• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cả một đêm Cảnh Vân Tranh phải rên rỉ khóc lóc đến mức Triệu Thiếu Hà cảm thấy phiền muốn chết, thất tình thì cũng phải biết điều chứ, cô ấy sống trên đời hai mươi tư năm cũng chưa thấy ai thất tình mà thê thảm như vậy. Cảnh Vân Tranh rên khóc đến nỗi mà Triệu Thiếu Hà không tài nào ngủ được, buổi sáng thì đã bị cô chị họ này dựng đầu dậy.

Mang một gương mặt không thể khó ở mà xuống nhà, Lâm Quân Nhi nhìn hai quần thâm mắt cũng phải giật mình, cũng lo lắng hỏi han vài câu nhưng Triệu Thiếu Hà còn chưa kịp nói thì Cảnh Vân Tranh lại mang gương mặt ủ dột bước xuống, ngay lập tức Lâm Quân Nhi cũng hiểu đã có chuyện gì xảy ra rồi.

Nhưng Cảnh Vân Tranh hình như không biết được chuyện mình đã quấy rầy Triệu Thiếu Hà thế nào, mà còn ngạc nhiên nhìn cô ấy, nói:

- Ôi trời ơi Thiếu Hà, em thất tình thôi mà, sao lại ra nông nỗi này?1

Triệu Thiếu Hà liền ngay lập tức tặng cho cô chị họ yêu quý một ánh nhìn cực kỳ hiền lành, Lâm Quân Nhi cũng chỉ mỉm cười. Trong lúc Cảnh Vân Tranh ngồi xuống để Triệu Thiếu Hà tường thuật hết chuyện hôm qua thì Diệp Vấn cũng đã đưa đồ ăn sáng đến, cô ấy có chút e dè nhìn Cảnh Vân Tranh, nhưng rồi cũng không nói gì.

Nếu như là trước kia thì có lẽ họ đã ríu ra ríu rít ở bên nhau, lải nhải những chuyện trên trời dưới đất... Nhưng hôm nay không khí căng thẳng đến nghẹt thở.

- Chị dâu, chút nữa chị có thể để anh hai đưa em về Cảnh gia có được không?

- Được...

- Không được!

Lâm Quân Nhi vốn trả lời "Được" nhưng Cảnh Vân Trạch từ trên tầng đi xuống lại nhanh miệng đáp "Không được". Cảnh Vân Tranh liền bĩu môi, em gái đã thành ra thê thảm như vậy mà cũng không biết yêu chiều một chút, đúng là có vợ rồi thì quên anh em.1

Triệu Thiếu Hà cũng để ý nhìn sắc mặt của Diệp Vấn và Cảnh Vân Tranh, mặc dù họ vẫn còn sống trong hòa bình, nhưng ai ngốc lắm mới không nhìn ra cái mùi thuốc súng nồng nặc này.

- Chị họ, hay chút nữa em gọi anh Vân Trình đưa chúng ta về.

- Anh ba đi công tác rồi. Tối qua anh ấy còn nhờ chị qua chỗ của chị Ngọc Tú lấy bưu phẩm cho anh ấy mà.

Nhắc đến chuyện đêm qua, Cảnh Vân Tranh thật sự đã đại náo Dinh Trạch một phen khiếp vía, hết chuyện đòi nhảy lầu tự sát thì nửa đêm nửa hôm lại rên khóc như mấy vong hồn chết oan đến đòi mạng. Nhớ đến đây, Cảnh Vân Trạch liền nhìn em gái, nói:

- Ủa, không phải hôm qua em muốn nhảy lầu à? Sao vậy, không nhảy nữa à?1

- Anh có còn là anh trai của em hay không hả?

- Có chứ, anh thương em đó, nên chiều theo ý em hết mà. Anh cũng đâu có cản em.1

Khóe môi Cảnh Vân Tranh kịch liệt co giật, thật sự rất cảm ơn cái sự yêu thương quý hóa này của anh luôn đấy. Riêng Triệu Thiếu Hà chỉ biết che miệng cười, vậy là thương dữ chưa?

Lâm Quân Nhi cũng để ý từ khi Diệp Vấn đưa thức ăn lên thì Cảnh Vân Tranh hoàn toàn không động đũa, Cảnh Vân Trạch cũng nhắc em gái nhưng cô ấy vẫn ngang ngạch không chịu ăn. Lúc này Diệp Vấn nghĩ đêm qua cô ấy đã uống rượu quá nhiều nên sáng nay dạ dày không khỏe, liền nấu một chút canh giải rượu cho Cảnh Vân Tranh, nhưng khi Diệp Vấn đưa đến thì Cảnh Vân Tranh đã muốn đứng dậy rời khỏi.

Cảnh Vân Trạch dù thương em gái nhưng với thái độ này của Cảnh Vân Tranh thì anh cũng phải nhíu mày, hắng giọng một cái, nói:

- Ngồi xuống, học đâu ra cái thói bỏ mứa vậy hả!

- Em không đói.

