Hỏi ra thì mới biết cô vừa nằm mơ thấy Diệp Vấn, cô ấy rất đau lòng về Tước Xạ, còn nhắc nhở cô sau này phải tìm một cô gái tốt đến chăm sóc cậu ấy, còn về đứa con bạc mệnh của cô thì đã có coi ấy lo rồi. Đứa bé rất ngoan, rất hiểu chuyện, hoàn toàn không quấy khóc gì cả, hơn nữa dòng chữ mà cô đã khắc ở bên phần mộ của đứa bé cũng rất hay, nhiều người đã đọc và để lại nhiều món đồ cúng cho hai người.1
Cảnh Vân Trạch cũng ngồi chăm chú nghe vợ mình kể lại, sau đó cô còn nói:
- Con gái chúng ta nói sẽ quay lại với em, nên Diệp Vấn đã dặn em phải bồi bổ thật tốt, sau này còn phải sinh tiểu công chúa nữa.
- Vậy vợ phải ngoan, bồi bổ cơ thể thật tốt, sống thật vui vẻ, khi nào cơ thể em hồi phục thì anh sẽ cố gắng cày cuốc, được chưa?1
- Cảnh Vân Trạch... Anh có giận em không?1
Cảnh Vân Trạch bị câu hỏi của cô làm cho ngơ ngác, tại sao anh phải giận cô cơ chứ? Lúc này, Lâm Quân Nhi liền nắm lấy tay của chồng mình, nhỏ giọng xin lỗi... Vì trước đó cô từng bị động thai nhưng lại không cho anh biết, nếu cô nói thì chắc chắn bây giờ đứa bé vẫn còn an toàn trong bụng của cô.
Nhưng Cảnh Vân Trạch chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay của vợ mình, sau đó thì hôn lên trán của cô, nói:
- Em không sao là được rồi. Ngoan, ngủ thôi, mai anh còn có việc cần làm.
Lâm Quân Nhi cũng gật đầu, anh cũng chỉnh tư thế lại cho hai người, rồi thoái mái ôm lấy bà xã đi ngủ. Anh cũng hi vọng những điều cô mơ sẽ thành sự thật, nếu như đứa nhỏ vẫn chưa hết duyên thì hãy một lần nữa đầu thai làm con của họ, nếu thật sự có phép màu xảy đến thì anh sẽ dùng hết tình yêu thương cho đứa bé, bù đắp lại cho nó.1
[...]
Buổi sáng ngày hôm sau, mặc dù không khí chắc chắn không thể giống ngày bình thường được, nhưng ít nhất thì nó đã không còn ảm đạm như cũ.1
Sáng nay Cảnh Vân Trạch đã đi đến trụ sở từ sớm, nhưng Tước Xạ lại ở lại đây để bảo vệ cô, mặc dù Lâm Quân Nhi đã nói là không sao, nhưng cậu ta vẫn luôn lạnh lùng đứng ở đó quan sát từng li từng tí xung quanh. Lâm Quân Nhi cũng chỉ thở dài một cái, rồi thay quần áo định đi đâu đó, Tước Xạ liền có chút hoảng hỏi:1
- Phu nhân, cô muốn đi đâu?
- Tôi đi siêu thị mua đồ.
- Tôi đưa cô đi.
Lâm Quân Nhi cũng chỉ gật đầu.
Đến siêu thị thì Tước Xạ ở một bên đỗ xe, còn Lâm Quân Nhi thì cũng đợi cậu ta rồi cùng nhau đi vào. Vào đến bên trong thì Tước Xạ giành đẩy xe, nhiệm vụ của cô là chỉ mua đồ thôi, còn lại tất cả mọi việc đều là do cậu ấy phụ trách.
Đột nhiên hai người họ lại đi qua một gian hàng trưng hoa, nhìn vào đóa hoa bách hợp xinh đẹp kia, Lâm Quân Nhi không cầm lòng được mà muốn lấy nó, nhưng Tước Xạ đã nhanh tay ngăn cô lại, cậu ta nói:
- Phu nhân.
- Tôi thấy nó đẹp, chỉ định mua về trưng thôi mà.
- Hiện tại cô vẫn chưa khỏe hẳn, mà mùi hương của hoa bách hợp rất nồng, không nên.1
Mặc dù ngoài miệng Tước Xạ nói như vậy thôi, thật ra cậu ta biết Lâm Quân Nhi muốn mua hoa bách hợp vì Diệp Vấn thích nó, mặc dù mùi hương nó hơi nồng, nhưng đối với một người thích hoa như cô ấy thì lại đặc biệt thích nó.
Đi một vòng thì cô cũng đã mua khá nhiều đồ ăn, cô định sẽ mở một buổi tiệc nho nhỏ để tạo không khí, dù sao ngày mai cũng là giao thừa rồi mà, buồn thì buồn nhưng cũng phải ăn Tết chứ. Tước Xạ nhìn những thứ mà cô mua thì cũng đã đoán được gì đó rồi, nhưng mà có điều khiến Tước Xạ ngạc nhiên là về sở thích của mọi người cô đều nhớ hết, những món mọi người thích cô đều mua đầy đủ không sót một ai. Có thể năm nay sẽ không còn không khí vui vẻ như năm vừa rồi, nhưng về mặt quan tâm thì đúng là chẳng ai qua được phu nhân này.1
Trên đường về nhà, Lâm Quân Nhi liền tò mò hỏi:
- À phải rồi, Lão đại của cậu hôm nay có việc gì vậy?
- Tôi cũng không rõ, hình như là có người muốn hợp tác với Trạch Quân bang để mở rộng địa bàn đến Kế Thành.
- Vậy hiện tại anh ấy đang ở đâu?
- Ở quán bar lần trước Vân Tranh tiểu thư và Thiếu Hà tiểu thư đã say.
Lâm Quân Nhi liền gật gật đầu, sau đó liền thay đổi ý khoan hãy về nhà mà hãy đến quán bar đó. Dù thế nào thì cô cũng muốn xem thử chồng cô trong công việc sẽ có thái độ, biểu hiện như thế nào.
Nghe lời của phu nhân, Tước Xạ liền nhanh chóng đánh xe đảo lại đến quán bar kia. Đứng trước cửa quán bar thì đã có vài người bắt đầu nhìn cô và đánh giá, nhìn quần áo hiện tại của Lâm Quân Nhi thì khác nào một bà nội trợ chứ, đột nhiên có một vị phục vụ đến hỏi:1
- Tiểu thư, cô cần giúp đỡ gì sao?
- Cảnh Vân Trạch đang ở đâu?
Người phục vụ kia nghe đến ba chữ "Cảnh Vân Trạch" liền nhíu mày, rồi bảo ở đây không có ai tên Cảnh Vân Trạch cả. Nhưng lúc Tước Xạ đến thì thái độ của tên đó đã thay đổi, vô cùng cung kính cúi đầu, nói:1
- Anh Tước, anh tìm Lão đại sao?
- Tôi không tìm, mà phu nhân tìm.
Hai chữ "Phu nhân" đã làm cho tên phục vụ kia cứng đờ, lại một lần nữa nhìn về phía cô, sau đó lắp bắp gọi cô là phu nhân. Nhưng hiện tại cô không có tâm trạng nói nhiều với cậu ta, cô chỉ muốn biết chồng mình đang ở đâu mà thôi.
Tên phục vụ đó liền nhanh chóng đưa cô đến một phòng VIP, định sẽ gõ cửa nhưng đã bị cô ngăn lại, chầm chậm đẩy cửa vào, Cảnh Vân Trạch không biết ai lại cả gan như vậy lại dám vào đây liền nhíu mày, quát:1
- Ai!1
- Là em.
Giọng nói quen thuộc khiến cho đôi lông mày của anh cũng giãn ra, thay vì một gương mặt lạnh lùng không mấy niềm nở thì ngay khi gặp được vợ mình anh liền nở ngay một nụ cười dịu dàng đầy cưng chiều, anh liền hỏi:
- Sao em lại ở đây? Là ai đưa em đến?
- Sao vậy? Anh làm điều gì sau lưng em không muốn em biết sao? Anh giấu em cái gì à? Hay anh nuôi nhân tình ở đây!
