So với những người đàn ông mà cô đã từng gặp qua thì tướng mạo và khí chất của anh là chưa ai bì kịp. Hoặc cũng có thể vì đây là người mà cô yêu thương nên mới có cái nhìn thiên vị hơn những người khác.
"Thế nào? Trông anh có xứng để được đứng bên cạnh công chúa không?"
Lý An Thành véo cái má hồng hồng của Ái Nghi, đáy mắt ôn hòa, mày tằm hơi nhíu lại đợi nghe một câu khen ngợi. Cô bĩu môi quay mặt đi, hất cằm kiêu ngạo.
"Cũng tạm."
Cả hai không hẹn mà cùng cười, nắm tay nhau đi tới khu vực chụp ảnh. Nhân viên đưa cho Ái Nghi một bó hoa hồng tươi màu hồng phấn vô cùng đẹp mắt, sợi ruy băng rơi xuống cổ tay cô như một dải lụa uyển chuyển, lúc này cô mới biết vì sao Lý An Thành lại nói sẽ cho cô cầm bó hoa ý nghĩa hơn. Anh có quá nhiều dự định cho cả hai, nhưng cô thì chưa bao giờ nghĩ sâu xa đến thế…
Kiểu tạo dáng mà hai người họ chọn khá đơn giản, cô dâu ngồi trên ghế, hai khuỷu tay đặt nhẹ lên đầu gối hướng bó hoa ra ngoài, đầu ngẩng lên cao, hai mắt khép hờ khá thư thái. Còn chú rể thì đứng trước mặt, lưng khom xuống thấp, hôn lên trán của cô dâu. Khung cảnh này giống như màn gặp gỡ của hoàng tử và công chúa trong một câu chuyện cổ tích ngọt ngào, sau đó là bắt đầu một tình yêu mỹ mãn.
Buổi chụp ảnh diễn ra khá nhanh chóng, vậy mà lúc họ khi bước ra khỏi studio thì đã đèn đường đã sáng, đồng hồ đã điểm bảy giờ tối. Ái Nghi ngồi trên xe, mắt không rời những bức ảnh trong điện thoại, cô đứng bên cạnh anh thoạt nhìn rất xứng đôi vừa lứa, nhưng gương mặt này, thân thể này đều không phải là của cô.
Ngay lúc này cô lại có một suy nghĩ rất hoang đường, lỡ như hồn phách của thân xác này quay lại, cô trở thành một hồn ma vất vưởng thì có phải là sẽ mất chồng vào tay người khác mà không thể đi kiện hay không?
"Đừng nghĩ vẩn vơ nữa, em lo mà chuẩn bị câu từ thỏa đáng để giải thích với chồng mình đi."
Lý An Thành rút chiếc điện thoại trong tay Ái Nghi bỏ xuống nệm ghế, sắc mặt tỏ ra nguy hiểm nhìn cô chằm chằm, bắt buộc cô phải chú ý tới anh.
Mới vừa rồi còn hứa hẹn ngọt ngào, trút bỏ dáng vẻ trang nghiêm liền quay sang hỏi tội, nói phụ nữ khó hiểu khó chiều, đàn ông còn hơn thế. Ái Nghi hừ lạnh, dựa vào cửa xe, khoanh hai tay trước ngực lườm anh không chút nể nang, bĩu môi phản bác:
"Em trong sạch ngay thẳng, không có mưu đồ đen tối thì có gì phải giải thích chứ! Ngược lại là anh, lo mà lựa lời giới thiệu minh bạch về thân phận của mình cho em biết đi."
"Em chỉ cần biết anh là người sẽ yêu cả đời là đủ. Nhưng còn anh thì cần phải làm rõ nụ cười của em đối với Lý Cảnh Chiêu là có ý gì, nếu em không có lời giải thích rõ ràng thì đừng mong ngày mai có thể thả hai chân xuống giường. Em hiểu rõ chồng của mình dẻo dai thế nào mà…"
Lý An Thành từ từ ép sát, tay vuốt ve đùi non dưới làn váy xòe rộng. Ái Nghi liếc lên ghế tài xế, hai bên má nóng bừng vội vàng đẩy anh ra, nhỏ tiếng nhắc nhở:
"Đang ở trên xe đấy…"
Anh ôm lấy eo cô, muốn nói "có gì phải xấu hổ" nhưng chuông điện thoại bất chợt reo lên cắt đứt hưng phấn ở trong anh. Lý An Thành ngồi lại ngay ngắn, cách xa Ái Nghi một khoảng cách an toàn rồi mới gạt phím nghe máy.
"Có chuyện gì?"
"Thiếu gia, đã có thông tin của con gái Lạc Xích rồi. Trương phu nhân cũng vừa được đưa về nhà để lo hậu sự, chúng ta có đi viếng luôn bây giờ không?"
"Cậu đến chung cư đón tôi."
"Vâng."
Lý An Thành nhanh chóng cúp điện thoại, đáy lòng dâng lên một tia hy vọng mơ hồ. Chỉ cần tìm được con gái của Lạc Xích thì thế trận trên bàn cờ sẽ dễ dàng hơn, anh cũng không cần phải giấu diếm Ái Nghi chuyện đính hôn với Lâm Thục Khuê nữa, cũng có thể đường hoàng đứng trước mặt cô nói rõ thân phận của mình.
"Anh định đi đâu vậy?" Ái Nghi đá mũi chân lên đùi anh không vui hỏi.
"Bạn thân của mẹ anh qua đời. Trước đây anh đã hứa sẽ trang điểm cho bà thật đẹp để đi đầu thai, không thể thất hứa được."
Lý An Thành kéo bàn chân nhỏ nhắn của Ái Nghi đặt lên đùi mình, xoa bóp cổ chân cho cô, không đứng đắn nhắc nhở:
"Về nhà tắm rửa sạch sẽ rồi nằm trên giường đợi anh."
"Lưu manh."
Ái Nghi đạp Lý An Thành một cái rồi rút chân về, anh trêu ghẹo mấy lần nhưng chẳng hiểu sao cô đều không thể cười nổi. Lúc về tới chung cư, anh vội vàng lên nhà lấy dụng cụ trang điểm để mang đi, cô đứng sau lưng anh bất giác cảm thấy trong lòng thấp thỏm lo lắng, khẽ lên tiếng hỏi:
"Em đi với anh nhé? Trời tối rồi."
"Ở đó đông người, nếu em không ngại để người khác biết chúng ta sắp kết hôn thì đi với anh. Có vợ sát cánh bên cạnh thì còn gì bằng."
"Ai thèm làm vợ của anh chứ!" Ái Nghi "xì" một tiếng rồi ngồi xuống sofa, hai mắt cụp sâu buồn rười rượi không muốn nói thêm gì nữa.
Dáng vẻ này của cô luôn khiến Lý An Thành thấy không nỡ, anh ngồi xổm trước mặt cô, vươn tay nắm lấy chiếc cằm nhỏ, nhẹ giọng trấn an.
"Đâu phải anh đi rồi không về nữa, làm xong việc anh sẽ về với em ngay. Ngoan nhé…"
Anh đứng lên hôn lên trán cô rồi vội vã rời đi, Ái Nghi dõi mắt trông theo, chẳng biết vì sao trái tim đập nhanh liên hồi, cô chẳng biết nó là gì, chỉ thấy lòng mình vô cùng trống rỗng.
Cũng đâu phải là lần đầu xa nhau, hình như cô bị Lý An Thành bỏ bùa quá liều thì phải???
…
Tiêu Gia đã dừng xe trước cổng chung cư, đợi Lý An Thành yên vị ở ghế sau liền lập tức báo cáo.
"Người của chúng ta báo về, con gái của Lạc Xích tên là Lạc Tử Di, tầm hai mươi hai tuổi, sau khi vụ đụng độ xảy ra ông ta dẫn con gái chạy trốn nhưng không biết vì sao lại tách ra hai hướng. Từ vị trí khách sạn mà cô ta ở trước đó, camera trên đường ghi lại được cô ta đã bắt ga tàu hỏa đến Thẩm Khấu, có thể đang lẩn trốn ở đâu đó trong thành phố này."
Tiêu Gia đưa cho Lý An Thành bức ảnh trích xuất từ camera nhưng ảnh chụp quá mờ, hoàn toàn không nhận diện được khuôn mặt, đây chính là cái khó hiện tại nên việc tìm kiếm mới kéo dài đến bây giờ.
Nếu đang ở cùng thành phố thì khả năng tìm được người sẽ cao hơn, nhưng tại sao Lạc Tử Di lại đến đây? Lý An Thành ngửa cổ nghĩ ngợi, chợt nhớ tới mối quan hệ của Trịnh Hà và Lạc Xích, có khả năng cô ta đến đây để nhờ sự trợ giúp, nhưng nếu nói như vậy thì có thể Lý Cảnh Chiêu đang tìm cách để chạy án cho ông ta.
"Cậu cho người theo sát Lý Cảnh Chiêu xem thử bên cạnh hắn có ai khả nghi hay không. Nhanh một chút, nếu Lạc Xích thoát được thì mọi chuyện sẽ khó khăn hơn đấy."
"Vâng."