Dừng một chút, trên thắt eo của cô có một sức nặng đang chèn lên, bất giác cô lại có chút đứng hình... Lẽ nào chuyện hôm qua không phải mơ? Cô thật sự đã cùng Cảnh Vân Trình ở cùng chỗ với nhau suốt đêm sao?
Bất giác Hàng Nhan Đình lại có chút sợ, cô liền có chút do dự mà quay sang người bên cạnh. Đập vào mắt của cô là gương mặt của Cảnh Vân Trình, đến đây thì Hàng Nhan Đình mới bắt đầu chấp nhận, vậy là đêm qua cô không phải đang nằm mơ... Cô thật sự cùng Cảnh Vân Trình xảy ra chuyện kia rồi. Cũng chính miệng Cảnh Vân Trình thừa nhận thích cô... Đó là sự thật! Là sự thật một trăm phần trăm!
Bàn tay của Hàng Nhan Đình muốn chạm vào gương mặt của Cảnh Vân Trình, nhưng rồi lại thôi. Với tình trạng hiện tại thì cô nên về phòng mới đúng, nếu chút nữa anh trai dậy trước thì Cảnh Vân Trình toi mạng.
Cố gắng lấy cánh tay của Cảnh Vân Trình ra, nhẹ nhàng bước xuống giường, bàn chân của Hàng Nhan Đình chỉ mới chạm xuống giường thôi đã tê cứng, tựa như có một dòng điện vừa xẹt qua người, bất giác cô lại chửi thề một tiếng. Có lẽ Cảnh Vân Trình cũng nghe thấy tiếng động, liền mở mắt nhìn về phía của Hàng Nhan Đình, thấy cô đang khó khăn bước đi liền ngồi dậy, đi đến trước mặt của cô, nói:
- Em đi đâu vậy?
- Về phòng, nếu không để anh hai thấy thì anh toi mạng đấy!
Bất giác Cảnh Vân Trình lại bật cười, trực tiếp đem Hàng Nhan Đình bế lên, cũng không quên lấy chăn che chắn cơ thể của cô lại, rồi mới đẩy cửa đi ra ngoài. Hàng Nhan Đình nằm trong vòng tay của Cảnh Vân Trình có chút e thẹn, tự dưng lại diễn biến theo hoàn cảnh thì đúng là rất ngờ.
Cửa phòng của Hàng Nhan Đình vừa đóng lại thì cánh cửa phòng của Hàng Kình Âu lại mở ra.
Nhìn xung quanh một cái, rồi lại vào phòng của mình, Chương Duệ Mỹ nhìn bạn trai của mình đang dáo dác tìm gì đó liền hỏi:
- Anh tìm gì vậy?
- Anh nghe thấy tiếng mở cửa từ phòng của Đình Nhi, anh tưởng con bé đã dậy rồi.
- Nhan Đình bình thường đâu dậy sớm như vậy, anh nghe nhầm rồi đó.
Nghe vậy, Hàng Kình Âu cũng không có bất kỳ nghi ngờ nào, nhưng chỉ có Chương Duệ Mỹ biết được kế hoạch hôm qua của Hàng Nhan Đình, chắc hẳn tối qua rất kích thích nên sáng nay mới lết về phòng được.
Còn về Cảnh Vân Trình, vừa đặt Hàng Nhan Đình lên giường thì cũng hôn lên môi của cô một cái, ngay lúc này thì Hàng Nhan Đình liền choàng tay ôm lấy cổ của anh, kéo dài nụ hôn ngọt ngào kia thêm một chút. Nhưng Cảnh Vân Trình buổi sáng vẫn có tinh thần, anh liền ôm chặt lấy vòng eo của cô, dính chặt cơ thể của cả hai người với nhau.
Sau một hồi triền miên hôn nhau thì Hàng Nhan Đình mới nhìn anh, nói:
- Cảnh Vân Trình, anh thật sự thích em sao?
- Bây giờ em vẫn còn hỏi sao? Có cần anh chứng minh thêm một chút không?
- Anh chứng minh kiểu gì đây?