- Không đói cũng phải ăn, em biết hôm qua em và Thiếu Hà uống bao nhiêu rượu không?

Cảnh Vân Tranh cũng hậm hực ngồi xuống, Tước Xạ đứng phía sau lưng anh mà cũng chỉ biết nhíu mày, nhưng khi cậu ấy nhìn sang Diệp Vấn thì lại thấy cô ấy với đôi mắt đang đỏ lên, vốn dĩ trong truyện này chẳng có ai sai cả, nhưng tại sao Cảnh Vân Tranh lại làm như vậy chứ.

Tước Xạ liền từ từ bước đến bên cạnh bạn gái, dịu dàng đan tay nắm lấy bàn tay nhỏ của cô ấy, còn vỗ nhẹ để an ủi.

Hành động dịu dàng ấy cũng lọt vào mắt của Cảnh Vân Tranh, cô ấy thật sự rất ganh ghét với Diệp Vấn, tại sao sự dịu dàng đó lại không phải là dành cho cô ấy chứ.1

Ăn xong bữa sáng, Cảnh Vân Tranh và Triệu Thiếu Hà được Tước Xạ đưa về Cảnh gia, trên đường về thì chẳng ai nói với ai câu nào, chỉ có Cảnh Vân Tranh là luôn không tự chủ mà nhìn về phía người đàn ông mình yêu.

Bất chợt, cô ấy nhìn thấy vài giọt mồ hôi trên gương mặt của anh, định là đưa tay lên lau, nhưng Tước Xạ theo phản xạ mà né sang một bên, thuận tay lấy ra một chiếc khăn tay nhỏ rồi lau đi. Triệu Thiếu Hà và Cảnh Vân Tranh nhận ra được, đó là khăn của Diệp Vấn.

- Anh và Diệp Vấn thật sự ở bên nhau rồi sao?

Tước Xạ gật đầu.

- Cô ấy không cho cậu tiếp xúc với người khác sao?

- Cô ấy không cấm, chỉ là tôi tôn trọng bạn gái của tôi mà thôi.

Bốn chữ "Bạn gái của tôi" lại như một con dao găm thẳng vào trái tim đầy vết thương của Cảnh Vân Tranh, cô ấy liền cười nhạt rồi nhìn ra ngoài cửa sổ. Đến lúc này Triệu Thiếu Hà mới hiểu tại sao hôm qua chị họ lại sầu thảm như vậy, hóa ra không phải chỉ đơn thuần là thất tình, mà còn gặp một tên crush phũ phàng mới đau chứ.1

Về đến Cảnh gia, trước khi bước xuống xe, Cảnh Vân Tranh còn cố ý ngồi lại, hỏi:

- Anh có chuyện gì muốn nói với tôi không?

- Hi vọng sau này tiểu thư sẽ không làm khó Vấn Nhi, cô ấy vô tội.

Cảnh Vân Tranh nhìn Tước Xạ, đôi mắt cũng đã ngấn nước, mắng anh ta là tên vô lương tâm xong thì cũng đi thẳng vào nhà. Tước Xạ nhìn theo bóng lưng của Cảnh Vân Tranh, nếu như không phải để chấm dứt tạp niệm của cô ấy thì Tước Xạ cũng không cần tuyệt tình như vậy.

Vì hiện tại, người trong lòng của cậu ấy chỉ có một mình Diệp Vấn, hoàn toàn không dư chỗ để người thứ ba xen vào.1

Đưa họ về Cảnh gia xong thì Tước Xạ cũng quay lại Dinh Trạch để đón Cảnh Vân Trạch và Lâm Quân Nhi, thật ra thì theo đúng như những gì mà hai vợ chồng họ lên kế hoạch thì hôm nay sẽ về lại Lâm gia, gửi một chút quà biếu Tết sớm, vì Tết này chắc chắn Cảnh Vân Trạch sẽ không để Lâm Quân Nhi về Lâm gia.

Nhưng vừa mới bước đến trước cửa Lâm gia thôi mà cô đã nghe từ bên trong truyền đến tiếng chửi mắng của Lâm Tào, còn có tiếng khóc than ta thán của Quý Mẫn, chắc hẳn lại là chuyện hôn nhân của Lâm Tuệ Y đây mà.

Cảnh Vân Trạch nắm lấy tay của vợ mình, nói:

- Em muốn vào hay không?

- Đến cũng đến rồi, dù sao thì họ cũng là ông bà ngoại của Sở Tiêu, để họ gặp cháu một chút cũng không quá đáng.

- Bà xã, nếu không phải vì em thì anh chẳng muốn đặt chân đến đây làm gì.

Lâm Quân Nhi biết Cảnh Vân Trạch thương mình, nhưng suy cho cùng họ vẫn là cha mẹ của cô, đây là sự thật không thể nào chối cãi được, muốn cắt đứt mối quan hệ với họ là điều không thể... Nhưng nếu bảo cô ngày một, ngày hai mà yêu quý họ... Thì cũng không thể!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK