Mà người nôn nóng gặp hai đứa không chỉ có Cảnh Vân Trạch, mà còn là trên dưới Cảnh gia, nhất là Cảnh Vân Tranh, vị cô út này đã làm cũng bốn năm rồi, tính ra thì lúc trước khi cô sinh Cảnh Sở Tiêu thì Cảnh Vân Tranh cũng chẳng nhiệt huyết như bây giờ. Chắc là có chồng rồi nên nó phải khác đúng không nhỉ? Hoặc cũng có thể là người ta đang lên kế hoạch sinh con trong năm nay cũng không chừng, nhưng nói thế nào thì Cảnh Vân Tranh cũng rất nhiệt huyết. Còn giúp Cảnh Vân Trạch nghĩ tên nữa chứ.
Lâm Quân Nhi ngồi trên sofa nhìn mọi người đang vắt óc nghĩ tên cho hai đứa nhỏ mà chỉ biết lắc đầu, lúc này thì Triệu Thiếu Hà đã đi đến chỗ của Cảnh Vân Tranh, nói:
- Chị họ, chị nghĩ hai đứa nhỏ sẽ tên gì?
- Nếu như là hai nữ, thì một là An Kỳ, một là Thư Kỳ. Còn nếu hai nam thì Sở Tuân và Sở Tông.
- Tên nghe cũng được đó chứ.
Cảnh Vân Tranh liền hãnh diện mà hất mặt. Nhưng sau đó Triệu Thiếu Hà lại đi đến chỗ của Cảnh Vân Trạch, nhìn vào tờ giấy đã ghi gì đó mà kín hết chỗ, cô ấy liền hỏi:
- Anh Vân Trạch, anh định đặt tên gì cho hai đứa nhỏ?
- Anh đang phân vân.
- Anh nói thử xem.
- Uyển Dư, Thục Doanh, Thi Hàm, Giai Ý, Mộc Miên, Ái Huê, Tịch Diên,...
Và sau đó là bảy bảy bốn mươi chín cái tên khác dành cho con gái bảo bối của anh. Không chỉ đặt tên cúng cơm thôi đâu, Cảnh Vân Trạch còn viết sẵn một số tên ở nhà để gọi con gái nữa mới ghê, nào là Ruby (Hồng Ngọc), Sapphire (Ngọc Bích), Emerald (Lục Ngọc Bảo), Jade (Cẩm Thạch), Pearl (Ngọc Trai),... Và tám tám chín mươi mốt cái tên kiêu sa khác dành cho bình rượu mơ của cha. Nhưng khoan đã, lúc này thì Triệu Thiếu Hà mới nhìn anh, nói:
- Ủa anh? Vậy con trai anh đặt tên gì?
- Thì cứ lấy Sở Tuân, Sơ Tông gì đó của Tranh Nhi đặt là được... Nhưng chắc chắn sẽ không có con trai đâu!
Nghe anh nói như vậy thì Triệu Thiếu Hà cũng nhìn sang phía của Lâm Quân Nhi, nhưng chỉ nhận lại cái lắc đầu ngao ngán của cô. Cảnh Vân Trạch thật sự đã muốn con gái đến điên rồi, đến cô cũng không biết nên nói gì nữa.
Chỉ là cái việc đặt tên thôi mà đã khiến cho Cảnh Vân Trạch mất ăn mất ngủ, anh muốn tìm một cái tên nào đó thật sự hợp với khí chất của con gái, điều này cũng vô tình làm cho Lâm Quân Nhi thấy lo sợ, cô sợ nếu lần sinh này vẫn là con trai thì sẽ có lỗi với anh. Vì sợ anh sẽ mất công vô ích nên Lâm Quân Nhi cũng từng hỏi bác sĩ về giới tính của thai nhi, nhưng vì đặc thù của công việc nên bác sĩ không thể nói được.
Lúc này Lâm Quân Nhi mới nói:
- Bác sĩ, chị chỉ cần nói cho tôi biết là có nữ hay không?
- Xin lỗi, nhưng mà đây nguyên tắc của bệnh viện.
- Thật ra thì là do chồng tôi rất thích con gái, anh ấy còn dành ra rất nhiều thời gian để tìm tên cho bé gái, nếu không sinh con gái thì chắc anh ấy sẽ buồn lắm.
Bác sĩ nghe vậy thì cũng chỉ biết lắc đầu, cuối cùng cũng tiếc lộ là thai cô đang là song thai nam nữ, lúc nghe đến đây thì Lâm Quân Nhi cũng đã an tâm phần nào, ít nhất thì vẫn còn được một cô công chúa cho Cảnh Vân Trạch, nếu không chắc anh sẽ thất vọng và trầm cảm sau sinh mất...
Nhưng thời gian dần trôi qua, ngày dự sinh đã đến gần kề rồi nhưng Lâm Quân Nhi vẫn chưa có dấu hiệu gì gọi là sẽ sinh em bé. Mãi cho đến đứa bé được bốn mươi tuần thì Lâm Quân Nhi đã quyết định sẽ sinh mổ chủ động.
Trong lần sinh này thì cô không cảm nhận được cơn đau đẻ là thế nào, nhưng vì tốt cho cô và hai đứa nhỏ thì cô quyết định là sẽ sinh mổ. Hơn nữa trong lần sinh này thì Lâm Quân Nhi còn được sự đồng hành cùng với chồng là Cảnh Vân Trạch, mặc dù trước kia anh hoàn toàn không sợ hãi gì với máu me, nhưng nhìn vợ mình nằm trong phòng phẫu thuật thì đột nhiên anh lại có chút căng thẳng.
Bàn tay của Cảnh Vân Trạch nắm chặt lấy tay của Lâm Quân Nhi, anh sợ nếu anh buông ra thì sẽ mất cô... Người ta nói cửa sinh là cửa tử, cô đã đánh đổi tất cả để bước một chân vào cửa sinh, tức là đồng thời cũng đặt một chân vào quỷ môn quan. Lúc này, Cảnh Vân Trạch mới thấy được bản thân đã may mắn đến nhường nào khi được sinh ra với thân thể là một người nam.
Mãi cho đến khi hai đứa bé đưa ra khỏi cơ thể của Lâm Quân Nhi thì cả cô và Cảnh Vân Trạch mới yên tâm được. Bác sĩ cũng thông báo là một bé trai và một bé gái, bé trai được đưa ra trước bé gái mười giây. Nhưng cho dù là bé gái được đưa ra trước thì Cảnh Vân Trạch cũng cho con bé là con út thôi.
Khi đứa bé được đưa đến chỗ của Lâm Quân Nhi, thì cô cũng chỉ nhìn con một chút, sau đó cũng mệt mỏi mà ngủ thiếp, từ lúc này thì Cảnh Vân Trạch mới dịu dàng hôn lên trán của vợ mình. Có lẽ lần này cô sẽ còn mệt hơn với lần trước, nên anh sẽ cố gắng không để cô như lần trước.
Lâm Quân Nhi được đưa đi, hai đứa nhỏ cũng được đưa vào phòng dành cho em bé sơ sinh, ban đầu Cảnh Vân Trạch còn định sẽ đi cùng cô, nhưng bác sĩ và y tá đã ngăn cản. Nếu không phải có cha mẹ ở đó thì chắc mấy tên y tá nam đã bị Cảnh Vân Trạch đấm mấy cái rồi.
Nhưng trước lúc Lâm Quân Nhi ngủ thiếp đi thì cô cũng có nhìn anh, sau đó thì bảo anh đi xem con trước đi, khi nào cô được về phòng hồi sức thì hãy đến tìm cô.
Nhìn hai đứa nhỏ từ bên ngoài, cảm xúc của Cảnh Vân Trạch có chút hỗn độn, anh vừa vui vẻ, hạnh phúc, nhưng đồng thời thì anh cũng không khỏi lo lắng cho Lâm Quân Nhi.
