Cảm giác ban đầu cứ như đang sờ thấy một cục bông mềm mềm, nhỏ xíu, giống như một loài động vật không xương vậy, cứ uốn éo rồi chỉ biết khóc ré lên.
Cảnh Vân Trạch nhìn thái độ này của vợ mình cũng ngơ ngác, ban đầu anh còn tưởng cô sẽ hạnh phúc và vui mừng chứ, dù sao cũng hơn chín tháng mười ngày mới tống khứ được cái bụng nặng nề này mà. Nhưng tại sao anh nhìn cô giống như là đang bài xích chính đứa con trai của mình, đến cả anh cũng vị liên lụy.
Liễu Đào Nguyên từng sinh con nên bà ấy hiểu được cảm giác này, nhưng có lẽ cậu con trai lần đầu làm cha nên hơi bỡ ngỡ, nhìn biểu hiện của Cảnh Vân Trạch thật sự rất buồn... Cười.
- Có lẽ vợ con vẫn chưa sẵn sàng tiếp nhận một đứa trẻ lạ hoắc tự dưng lại xuất hiện trong cuộc sống của mình, dù là con ruột nhưng cũng cần có thời gian để tiếp nhận mà.
- Nhưng biểu hiện của cô ấy lạ lắm...
- Qua một thời gian sẽ ổn thôi, đừng lo quá.
Tuy nói thì đơn giản như vậy nhưng Liễu Đào Nguyên cũng bắt đầu lo lắng cho tình trạng của con dâu. Mặc dù mới sinh thì chắc chắn sẽ khó có cảm tình liền nhưng sau hơn một tuần, mãi cho đến khi được xuất viện về nhà rồi nhưng Lâm Quân Nhi vẫn luôn giữ khoảng cách với con trai và chồng, nhiều khi đứa bé quấy khóc cô còn tức giận, luôn cho rằng con mình thật phiền phức.
Tâm tình lúc này lúc khác khiến cho cả nhà Cảnh gia lo lắng hơn, kể cả Quản Ngọc Tú và Thượng Quan Tịch Mộng cũng được đưa đến rồi nhưng họ cũng khó lý giải được tình trạng hiện tại, vì nói thế nào họ cũng chưa từng sinh con, nên khó hiểu được cảm giác làm mẹ... Còn Quản Ngọc Tú tuy là bác sĩ, nhưng bình thường các sản phụ khác cũng không biểu hiện như vậy.
Nhưng đỉnh điểm hơn chính là vào ngày đầy tháng của cậu nhóc Cảnh Sở Tiêu, lúc đó Lâm Quân Nhi còn không muốn bế con trai mình, tựa như cô muốn bài xích nó và Cảnh Vân Trạch ra khỏi cuộc đời của mình vậy.
Nhận thấy tình trạng này đã vượt qua tầm kiểm soát, Cảnh Vân Trạch phải nhờ đến một bậc thầy thao túng tâm lý, chính là Phụng Quy. Nhưng lúc này thì cô ấy không phải chỉ có một mình, mời được Phụng Quy về Ung Thành mà còn được tặng kèm theo một món hàng cao cấp kèm, chính là Hàng Kình Âu.
Phụng Quy sau khi nói chuyện với Lâm Quân Nhi xong thì cũng để cho cô nghỉ ngơi, còn mình thì bế đứa nhỏ xuống nhà, sau khi giao lại con trai cho Cảnh Vân Trạch thì cô ấy mới nói:
- Vừa rồi tôi có nói chuyện với Quân Quân, em ấy nói cảm thấy rất áp lực việc phải yêu thương một đứa nhỏ, có lẽ là vì ám ảnh tâm lý lúc nhỏ nên em ấy không thích bọn không răng này.
- Vậy có cách nào không?
- Có lẽ khi em ấy nhìn thấy được con trai mình đứt ruột sinh ra thì sẽ nhanh chóng đón nhận.
Nghe vậy thì Cảnh Vân Trạch cũng chỉ biết lắc đầu thở dài, vì cô vừa mới sinh con, mà đứa nhỏ vẫn còn chưa cai sữa nên không thể để cô tiến hành phẫu thuật được. Cho dù là đứa nhỏ ít được trực tiếp uống sữa từ mẹ, nhưng thằng bé vẫn chỉ hấp thu được sữa mẹ mà thôi, nếu bắt ép đứa nhỏ phải cai sữa thì đúng là quá tàn nhẫn.
- Không còn cách nào thật sao?
- Anh là chồng của em ấy mà, buổi tối anh cứ thủ thỉ bên tai đi. Hơn nữa anh nhìn Sở Tiêu kìa, thằng bé cũng buồn lắm đấy.
Cảnh Vân Trạch nhìn con trai cũng chỉ biết thở dài, đưa con trai cho Diệp Vấn để đưa đứa nhỏ đi ngủ thì anh mới nói:
- Cô ấy còn né tránh cả tôi thì thủ thỉ kiểu gì đây. Buổi tối tôi vừa dỗ thằng bé ngủ xong là cô ấy đã ngủ mất rồi.
Hàng Kình Âu khoanh tay trước ngực, nhìn anh, nói:
- Có khi nào vợ cậu đang tự ti về vóc dáng hay không?
Cảnh Vân Trạch lắc đầu, mặc dù sau sinh thì vóc dáng của phụ nữ sẽ có hơi sồ sề một chút, nhưng anh không quan tâm. Vợ của anh đã bước chân vào cửa thập tử nhất sinh để sinh con cho anh, thì những dấu tích trên cơ thể đều vô cùng quý giá và trân quý, anh cũng không nghĩ Lâm Quân Nhi là người để ý vẻ bề ngoài như vậy. Suy nghĩ này của Cảnh Vân Trạch cũng được sự đồng tình từ Phụng Quy, quen biết Lâm Quân Nhi nhiều năm, cô ấy cũng chưa từng thấy cô tự ti về bản thân.
Thượng Quan Tịch Mộng đăm chiêu nhìn lên trên phòng của cô, nói:
- Có thể cô ấy bị trầm cảm sau sinh. Mức độ hiện tại... Rất đáng báo động. Ngôn Tình Sắc
Cảnh Vân Trạch im lặng, xem ra anh phải trông chừng cô nhiều hơn mới được, theo như những gì Thượng Quan Tịch Mộng đã cảnh báo thì rất có thể trong những ngày này cô sẽ tìm cách làm hại bản thân, nhẹ thì trầy xước, nặng hơn thì có thể cô sẽ kết thúc sinh mạng của mình. Tội thì cũng chỉ tội cho đứa nhỏ Cảnh Sở Tiêu, mới sinh không được bao lâu thì mẹ đã bị bệnh rồi.
Khi tất cả bạn bè đều đã về hết thì Cảnh Vân Trạch mới lên phòng cùng vợ mình, nhìn cô nằm trên giường nhưng không ngủ, anh bước đến, nhẹ nhàng nằm bên cạnh cô, choàng tay ôm lấy Lâm Quân Nhi, nói:
- Có đói không? Anh lấy chút gì đó cho em ăn nha?
- Em không đói.
Dừng một chút, Lâm Quân Nhi liền xoay người lại ôm lấy anh, Cảnh Vân Trạch cũng nhẹ nhàng vuốt lưng cho cô, trong lòng anh thật sự rất yên bình, mặc kệ ngoài kia có bao nhiêu sóng gió thì cô cũng thấy bình yên khi ở bên cạnh anh. Lúc này, Lâm Quân Nhi liền nói:
- Em xin lỗi...
Cảnh Vân Trạch nhẹ nhàng xoa đầu của cô, cười đáp:
- Sao em lại xin lỗi?
- Em cũng không biết bản thân đang bị làm sao nữa... Nhưng cảm xúc của em cứ như một mớ hỗn độn vậy... Khi chỉ có em và con thì em cũng muốn ôm ấp, vỗ về con trai... Nhưng sau một lúc thì em lại thấy nó rất phiền phức. Nhiều khi... Nhiều khi em còn có ý nghĩ giết quách nó đi cho rảnh nợ... Em... Em thật sự không khống chế được nó.
Cảnh Vân Trạch đau lòng ôm vợ mình, anh cũng không thể giúp cô chịu đựng cảm giác đó, nhưng mà dù thế nào anh vẫn ở đây.
- Không sao cả, anh vẫn ở đây cùng em. Nhưng mà vợ à, em phải nhanh bình phục nhé, con trai chúng ta sẽ buồn đấy.
Lâm Quân Nhi cũng gật đầu, nói ra hết nỗi lòng khiến cho cô cảm thấy thoải mái hơn, từ từ thì cô cũng nhắm mắt lại rồi tiến vào mộng đẹp. Cảnh Vân Trạch nhìn cô, trong lòng có nhiều suy nghĩ phức tạp, hiện tại anh vẫn nên quan tâm vợ mình nhiều hơn, nhưng nếu có thể thì anh muốn giúp vợ mình thoát khỏi ám ảnh tâm lý kia... Nhưng anh lại không muốn Lâm Quân Nhi gặp lại nhà họ Lâm chút nào.
Một lúc sau, Diệp Vấn từ từ đẩy cửa vào, Cảnh Vân Trạch nhìn cô ấy, nói nhỏ:
- Có chuyện gì sao?
- Cô gia... Tiểu thiếu gia cứ khóc hoài, tôi không dỗ cậu ấy được, hay là...
- Để tôi...
Nhưng Cảnh Vân Trạch còn chưa kịp rời khỏi giường thì Lâm Quân Nhi đã tỉnh giấc, cô liền nói:
- Đưa thằng bé cho chị.
- Tiểu thư... Như vậy có được không?
- Không sao, cứ đưa nó cho chị đi.
Diệp Vấn có chút chừng chừ, nhưng hiện tại ở bên cạnh cô vẫn còn có Cảnh Vân Trạch nên họ cũng yên tâm. Đem đứa nhỏ cho Lâm Quân Nhi, cô khó khăn lắm mới tìm đúng tư thế ôm con trai, Cảnh Sở Tiêu được mẹ mình ôm liền nín khóc, còn nở một nụ cười toe toét trên môi. Cảnh Vân Trạch cũng có chút bất ngờ, ấy vậy mà đêm qua anh dỗ muốn khàn cả giọng vẫn gào cổ lên khóc, vậy mà mẹ vừa bế đã im thin thít, còn toe toét cười, đúng là ghét chết đi được.
- Em xem, con đang cười với em kìa.
- Xem bằng ý niệm hay gì?
- Vậy thì để anh xem.
- Cảnh Vân Trạch, ai cho anh xem! Con của em mà.
Nói xong Lâm Quân Nhi cũng giả vờ đưa thằng bé sang hướng khác, ý định không để anh nhìn. Nhưng Cảnh Vân Trạch lại chồm người đến cố ý xem, anh cũng chu đáo mà đưa tay đỡ lấy thằng bé hộ cô nữa.
- Không có anh góp vốn thì sao em sinh được. Tuy đầu tư này rất có nguy cơ mất vợ, nhưng nhìn nó cũng đẹp trai, mặt mày cũng sáng sủa, coi như cũng tạm chấp nhận.
Không gian xung quanh vốn lạnh lẽo nay lại bừng sáng bằng những tiếng cười vui vẻ, một nhà ba người thật sự đã tạo nên một bức tranh rất tuyệt diệu.
Cảnh Vân Trạch ôm lấy cô, tựa cằm vào vai của cô, nhìn cậu con trai đang cười kia, nói:
- Cảm ơn em, Lâm Quân Nhi. Cảm ơn em vì đã xuất hiện trong cuộc đời nhàm chán và xám xịt của anh, nhờ có em mà cuộc đời của anh đã có thêm nhiều màu sắc.
- Nhờ em sao? Em còn tưởng là nhờ Dương Dung Nhuệ chứ.
- Được rồi mà bà xã, đừng có mở miệng ra là khịa anh nữa có được không?
- Cái đó còn phải tùy tâm trạng nữa nhé!