Cảnh Vân Trạch nắm tay vợ mình rồi kéo cô ngồi xuống, ôm lấy eo của cô, còn hôn nhẹ lên môi của cô một cái, nói:
- Anh làm sao dám làm điều gì ở sau lưng em. Chỉ là ở đây không tốt, anh sợ em sẽ khó chịu.
Lâm Quân Nhi cũng chỉ liếc chồng mình một cái rồi thôi, lúc này cô lại nhìn sang cậu trai với gương mặt non nớt ngồi ở phía đối diện, liền hỏi:
- Cậu ấy là ai vậy?
Lúc này Cảnh Vân Trạch liền ra hiệu cho Triều Vũ đưa cậu ta ra ngoài.
Anh cũng thật thà nói cậu ta họ Bạch, tên là Quán Tông, là con cháu của Bạch gia Kế Thành, nhưng vì gia đình luôn trọng nam khinh nữ nên khi nhỏ bị ngốc, sau đó cũng hết bệnh nhưng vẫn cố giả ngốc để cha chú ý đến hai chị. Năm nay mười bảy tuổi gần mười tám, nên muốn làm gì đó cho có cái gọi là thành tựu nên muốn cùng anh hợp tác làm ăn.1
- Bạch Quán Tông sao... Cái tên này hình như em có nghe qua rồi.
- Thôi cứ kệ cậu ấy đi, tuổi nhỏ ham chơi ấy mà.
Sau đó Cảnh Vân Trạch cũng hỏi cô đã đi đâu, tại sao lại đến đây, cô hiển nhiên cũng thành thật trả lời. Sau khi nói qua nói lại vài câu thì anh cũng nắm tay bà xã đi về, trước khi rời khỏi cũng đã nhắn lại Bạch Quán Tông rằng anh sẽ xem xét lại.
Khi Lâm Quân Nhi ngồi trên xe của Cảnh Vân Trạch thì cô mới vỗ tay một cái, nói:
- Em nhớ rồi, cậu ấy là hôn phu của Tịch Mộng. Cậu ấy từng nói với em.
- Vậy sao? Hôn phu của Thượng Quan Tịch Mộng lại là một cậu thiếu niên nhỏ hơn bảy tuổi? Thú vị đấy.1
Hiển nhiên Lâm Quân Nhi cũng tò mò về tính cách của cậu trai này, vì dù sao cậu ấy cũng là chồng tương lai của bạn cô, nên cô phải thăm dò một chút.
Nhưng Cảnh Vân Trạch hoàn toàn không cho cô cơ hội thăm dò, không chỉ vậy mà hũ giấm ngàn năm này còn lên cơn ghen nữa chứ, anh nói:
- Em chê anh già nên muốn đi theo tên tiểu thịt tươi kia à? Em có rên cho nó nghe không mà hỏi? Của nó có to như anh không? Làm em có sướng như anh không?1
- Cảnh Vân Trạch, anh vô sỉ thật đấy, mấy lời này mà cũng có thể nói ra sao!1
- Thử hỏi vợ sắp ngoại tình thì ai mà nhịn được.
Lâm Quân Nhi thấy anh sắp ghen đến mù quáng rồi liền không nói nữa, nhưng không biết từ khi nào Cảnh Vân Trạch lại lèm bèm như vậy nữa, suốt quãng đường về nhà cứ huyên thuyên mấy câu ấu trĩ, khiến cho Lâm Quân Nhi thật sự sắp bị anh chọc cho điên rồi.
Đột nhiên Lâm Quân Nhi liền hôn lên môi anh, nói:
- Của anh lớn nhất, dài nhất, làm em sướng nhất, được chưa! Huyên tha huyên thuyên, anh không mỏi miệng sao!1
- Ít nhất phải như vậy chứ. Bà xã, trưa nay chúng ta ăn gì?
- Ăn năn sám hối!1
- Vậy còn tối nay?
- Ăn cây táo rào cây sung.1
Cảnh Vân Trạch nhìn cô, rồi cười... Cái mỏ hỗn huyền thoại đã quay trở lại rồi, anh cũng yên tâm hơn rồi. Vợ anh phải như vậy mới đúng kịch bản chứ, dịu hiền quá anh không quen, phải cãi nhau chem chẽm như vậy mới đúng bài.