"Tôi tưởng anh là chính nhân quân tử, không ngờ cũng chỉ là một kẻ dung tục háo sắc. Nói cho anh biết, tôi không vì thiếu nợ mà bán thân đâu…"
Ái Nghi vừa gào vừa hét, gian phòng ngủ nhỏ được bao trùm bởi chất giọng lanh lảnh của cô. Lý An Thành giơ cánh tay che mặt đỡ đòn, cả cơ hội chứng minh bản thân trong sạch cũng chẳng có, anh không can tâm để mình chịu tiếng oan liền nhanh nhạy liếc mắt bắt lấy móng vuốt "mèo hoang" khoá ngược lên trên rồi đè xuống dưới giường.
"Cô nói ai là kẻ dung tục háo sắc? Nếu tôi muốn ăn cô còn chờ tới bây giờ sao? Tôi không kiện cô chạy vào phòng cướp mất trong sạch của tôi thì thôi, cô còn ầm ĩ cái gì?"
Người nào cũng cho mình là bị hại, bốn mắt long sòng sọc, phùng mang trợn má không ai chịu thua ai. Ái Nghi ở bên dưới thở hồng hộc, não bộ đang vắt cạn những lời "hoa mỹ" để đáp trả thì chợt phát hiện ra vấn đề "nhức nhối" hiện tại.
Hai người kẻ trên người dưới, anh ngực trần, còn cô thì mảnh vải che thân duy nhất đã bị cái khóa tay kia làm rơi ngay dưới chân, chấm hồng nhỏ trên ngực chạm nhau trong lặng lẽ, như có luồng điện chạy qua người khiến cả hai giật nảy mình vội vã rời nhau ra.
Ái Nghi túm vội cái chăn quấn lấy toàn thân rồi nhảy xuống giường, chỉ thẳng mặt Lý An Thành, la lên: "Anh cứ đợi đó…"
Cô chưa nói hết câu thì dừng, mắt tia được con mồi béo bở liền nhanh nhẹn nhào tới chụp lấy chiếc ví nằm ở ngay cạnh gối rồi hung hăng nói tiếp:
"Không cần biết anh vô tội hay có tội, cái này là bồi thường cho tôi."
Nói rồi, cô mang cả chăn cả ví chạy ra khỏi phòng, Lý An Thành dựa vào đầu giường bất lực nhìn theo đến khi cánh cửa bị đóng "rầm" một cái. Anh xoa xoa ấn đường cố nhớ lại chuyện tối qua, hình như là anh mang Lâm Ái Nghi vào phòng thật, mà cởi váy của cô hình như cũng là anh!
Lý An Thành phiền não ngửa cổ thở dài, chỉ cởi váy thôi chắc là chưa làm đến bước cuối cùng đâu nhỉ? Thật là…
****
Sau khi rời khỏi phòng của Lý An Thành, Ái Nghi vận dụng hết tốc lực vệ sinh cá nhân rồi bắt taxi tới phim trường, cũng may là cướp được tiền, hôm nay là ngày đầu tiên nhận vai cho nên cô không thể tới muộn được.
Lúc Ái Nghi tới nơi ê-kíp làm phim đã có mặt đầy đủ sắp xếp đạo cụ. Trợ lý đạo diễn kéo tay cô đi chào hỏi Trình Khiếu, anh ta đeo mũ len lụp xụp, nửa nằm nửa ngồi trên ghế bố y như lần đầu không hề liếc mắt nhìn cô.
"Chào đạo diễn Trình, cảm ơn anh đã tin tưởng giao cho tôi vai nữ chính, tôi sẽ cố gắng hết sức để không phụ kỳ vọng của anh."
Ái Nghi mang một mặt đầy chân thành để hứa hẹn nhưng Trình Khiếu vẫn chơ chơ như bức tượng, lười biếng lên tiếng:
"Nói nhiều quá, đi hoá trang đi."
Rõ ràng là anh ta còn để bụng chuyện cô chê kịch bản phim, cô không trách anh ta mới thông báo qua vòng casting ngày hôm qua mà hôm nay đã bắt đầu cảnh quay thì thôi, anh ta khó ở cái gì chứ?
Ái Nghi lén lút hừ lạnh, ngoan ngoãn đi theo trợ lý đạo diễn thay phục trang, vừa ngồi hoá trang cho nhân vật vừa đọc vội kịch bản, phong cách làm việc không chuyên nghiệp này chỉ có thể xuất hiện trong đoàn phim của Trình Khiếu mà thôi.
Dàn diễn viên phụ ở xung quanh công khai nhìn Ái Nghi xì xầm bàn tán, họ chỉ đảm nhiệm những phân đoạn nhỏ mà đã phải chuẩn bị gần hai tháng trời, còn cô ta cả kịch bản còn chưa xem qua thì làm sao đóng nổi vai chính? Chỉ bằng chút nhan sắc đó và những lùm xùm tự tạo tại tang lễ của người khác mà giành được vai, đúng là không công bằng.
Bối cảnh quay đầu tiên là ở một khu ổ chuột, nữ chính và đàn em chạm trán với một bọn lưu manh. Nắng sớm chưa đến nổi gay gắt nhưng vẫn khá nóng, Ái Nghi khoác chiếc áo măng tô màu đen dài đến bắp chân cho tạo hình "đại ca" giang hồ không giống ai của nhân vật chính, cô đứng giữa dàn diễn viên phụ đợi tiếng hô của đạo diễn để bắt đầu.
"Ba, hai, một Action."
Với kinh nghiệm của bản thân, Ái Nghi nhanh chóng nhập vai cô nàng đanh đá vung tay mắng chửi lão đại của băng nhóm đối diện, cô nói một tràng dài không vấp, từ sắc mặt đến hành động đều thể hiện rõ ràng khí thái của một nhân vật "đả nữ" chỉ biết võ mồm.
Những người xung quanh mắt chữ A, mồm chữ O nhìn cô, họ đều không tin được khả năng diễn xuất và học thuộc kịch bản của một người mới như cô lại tốt đến thế, những câu thoại tự chiêm vào cũng hết sức tự nhiên, cả người coi thường cô nhất là Trình Khiếu cũng kéo nón len chăm chú nhìn vào màn hình.
Bằng sự chuyên nghiệp bất ngờ ấy, cảnh quay long take đầu tiên đã xuất hiện trong đoàn phim của Trình Khiếu, anh ta phấn khích tới mức không khép miệng lại được, mà đỉnh điểm là lúc cả băng nhóm của nữ chính đánh không lại bỏ chạy tán loạn, Ái Nghi đã nhanh nhạy ứng biến bỏ mặc đàn em "sống chết mặc bay" nhảy vào thùng rác để trốn, nhưng không may bị "địch" phát hiện cô đã chui rúc cả cơ thể vào chiếc áo măng tô như một chiếc bánh vuông vức để mặc họ khiêng ra.
"Cắt! Tốt lắm!"
Trình Khiếu đứng phắt dậy vỗ tay bôm bốp, trên mặt toàn là ý cười. Lúc này Lý Cảnh Chiêu đứng ở một góc quan sát toàn bộ cảnh quay nãy giờ cũng từ xa đi tới, khoé môi hắn nâng cao, đưa mắt nhìn Ái Nghi hết sức tán dương.
Trợ lý đạo diễn đích thân ra che ô cho cô đi vào trong, chỉ vài cảnh quay mà địa vị trong đoàn phim đã được nâng cao một bậc.
"Không ngờ năng lực của em lại tốt đến thế, đúng là khiến người khác mở mang tầm mắt."
Lý Cảnh Chiêu đứng chắn trước mặt Trình Khiếu, ga lăng đưa nước cho Ái Nghi, cô nhận lấy, đôi mắt cong cong nhẹ nhàng "cảm ơn" rồi làm như không quen biết hắn ta, một lòng chỉ hướng tới Trình Khiếu.
"Đạo diễn Trình, tôi làm tốt chứ?"
Trình Khiếu liếc nhìn Lý Cảnh Chiêu, mặc dù là bạn thân nhưng anh thừa biết hắn đến đây để giành người. Đúng là chó thường rất nhạy đánh hơi.
"Tốt, tốt lắm! Nghỉ ngơi một chút rồi quay cảnh tiếp theo."
Ái Nghi lướt qua Lý Cảnh Chiêu đi vào trong để dặm lại phấn, hắn đứng tại chỗ quay mặt nhìn cô diễn viên vô danh phớt lờ một người có thể nâng đỡ mình thành phượng hoàng. Cô không biết thân phận của hắn hay cố tình làm thế? Đáng yêu và cá tính như vậy… tốt hơn Lâm Thục Khuê nhiều.
Cả ngày hôm đó quá trình quay phim hết sức thuận lợi, Lý Cảnh Chiêu cũng ở lại không đi, hắn không thể rời mắt trước khả năng ứng biến của Ái Nghi, mà càng nhìn càng thấy cô rất quen, hắn chắc chắn mình đã gặp cô ở đâu rồi nhưng vẫn là không nhớ được.
Sáu giờ chiều cảnh quay của Ái Nghi kết thúc, Lý Cảnh Chiêu tới gặp riêng ngỏ ý muốn đưa người đẹp về nhà, điều này trước nay là chưa từng có tiền lệ.
"Giám đốc Lý có chuyện gì cứ trực tiếp nói thẳng, anh đưa tôi về như vậy không sợ paparazzi chụp được sẽ đưa tin bậy bạ sao?"
Ái Nghi đeo túi lên vai, ngước đôi mắt hồ ly nhìn người đối diện, cô không tỏ ra nịnh bợ, cũng không che giấu mình có biết đến hắn ta, chỉ cố tình cho hắn thấy mình xem hắn không khác gì những người bình thường.
"Em biết tôi là ai sao?" Lý Cảnh Chiêu thích thú hỏi lại.
"Anh đào tạo ra một đại minh tinh xuất sắc như chị Lâm Thục Khuê thì làm sao mà tôi không biết đến người đứng đầu Hoàng Phổ được, hơn nữa tôi còn là bạn thân của Lâm Ái Nghi."