• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai chữ "Là em" đã làm cho Hàng Nhan Đình có chút sững lại, hai mắt của cô cũng trợn tròn nhìn anh, đến cả Cảnh Vân Trình cũng không nghĩ bản thân sẽ kích động đến mức này, nhưng có lẽ anh không hối hận với những gì mình đã nói... Tình yêu cho dù có được đền đáp hay không thì anh không quan tâm, hiện tại thứ anh quan tâm là nói cho cô gái trước mắt biết tình cảm của mình.

Nghe đến đây, Hàng Nhan Đình liền nhìn anh, nói:

- Anh nói gì?

- Anh nói... Người con gái anh yêu, là em! Là Hàng Nhan Đình!

Ngay thời khắc này, vạn vật xưng quanh đều như ngưng lại, chỉ còn có Cảnh Vân Trình và Hàng Nhan Đình đang nhìn nhau. Cô trực tiếp nhảy lên ôm lấy cổ của anh, sau đó thì cũng không ngần ngại mà hôn lấy môi của anh. Hành động tuy có chút bất ngờ và có cảm giác hơi lỗ mãng nhưng không sao, anh vẫn có thể chịu được, vòng tay ôm lấy chiếc eo mảnh khảnh của cô, Cảnh Vân Trình liền ngay lập tức đáp lại nụ hôn kia.

Có lẽ ngay từ đầu họ đã có tình cảm đặc biệt với nhau, chỉ có điều là họ không phát hiện ra mà thôi.

Giống như hoa vậy, đủ ngày đủ tháng nó sẽ tự đơm hoa kết quả, tình yêu của họ cũng không ngoại lệ.

Một lúc sau, Hàng Nhan Đình mới thấy có gì đó sai sai, cô liền rời khỏi bờ môi của Cảnh Vân Trình, gương mặt cũng bất giác đỏ lên, anh nhìn cô, sau đó liền ngây ngốc hỏi:

- Sao vậy?

- Cảnh Vân Trình... Có thật là anh đang tỉnh táo không? Em là Hàng Nhan Đình, không phải Lâm Quân Nhi hay Quản Ngọc Tú, anh có biết bản thân vừa làm gì không?

Cảnh Vân Trình liền siết chặt lấy vòng eo của cô, dính chặt lấy cơ thể của cả hai người lại, sau đó liền nói:

- Anh biết, em là Hàng Nhan Đình.

Dứt lời, anh liền chủ động hôn lấy môi nhỏ của cô, lần này anh không phải thế bị động mà đang chiếm thế thượng phong, không chỉ ngấu nghiến hôn môi của cô mà chiếc lưỡi nóng ẩm của anh cũng không nhàn rỗi, cố gắng thăm dò trong khoang miệng nhỏ của cô. Lúc này, môi lưỡi quấn quýt, dây dưa không dứt.

Một lúc sau, lần này là Cảnh Vân Trình thấy sai sai, hôm nay tại sa Hàng Nhan Đình lại đến đây yêu cầu tâm sự với anh? Không chỉ vậy mà còn mặc một chiếc váy ngủ mỏng như vậy nữa chứ?

Biết bản thân không thể giấu thì Hàng Nhan Đình cũng thừa nhận là muốn lừa anh vào bẫy, chỉ cần một đêm với anh, sau đó sẽ dùng trò thôi miên mà chị dâu dạy để thôi miên anh, giúp anh xóa sạch kí ức... Có thể là anh sẽ không nhớ đêm hôm nay, nhưng Hàng Nhan Đình nghĩ như vậy cũng đủ rồi. Ai mà ngờ mọi chuyện lại xảy ra như vậy!

Nghe đến đây, Cảnh Vân Trình mới nhớ lại mới dặn dò của Lâm Quân Nhi. Trước khi anh rời khỏi Ung Thành thì chị dâu đã nhìn anh, chân thành nói:

- Tôi biết cậu đang tìm ai, nhưng hãy cẩn thận... Ở bên cạnh cô ấy là Chương Duệ Mỹ, chị gái này của tôi rất biết cách bày trò, nên cẩn thận một chút.

Không ngờ những lời dặn này lại đúng như vậy, quả nhiên là chị em tốt có khác, từng đường đi nước bước của đối phương đều nắm rõ trong lòng bàn tay.

Khoan đã, hiện tại không phải lúc tán thưởng chị dâu, việc trước mắt chính là dạy dỗ lại cô gái này, anh không thể để Chương Duệ Mỹ dạy hư Hàng Nhan Đình của anh được.

Trực tiếp đè cô dưới sofa, vốn dĩ chiếc váy đã mỏng mà lại còn màu trắng, tựa như chỉ cần một ít nước là có thể nhìn thấy tất tần tật bên trong. Anh nhíu mày, nói:

- Từ nay không được mặc những thứ này nữa, nghe rõ chưa.

- Cho dù anh muốn cũng không có đâu, cái váy này là của chị dâu, chị ấy chỉ cho em mượn thôi.

Anh biết chắc mà, với một cô gái đơn thuần như Hàng Nhan Đình thì làm sao nghĩ ra được chiêu trò này, chỉ có thể là Chương Duệ Mỹ mà thôi. Nhưng Cảnh Vân Trình không quan tâm, hiện tại cô đang dụ dỗ anh, thì anh cũng không ngại mà đáp ứng nhu cầu của cô.

Tay trái thì giữ chặt lấy hai tay của Hàng Nhan Đình đặt phía trên đầu, tay phải hư hỏng lại di chuyển xuống hạ bộ của cô. Trong lúc môi lưỡi quấn quýt thì bất ngờ phía dưới lại truyền đến một cảm giác rợn người, Hàng Nhan Đình có chút rùng mình, liền bắt đầu vùng vằng muốn rời khỏi nhưng không có cơ hội trốn thoát được.

Một lúc sau, váy và quấn áo của cả hai đã rơi ở một nơi nào đó, còn hai người thì vẫn ở trên sofa mặt đối mặt. Hàng Nhan Đình cũng là lần đầu nên có chút ngượng ngùng, nhưng có thể nhìn cơ thể ngọc ngà của Cảnh Vân Trình thì đúng là rất tuyệt, anh nhẹ nhàng hôn xuống cổ của cô, nói:

- Hàng Nhan Đình, em đang nhìn gì vậy?

Hàng Nhan Đình có chút tò mò muốn đưa tay chạm vào ngực của anh, nhưng sau đó lại bị anh giữ lại, có chút khó hiểu nhìn cô, nhưng cô lại ngây ngơ nói:

- Trước giờ chỉ nhìn thấy người của anh hai cơ bắp cuồn cuộn, màu da rám nắng... Chưa bao giờ thấy một người nam nhân nào trắng trẻo như anh.

- Em nhìn họ?

- Đúng vậy, nhìn họ tập luyện á. Rất tuyệt luôn ấy chứ, hôm nào em sẽ đưa anh đi xem.

Cảnh Vân Trình chỉ bỏ lại hai chữ "Vậy sao" rồi liền trực tiếp đem hạ bộ tiến vào, vốn dĩ anh còn muốn tìm và sử dụng áo mưa, nhưng khi nghe cô nói như vậy thì liền không thương tiếc mà đưa vào. Hàng Nhan Đình cũng không biết mình nói sai ở đâu, nhưng khi nhìn vào ánh mắt của anh thì cô chỉ biết cười, nam nhân này... Cứ nghĩ là hòa nhã, nhưng không ngờ lại cũng rất ghen... Biết trước như vậy thì cô đâu cần khổ sở mấy tháng này.

Hành động ra vào nơi tư mật của Cảnh Vân Trình càng lúc càng nhanh, nhưng bất chợt anh lại dịu dàng, ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn dưới thân, nói:

- Tại sao em không nhắn tin cho anh như trước nữa?

Hàng Nhan Đình lúc này cũng choàng tay ôm lấy cổ của anh, phía dưới truyền đến một cảm giác tê dại khó hiểu, âm thanh rên rỉ cũng đã sớm phủ kín căn phòng. Nhưng khi nghe anh hỏi như vậy, thì Hàng Nhan Đình có chút ý thức, liền nhìn anh, nói:

- Là anh... Anh không trả lời tin nhắn của em...

- Từ khi anh hai và chị dâu đưa em về nhà, thì em đã không nhắn cho anh.

Lúc này, Cảnh Vân Trình liền ôm cơ thể của cô lên, để cô ngồi trên hạ bộ của mình, tự mình vận động. Nhưng Hàng Nhan Đình lại đánh vào ngực anh, nói:

- Rõ ràng... Rõ ràng em có nhắn cho anh... Nhưng anh không trả lời em... Hôm đó em còn hỏi anh có bận không... Cả ngày luôn chờ... Nhưng... Nhưng anh không hồi đáp.

Dừng một chút, Hàng Nhan Đình liền ôm lấy lưng của Cảnh Vân Trình, nói:

- Em còn tưởng là anh không thích em... Em tưởng anh ghét em... Nên anh mới không trả lời.

Nghe đến đây, Cảnh Vân Trình lại nghĩ đến chuyện ngày hôm đó. Hình như trong lúc anh họp thì Ngọc Tú có cầm điện thoại của anh, chắc hẳn cô ấy đã xóa tin nhắn của Nhan Đình, sau đó thì công ty liên tục gặp chuyện nên anh cũng không để ý đến.

Bây giờ, nghĩ đi nghĩ lại thì anh mới thấy hình như có gì đó sai sai.

Nhẹ nhàng ôm lấy Hàng Nhan Đình, nói:

- Đúng. Là lỗi của anh, anh sẽ bù đắp cho em.

Dứt lời, Cảnh Vân Trình liền ôm cả cơ thể của Hàng Nhan Đình đứng dậy, đi đến bên giường, nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, nụ hôn ướt át lại bắt đầu, bao nhiêu tiếng rên rỉ đều bị anh nuốt hết vào bụng.

Mọi chuyện đã được sáng tỏ, bây giờ chỉ còn chuyện của họ mà thôi.

Cảnh Vân Trình liền thay đổi tốc độ ra vào, cũng không quên xoa nắn đôi gò hồng đào đang bị bỏ bê kia. Bị kích thích ở cả hai nơi, Hàng Nhan Đình có chút không chịu được, liền rên rỉ cầu xin:

- Đừng... Anh đừng chạm vào... A...ưm... Đau...

Nghe được cô nói đau thì anh mới buông tha, nhưng cuộc chiến của họ vẫn chưa kết thúc. Đến cả người trong cuộc cũng không biết họ đã trải qua bao nhiêu lần, mãi cho đến khi Hàng Nhan Đình mất ý thức mà ngủ thiếp đi, thì Cảnh Vân Trình mới dừng lại, trực tiếp đem Hàng Nhan Đình ôm vào lòng...

Đột nhiên bây giờ Cảnh Vân Trình đang sợ, anh sợ ngày mai Hàng Kình Âu có khi sẽ xé xác anh ra mất. Nhưng thôi cũng không sao, hiện tại họ cảm thấy hạnh phúc là được rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK