Cô là Lâm Quân Nhi, vì sinh thiếu tháng nên cô từ khi sinh ra đã bị mù bẩm sinh, lúc trước cô còn nghe nói là do ông thầy nào đó nói với cha mẹ cô rằng cô mang mệnh khắc cha khắc mẹ. Nhưng vốn dĩ cha mẹ của cô không tin, tuy nhiên sau khi mẹ cô mang thai cho đến khi cô được sinh ra thì Lâm thị làm ăn thua lỗ, đến nỗi suýt nữa là mất trắng. Khi sinh cô ra được ba ngày thì Lâm Tào - cha cô đột nhiên bị tai nạn. Đến khi cô được ba tháng tuổi thì Quý Mẫn - mẹ cô cũng đột ngột bị tai nạn nghiêm trọng.
Lâm Tào và Quý Mẫn cùng với những bà con dòng họ cũng bắt đầu tin rằng cô mang mệnh khắc Lâm gia, nên sau đó đã đưa cô đến một biệt viện xa cách Tuệ Thành mấy trăm kilomet, mà lúc đó Lâm Quân Nhi chỉ mới có mấy tháng tuổi.
Sau hai năm, thì Quý Mẫn lại hạ sinh một bé gái, nhưng đứa bé này lại mang mệnh cách phú quý cho cha mẹ, vừa mới sinh đứa nhỏ ra thì Lâm thị đã liên tục giành được những hợp đồng lớn, đều này cũng khiến cho cha mẹ và họ hàng yêu thương cô em gái hơn. Vì ai cũng nói đứa em gái này là phúc tinh của Lâm gia, có thể áp chế được Lâm Quân Nhi nên cô mới được đưa về Lâm gia để nuôi nấng.
Nhưng trải qua nhiều năm rồi nhưng thành kiến giữa Lâm Tào và Quý Mẫn đối với cô không hề thuyên giảm, hoàn toàn chẳng xem cô là con gái. Cũng may... Cũng may là cô em gái Lâm Tuệ Y lại luôn yêu thương chị gái, không chỉ vậy mà bên cô còn có một cô gái tên là Diệp Vấn.
Diệp Vấn là một cô nhi được Lâm gia nhận nuôi để chăm sóc cho Lâm Quân Nhi, đối với Lâm Tào thì đây chính là ân huệ tốt nhất cho đứa con gái sao chổi này rồi.
Cứ nghĩ cô sẽ sống yên ổn như vậy đến cuối đời, nhưng không ngờ năm cô hai mươi ba tuổi, Lâm Tuệ Y hai mươi mốt tuổi thì cha cô đã nói giữa Lâm gia và Cảnh gia có hôn ước. Mà đứa ông ấy muốn gả chính là Lâm Quân Nhi, nhưng người Cảnh gia muốn cưới lại là Lâm Tuệ Y.
Giữa Lâm Tào và Lâm Tuệ Y đã cãi nhau rất nhiều lần, vì cô biết trong lòng của Lâm Tuệ Y đã có ý trung nhân, cậu ấy là thanh mai trúc mã của em ấy, tên là Lâu Hàm Nghi, tính tình đoan chính, bình thường cũng rất chịu thương chịu khó, nhưng mà cha mẹ lại mong con gái cưng gả vào một gia đình môn đăng hộ đối hơn.
Ngày hôm đó, Lâm Tuệ Y đã ở trong phòng của cô khóc lóc suốt một buổi, cả cô và Diệp Vấn cũng không biết nên làm gì nữa.
- Y Y, em thật sự yêu Hàm Nghi như vậy sao? Cho dù anh ấy chẳng có gì trong tay.
- Chị hai, em thật sự rất yêu anh ấy... Con người em như thế nào đâu phải chị không biết, em thật sự không muốn gả cho Cảnh Vân Trạch, em nghe nói hắn ta... Hắn ta là xã hội đen, là tên côn đồ... Chị hai, em không muốn gả cho hắn, có chết cũng không gả cho hắn!
Lâm Quân Nhi thấy em gái nặng tình như vậy thì cô cũng thấy vui mừng, cuộc sống này đơn giản là thế, chỉ cần tìm được một người yêu mình mà mình cũng yêu họ, bình bình an an, yên ổn sống qua ngày cũng đủ rồi. Lâm Tuệ Y liền nhìn chị gái, sau đó thì nắm lấy tay của cô, nói:
- Mà thôi, chị hai... Những năm qua em vẫn luôn được gia đình yêu thương, bây giờ có lẽ em nên làm gì đó cha mẹ, xem như em và anh Hàm Nghi có duyên không phận, đợi khi anh ấy quay về Tuệ Thành... Chắc em cũng đã gả đi rồi...
Sau đó thì Lâm Tuệ Y liền nói với cha mẹ rằng mình đồng ý kết hôn.
[...]
Hôm Cảnh gia đến đưa sính lễ thì Cảnh Vân Trạch cũng nhìn qua Lâm Tuệ Y, gương mặt bị cưỡng ép kia khiến anh chán ghét. Nhưng nếu anh nhớ không nhầm thì Lâm gia có hai cô con gái, sao cô chị này lại không xuất hiện chứ?
- Anh Lâm, chuyện của tụi nhỏ xem như xong nhé.
- Được, để tôi tiễn anh Cảnh.
Sau đó thì Cảnh Vân Trác - cha anh và Lâm Tào đi ra khỏi phòng khách. Cảnh Vân Trạch cũng lạnh lùng đứng dậy, nhưng anh và em trai - Cảnh Vân Trình còn chưa kịp đi thì từ trên tầng Lâm Quân Nhi cùng Diệp Vấn đã đi xuống.
- Y Y, sao rồi?
Lâm Tuệ Y liền nhìn hai anh em nhà họ Cảnh, xong liền chạy đến chỗ của chị gái, dìu cô xuống bậc thang, nói:
- Chị hai, em và họ đã nói chuyện xong rồi, tháng sau chúng em sẽ kết hôn.
- Gấp như vậy sao?
- Dạ...
Cảnh Vân Trình bị gương mặt thanh thuần của cô thu hút, nếu xét về nhan sắc thì Lâm Quân Nhi phải nói là tuyệt thế mỹ nhân, tính cách thì chưa biết thế nào nhưng vừa nghe em gái tháng sau kết hôn liền sốt ruột như vậy, xem ra tình cảm chị em nhà này rất tốt.
Cảnh Vân Trạch và Cảnh Vân Trình nhìn cô một lúc, xong thì cũng rời đi. Lâm Quân Nhi cũng nghe được tiếng bước chân, cô nói:
- Ai vừa mới rời đi vậy?
- Là hai thiếu gia nhà họ Cảnh.
Lâm Quân Nhi "À" một tiếng, rồi không nói gì nữa.
[...]
Một tháng sau.
Trước ngày Lâm Tuệ Y kết hôn một ngày thì Lâm Quân Nhi đã ngỏ ý muốn ngủ cùng em gái, buổi tối hôm đó cô và em gái đã uống với nhau rất nhiều, vốn tửu lượng của Tuệ Y không tốt, nên đã ngủ thiếp đi.
Đến giờ thay hỷ phục thì cô đã thay xong đồ cưới, ngồi ở trước gương, gương mặt không có chút hạnh phúc. Diệp Vấn thấy cô như thế liền xót xa nói:
- Tiểu thư, cô đâu cần phải làm như vậy... Nhị tiểu thư được mọi người yêu thương, gả đến Cảnh gia cũng chưa chắc bị ức hiếp... Nhưng chị thì...
- Y Y và Hàm Nghi là một đôi trai tài gái sắc, chị đâu thể nào đứng trơ mắt nhìn hai người họ cách biệt chứ. Vấn Vấn, nhanh lên, trùm khăn cho chị.
Trước khi rời khỏi phòng thì cô cũng có dừng lại, tháo vòng tay năm đó mẹ tặng mình đặt vào tay của Tuệ Y, cô hi vọng lần này Tuệ Y có thể sống tốt, sống hạnh phúc với Lâu Hàm Nghi.
Khi cô được Diệp Vấn đưa xuống nhà thì Quý Mẫn và Lâm Tào cũng có chút ngơ ngác, hỏi:
- Diệp Vấn, sao lại ở đây mà không ở cùng Quân Nhi?
- Lão gia, tiểu thư nói bản thân không thể tiễn nhị tiểu thư nên đã nhờ con tiễn giúp... Hơn nữa tiểu thư còn dặn là phải tiễn đến cửa Cảnh gia.
Cảnh Vân Trạch có chút nhíu mày, nhà của anh cũng có phải hang hùm, hang báo đâu mà cần phải đưa tiễn.
Sau khi rước được cô dâu thì Cảnh gia cũng rời khỏi Lâm gia. Nhìn thấy con gái đã được gả đi khiến cho Quý Mẫn chua sót, nhưng Cảnh gia vừa rời đi không lâu thì ngay lập tức ở trên phòng Lâm Tuệ Y đã hớt ha hớt hải chạy xuống, nói:
- Cha... Mẹ... Chị hai... Chị hai đâu rồi?
Lâm Tào và Quý Mẫn kinh ngạc, hỏi:
- Y Y, sao con lại ở đây? Chẳng phải con vừa mới...
Nói đến đây, Quý Mẫn liền sững sờ, nếu Lâm Tuệ Y ở đây thì cô dâu trên xe kia là... Là Lâm Quân Nhi?
Nhưng thay vì cảm kích cô thì Lâm Tào chỉ dửng dưng, nói:
- Xem như nuôi nó hơn hai mươi năm cũng có chút lợi ích.
- Cha! Cha biết rõ con người của Cảnh Vân Trạch không thích bị lừa dối, anh ta... Anh ta là ma quỷ! Chị hai như vậy thì làm sao chống đỡ được anh ta?
- Con sao chổi đó thì có chết cũng chẳng sao.