Cái chết của mẹ ruột Lý An Thành cũng đã được làm sáng tỏ, hung thủ trực tiếp ra tay là Trịnh Hà, kẻ bao che và làm giả kết quả giám định tử thi chính là Chu Lợi. Sau khi ông ta từ chức ở bộ phận Pháp y đã bay sang nước ngoài cùng với vợ con, nhưng chỉ một năm sau đã phẫu thuật thay hình đổi dạng và làm giấy tờ tùy thân giả với cái tên Diệp Lai, rồi cấu kết với Trịnh Hà mở cô nhi viện, suốt khoảng thời gian đó bọn họ đã bán qua biên giới hàng trăm đứa trẻ mồ côi để thu lợi bất chính mà chẳng ai hay biết.
Vụ việc này đã làm dư luận vô cùng bàng hoàng, ai ai cũng bất bình rủa xả bọn họ không tiếc lời, dẫu còn chưa ra tòa ra phán quyết nhưng cái kết tử hình cho kẻ thủ ác thì ai cũng có thể đoán ra.
Những lùm xùm quay quanh Trịnh Hà và đồng bọn còn chưa kết thúc thì cộng đồng mạng lại thêm một phen xôn xao khi trang chủ chính thức của tập đoàn Âu Á phát đi thông tin “Lý An Thành vẫn còn sống” trong khi Lý Cảnh Chiêu thì sống dở chết dở chẳng biết bao giờ mới tỉnh lại.
Chỉ một khoảng thời gian ngắn mà có quá nhiều bất ngờ xảy ra, nhưng qua sự việc lần này thì uy tín của tập đoàn truyền thông lớn nhất cả nước đã bị giảm đi không ít.
…
Buổi sáng đầu tháng ba nắng chan hòa nhòm qua khe cửa, đôi vợ chồng trẻ đứng trước gương ôm ấp mãi chẳng chịu buông, đến khi đồng hồ đã sắp điểm tám giờ Ái Nghi mới đẩy Lý An Thành ra, nhắc nhở:
“Anh mà còn không đi là sẽ tới trễ đấy.”
Lý An Thành bất đắc dĩ thả tay ra, đứng thẳng người để cho cô chỉnh sửa áo sơ mi cho mình, đầu mũi thở ra một hơi dài buồn chán.
“Hay là em đi với anh có được không? Xong việc chúng ta cùng nhau đi xem địa điểm tổ chức lễ cưới.”
“Xem cái gì mà xem, bộ phim đang đóng dở của em bị đóng băng gần nửa tháng nay rồi, anh phải cho em được tỏa sáng trước khi làm mẹ đã chứ.”
Nếu cô không nhắc thì Lý An Thành đã quên luôn việc cô còn đang là một diễn viên, nhưng anh lại vô cùng chán ghét cái cảnh phải ghen tuông với đám đàn ông ở trên mạng, khi họ ồ ạt nói mấy câu tỏ tình với vợ mình mà anh chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay đợi đến ngày cô cho phép được thông cáo với thiên hạ, rồi dán ảnh cưới của hai người họ khắp cái đất Thẩm Khấu này để đám người kia khỏi ảo tưởng mộng mơ.
Lý An Thành khom người xuống ôm lấy bụng của Ái Nghi, nhỏ giọng dặn dò: “Ba đi họp, mấy đứa ở nhà phải bơi đến đích đấy nghe chưa.”
Ái Nghi bật cười, nâng khuôn mặt của anh lên, vờ khiển trách: “Nói năng linh tinh.”
Anh cụng trán vào trán của cô, hôn chụt lên môi một cái rồi lại thêm vài cái nữa mới luyến tiếc buông ra: “Anh sẽ về sớm.”
Hai người tạm biệt nhau qua ánh mắt, Lý An Thành đi đến cửa thì quay người lại, anh bất động vài giây mới khẽ lên tiếng: “Lạc Xích bị bắt rồi, nếu em muốn gặp ông ấy anh sẽ đưa em đi.”
Ái Nghi “dạ” một tiếng, không trả lời là có đi hay không. Từ lúc rời khỏi căn biệt thự của Lý Cảnh Chiêu tới bây giờ cô và ông ấy vẫn chưa gặp lại. Cô có xem ảnh của ông ấy ở trên báo, gương mặt quen mà lạ ấy gầy đi nhiều, mí mắt thâm quầng trông rất mệt mỏi.
Lạc Xích bị điều tra về tội bao che cho tội phạm giết người và băng nhóm bảo kê đòi nợ thuê của ông ở Vị Xuyên, hai tội này gộp lại cũng chẳng hề nhẹ. Ái Nghi xoay người nhìn mình ở trong gương, nói với xác thân là con gái thật sự của ông ấy.
“Vài hôm nữa tôi đi gặp ba, cô có muốn nhắn nhủ gì với ông ấy thì báo mộng cho tôi biết nhé.”
***
Tầng tám - tập đoàn truyền thông Âu Á.
Cuộc họp hội đồng quản trị hôm nay có mặt đầy đủ những cổ đông lớn nhỏ, Lý Chính yên vị ở ghế chủ tịch, chốc chốc cứ liếc mắt nhìn ra cửa trông ngóng con trai. Đúng tám giờ Lý An Thành mới đến, hội trường xôn xao một lát rồi im bặt, dồn hết ánh nhìn lên đại thiếu gia nhà họ Lý khi lần đầu tiên anh xuất hiện tại toà nhà này.
Lý Chính đã khôi phục sức khỏe, tay chân cũng hoạt bát hơn không còn run rẩy như mấy ngày trước nữa. Ông bảo trợ lý bắt đầu cuộc họp rồi vào thẳng vấn đề chính như sợ con trai sẽ chê ông rườm rà mà chẳng muốn ngồi nghe.
“Hôm nay ngoài việc tổng kết tình hình của tập đoàn trong quý vừa qua thì tôi còn có một chuyện quan trọng muốn thông báo với tất cả mọi người, đó là toàn bộ 40 phần trăm cổ phần đứng tên tôi ở Âu Á sẽ được chuyển sang tên của Lý An Thành con trai của tôi.”
Khán phòng im như tờ, không có ai có ý kiến gì vì xem đây là điều rất hiển nhiên, cha truyền con nối cũng chẳng có gì đặc biệt. Nhưng khi mọi người đều đang nghĩ mọi chuyện sẽ diễn ra suôn sẻ như thế thì Lý An Thành bất chợt đứng lên, nâng môi cười nhạt:
“Chủ tịch Lý, hôm nay tôi đến đây không phải là để tiếp quản tài sản của ngài, mà là lấy đồ của mẹ tôi để lại. Thuở còn sinh thời bà ấy đã dùng toàn bộ gia sản của nhà ngoại và vốn liếng của mình để gầy dựng Âu Á, lẽ ra số cổ phần phải là 50 phần trăm, nhưng ngài đã trích ra tận 10 phần trăm cho đứa con không cùng máu mủ kia nên mới có sự hao hụt này. Thể theo luật thì ngài 20 phần trăm và phần còn lại là của mẹ tôi. Tôi chỉ lấy 20 phần trăm ấy, còn lại mong ngài cứ giữ lại cho riêng mình.”
Những người có mặt khán phòng và cả Lý Chính đều sửng sốt bàng hoàng, ông cứ nghĩ tối đêm đó Lý An Thành nhắc đến cuộc họp hội đồng quản trị là để nhắc nhở ông chuyện chuyển giao quyền thừa kế, nhưng không ngờ mọi chuyện lại vượt xa dự tính của ông.
Có vài nụ cười nửa miệng xuất hiện ở hàng ghế cuối, một cổ đông đứng lên nói rõ to: “Nếu có sự phân chia rạch ròi như thế này thì chiếc ghế chủ tịch sẽ phải chuyển giao cho người khác, vì giám đốc Trần đang nắm đến 25 phần trăm cổ phần, chủ tịch và giám đốc Lý nên suy nghĩ kỹ về vấn đề này.”
Khán phòng lần nữa xôn xao, Trần Định mừng thầm trong lòng, ông ta cho rằng Lý An Thành lâu nay ở ẩn không biết kinh doanh nên để lòng tự trọng lấn áp món hời này, hai cha con nhà họ càng đấu đá nhau thì chiếc ghế chủ tịch sẽ tự nhiên về tay ông mà chẳng cần dùng sức. Nhưng ông ta còn chưa kịp mừng lâu thì Lý An Thành đã dập tắt viễn cảnh đó ngay lập tức.
“Các vị không cần phải lo việc này, vì hiện tại tôi có Hoàng Phổ trong tay, và 5 phần trăm cổ phần mua được từ các cổ đông nhỏ của những chi nhánh ở thành phố Mộc Khê, tổng số cổ phần tôi có được là 35 phần trăm, nếu không có ai cao hơn thì chiếc ghế chủ tịch tôi xin phép được thay thế.”
***
Bệnh viện trung ương Thẩm Khấu.
Máy điện tâm đồ vang lên “tích tích” không ngừng, người đàn ông nằm bất động trên giường gần hai tuần nay đột nhiên nheo mắt. Tống Văn giật mình nhìn chằm chằm một lúc, hắn ta không gọi ngay cho bác sĩ mà ngó ra ngoài cửa canh gác trông chừng rồi mới lay bàn tay của Lý Cảnh Chiêu, gọi khẽ:
“Giám đốc, anh tỉnh rồi sao?”