Lúc này, Liễu Đào Nguyên mới nói:
- Con chuẩn bị chưa?
- Chuẩn bị gì hả mẹ?
- Đương nhiên là hành trình chăm con rồi. Lần trước cha con còn khỏe thì mẹ có thể phụ giúp hai đứa, bây giờ thì hai vợ chồng con tự chăm đi.
Cảnh Vân Trạch cũng không nói gì, anh chỉ nhẹ nhàng gật đầu... Nói thật ra thì anh cũng đã trang bị xong kiến thức chăm con rồi, chỉ là đó là lý thuyết... Còn thực hành thì anh chưa chuẩn bị gì cả, nên nói không lo sợ cũng không đúng... Nhưng nếu nói là quá lo sợ thì cũng không phải.
Khoảng hơn bảy tiếng sau, Lâm Quân Nhi được đưa về phòng hồi sức của mình, lúc này thì cô mới nhìn rõ được gương mặt của hai đứa con của mình, bất giác thấy nó cũng dễ thương... Trong lúc đó thì Cảnh Vân Trạch đã nhanh chóng chạy đi tìm bác sĩ và hộ tá, để xin vài bí kíp chăm con, đợi anh ghi chép xong thì cũng vội vàng rời đi. Nhiều người thân đang chăm vợ bầu ở đây cũng phải quay sang nhìn anh, lo cho vợ thế này thì chắc là yêu vợ lắm đây.
Về đến phòng, Cảnh Vân Trạch liền đi đến bên cạnh vợ mình, nói:
- Em có đói hay khát không? Anh mua gì đó cho em ăn nha?
- Em không đói, anh đừng có làm quá lên.
Mặc dù nói là thế, nhưng Cảnh Vân Trạch cũng không thể dừng lại việc quan tâm vợ mình. Mãi cho đến khi bác sĩ đến để xem tình hình thì cũng phải bật cười, cô ấy nhìn Lâm Quân Nhi, nói:
- Cô gả cho anh ấy là đúng người rồi đấy. Tôi làm ở đây nhiều năm như vậy cũng chưa thấy anh chồng nào nhiệt tình như chồng cô.
Lâm Quân Nhi nhìn ra bên ngoài cửa, vừa hạnh phúc, nhưng cũng vừa thấy buồn cười... Nếu như mọi người ở đây biết được thân phận và công việc của anh, thì chắc còn bất ngờ hơn nhỉ?
Khi bác sĩ rời đi thì Cảnh Vân Trạch đã nhanh chóng đi vào. Vốn dĩ anh định sẽ là người đặt tên cho con, nhưng dù sao thì người mạo hiểm là Lâm Quân Nhi, nên anh liền nói:
- Vợ, em định đặt tên gì cho con chúng ta?
- Không phải anh nghĩ xong rồi sao?
- Anh nghĩ để em đặt sẽ hay hơn.
Lúc này thì Lâm Quân Nhi cũng nghĩ ngợi một lúc. Đôi với cô thì chẳng cần con phải giàu sang, phú quý hay thông minh hơn người... Thứ cô cần ở con mình là bình an trưởng thành, ngoan ngoãn hiểu chuyện là đủ rồi.
- Vậy anh lớn đã là Cảnh Sở Tiêu, anh nhỏ là Cảnh Sở Chương, bình rượu mơ của anh thì anh tự đặt đi.
Đến cuối cùng, thì cuộc hôn nhân liên hôn của Cảnh Vân Trạch và Lâm Quân Nhi lại có bốn người con.
Anh cả tên là Cảnh Sở Tiêu.
Cô con gái thứ là Cảnh Uyển An.
Anh nhỏ là Cảnh Sở Chương.
Và cô út lại là Cảnh Kỳ Thư Giai.
Ngạc nhiên lắm đúng không? Đúng rồi, đó là tên mà Lâm Quân Nhi đã đặt chứ không phải Cảnh Vân Trạch!