành cũng đã đi vào, anh không dừng lại chụp ảnh, cũng không trả lời phỏng vấn, kể cả đợi Lâm Thục Khuê kịp sánh bước cũng không.
Không gian xung quanh rộng lớn, đông đúc người và nhộn nhịp tiếng cười nói, bài nhạc giao hưởng vang lên du dương và êm dịu như kéo tất thảy những tâm hồn đơn điệu thả trôi theo.
Có mặt ở đây đều là những nhân vật có tiếng tăm, thế nhưng số đông vẫn tò mò nhìn về phía hai anh em nhà họ Lý và hai mỹ nhân đi cùng với họ. Khó có dịp thấy được cảnh tượng này, những con người luôn đấu đá lẫn nhau hội tụ về một chỗ, không biết sắp tới có trò gì hay để xem không đây?
Ái Nghi biết Lý An Thành đang đứng đối diện, ngăn cách nhau chỉ có vài bước chân, thế nhưng cô không nhìn anh để thỏa nỗi mong nhớ bao ngày qua. Tay nâng ly rượu một hơi trút cạn, đôi mắt xinh đẹp hờ hững nhìn về phía sân khấu, chốc chốc lại nghiêng qua cười với Lý Cảnh Chiêu khi hắn nói nhỏ vào tai mình.
Bàn tay của Lý An Thành ở trong túi quần đã sớm siết lại thành nắm đấm, anh chẳng màng đến việc giữ ý tứ dán chặt hai con ngươi lên người Ái Nghi.
Hôm nay cô xinh đẹp quyến rũ như một nàng hồ ly sa đọa, quét hết ánh nhìn của tất cả đàn ông trong buổi tiệc này. Nhưng bộ váy đó quá gợi cảm, toàn bộ phần lưng đã phơi bày hết ra ngoài, mà tên cặn bã Lý Cảnh Chiêu còn đứng sát vào, tay hắn đặt hờ trên bàn nhưng thực chất đã sắp chạm vào eo của cô rồi.
Lý An Thành nghiến đến đau cả răng, phải kiềm chế lắm anh mới không cởi áo khoác lên người Ái Nghi rồi bế cô mang về nhà cất giấu. Có vợ đẹp giống như treo viên kim cương ở trên cổ, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ kẻ hạ tiện cướp đi.
Anh điên lên mất, sắp nhịn không được nữa rồi!!!
"Anh uống một ly nhé?"
Lâm Thục Khuê đưa cho Lý An Thành một ly rượu vang, động tác, lời nói đều hết sức nhẹ nhàng, dù nhịp thở đang dồn dập loạn xạ vì chạy đuổi theo anh với đôi giày cao gót mười centimet. Cô ta cố ý nhích lại thật gần anh để cánh săn ảnh chụp được khoảnh khắc thân mật này, cũng để Lâm Ái Nghi phải ganh tỵ với chỗ dựa cao như núi Thái Sơn của mình.
Lúc này Ái Nghi bỗng liếc mắt nhìn sang, trông thấy màu rượu sóng sánh trên tay Lâm Thục Khuê, mày liễu khẽ nhíu lại, cô kéo tay Lý Cảnh Chiêu, nói nhỏ với hắn:
"Chúng ta khiêu vũ đi."
Lý Cảnh Chiêu có lý do gì mà từ chối người đẹp, hắn cầu còn không được nên nhẹ đáp lại với cô một cái gật đầu rồi đặt tay lên eo cô tiến về sân khấu.
Nội tạng của Lý An Thành dường như đã rã ra thành bùn nhão khi trông thấy một màn tình cảm vừa rồi, anh toan bước đuổi theo muốn cướp người về nhưng vạt áo bị người phía sau kéo lại.
"Anh đi đâu vậy? Uống rượu với em đi."
Lâm Thục Khuê vẫn nhìn anh với mắt chờ mong, nhưng đối với Lý An Thành nó quá kinh tởm. Anh quay người lại trừng mắt thật lớn nhìn cô ta, âm giọng không quá cao nhưng đầy sự uy hiếp.
"Cô muốn cắt bàn tay hay muốn lìa cả cánh tay?"
Nhất thời trong không khí toàn là mùi chết chóc, Lâm Thục Khuê sợ hãi rụt tay về, cũng bỏ ly rượu lên xuống bàn, không dám mở miệng nói thêm câu nào nữa.
Lý An Thành mang sắc mặt hầm hầm dõi mắt về phía sân khấu, hai người họ đã tay đan tay hòa cùng bài nhạc dịu dàng với điệu waltz uyển chuyển, bàn tay nhơ nhuốc của Lý Cảnh Chiêu đặt trực tiếp lên phía sau vai trần của Ái Nghi. Trong khung cảnh lãng mạn kia họ cười với nhau chẳng khác nào đôi tình nhân đang thời nồng thắm.
Trên mâm rượu của nam nhân viên đứng bên cạnh có cả thảy sáu ly rượu vang, Lý An Thành trút hết vào miệng đến không kịp thở. Anh biết Ái Nghi đang rất giận anh, đang muốn trừng phạt anh, vậy nên có không cam lòng anh cũng phải cố mà nhẫn nhịn.
Bài nhạc không lời đã tắt, Lý Cảnh Chiêu còn lâng lâng trong những khoái cảm êm dịu giữa tỉnh và mơ, hắn không buông Ái Nghi ra mà còn cố tình siết chặt, bàn tay tìm đến vùng eo, cúi đầu xuống thấp, muốn ngay tức khắc được hôn lên cánh môi mềm mại của cô.
"Giám đốc, ở đây đông người lắm." Ái Nghi đặt ngón trỏ lên môi Lý Cảnh Chiêu ngăn cho cái hôn đang tiến tới, cô không tỏ vẻ khó chịu ra bên ngoài chỉ cười nhẹ nhàng nhắc nhở hắn ở đây không tiện.
Dưới ánh đèn mờ ảo nhiều màu sắc đôi nam nữ trao nhau những cử chỉ ám muội, còn ở phía xa xa Lý An Thành đã đạt đến giới hạn chịu đựng cao nhất của bản thân mình.
Anh sải bước chân lạnh lùng như thần chết hướng thẳng về phía Ái Nghi, chẳng cần biết tiếp theo sẽ là gì, chỉ biết phải ôm cô vào lòng trước đã.
Khoảng cách cả hai dần được thu hẹp, Ái Nghi nhìn về phía này, trong mắt cô toàn là những tia hoảng hốt, ngón tay đặt trên môi Lý Cảnh Chiêu buông thõng xuống, ngàn vạn lần cầu cho Lý An Thành đừng nhận "người quen".
Chỉ thêm ba bước nữa Lý An Thành sẽ ôm được Ái Nghi vào trong lòng, anh thấy cô đã bước lùi nhưng anh có thừa sự kiên định và ý nghĩ không hề bị lung lay.
Đột nhiên, đèn chùm được bật sáng, mọi thứ trước mắt rõ ràng, phía trên sân khấu cao nhất người dẫn chương trình bắt đầu khai màn bữa tiệc. Lý An Thành dừng lại, anh thấy được cái thở phào nhẹ nhõm của Ái Nghi và ánh mắt ngờ vực của Lý Cảnh Chiêu nhưng rất nhanh đã thu lại khi cô kéo hắn về lại vị trí cũ.
Tiếng loa vang vang giới thiệu những nhân vật quan trọng, chủ tịch và phu nhân của tập đoàn đã đến, còn có cả cha ruột của Lâm Thục Khuê. Sau màn chúc Tết giọng nói trong trẻo của nữ MC hô lớn một tiếng mời Lý An Thành lên phát biểu.