Đến đây, Cảnh Vân Trình và Hàng Nhan Đình lại ở trong một căn phòng xinh đẹp, làm những chuyện chỉ có họ thấy. Xem ra lần này Cảnh Vân Trình rất quyết tâm, quyết tâm theo sau anh trai, cố gắng cùng Hàng Nhan Đình sinh bảo bảo.
[...]
Gần mười giờ, Hàng Kình Âu và Chương Duệ Mỹ cùng nhau ra ngoài, lúc này thì Cảnh Vân Trình mới có thể quay về phòng của mình, nhìn cô gái đang mệt lã nằm trên giường, tuy có chút luyến tiếc nhưng anh cũng phải ra dáng "đi làm" một chút.
Nhưng làm gì có chuyến công tác nào ở đây, chắc bây giờ anh nên ra ngoài chơi rồi chiều tối sẽ về, tỏ ra bản thân bận rộn một chút, như vậy thì Hàng Kình Âu mới không nghi ngờ. Suy nghĩ của anh là thế, nhưng hiện tại anh vẫn còn chưa được rời giường, nhìn xem Hàng Nhan Đình đang ôm anh chặt như thế nào, mà anh cũng không cố gắng thoát khỏi.
Thôi thì cứ nhắm mắt ngủ thêm một chút cũng được.
Nhưng lúc anh nhắm mắt lại thì Hàng Nhan Đình lại mở mắt, cô đưa tay chạm vào gương mặt của anh, mặc dù anh nói là thế nhưng trong lòng của cô vẫn lo lắm... Liệu có ngày nào đó Quản Ngọc Tú sẽ tìm về, rồi Cảnh Vân Trình sẽ cùng cô ấy rời đi hay không? Nghĩ đến tình cảnh đó, bất giác khóe mắt của cô lại đỏ lên, chui rúc vào trong lòng của anh, nhỏ giọng nói:
- Cảnh Vân Trình, anh thật sự thích em chứ?
Cảnh Vân Trình nghe thấy chứ, anh cũng chỉnh lại tư thế nằm của mình, choàng tay ôm chặt lấy cô gái ở trong lòng, hôn nhẹ lên đỉnh đầu của cô, nói:
- Anh chắc chắn.
Nghe được lời đáp của anh, Hàng Nhan Đình có chút giật mình ngước mắt lên nhìn anh, lúc này Cảnh Vân Trình liền hôn lên trán của cô, nói tiếp:
- Hàng Nhan Đình, em nghĩ sao về việc gả cho anh?
Cô có chút bất ngờ với lời nói này của anh, nhưng sau đó Hàng Nhan Đình lại cười nói:
- Anh đang chịu trách nhiệm với em... Hay thật sự là muốn cưới em?
- Là anh muốn cưới em, mục đích anh đến Italy... Cũng là vì em.
Lúc này thì Cảnh Vân Trình mới kể về chuyện hôm trước, từ khi Hàng Nhan Đình không nhắn tin cho anh nữa thì anh cũng có chút thất vọng, nhưng vì tình hình Cảnh thị lúc đó rất rối nên anh cũng quên béng đi mất. Mãi cho đến khi Cảnh thị đã ổn thì anh cũng nhiều lần muốn gọi cho cô, nhưng lại sợ phiền cô... Mãi cho đến khi hôm đó, anh viện cớ là sắp đi công tác nên nhờ Hàng Nhan Đình tìm giúp khách sạn, nhưng sau đó lại nghe thấy giọng của một người đàn ông khác... Anh còn tưởng cô đã có bạn trai rồi.
Hàng Nhan Đình nghe Cảnh Vân Trình kể lại chỉ biết bật cười, cô nhìn vào đôi mắt của anh, nói:
- Giọng đó là của anh hai, hôm đó anh ấy bị ốm nên giọng nghe hơi khác đúng không?
- Anh không cần biết đó là giọng ai, anh chỉ biết lúc đó anh thấy rất bất an. Hơn nữa từ khi Ngọc Tú tỏ tình với anh, thì cô ấy có nói với anh vài câu.
Hàng Nhan Đình cũng có chút tò mò, không biết một cây si nhiều năm như Quản Ngọc Tú thì sẽ nói gì với anh. Cảnh Vân Trình liền nhìn vào đôi mắt của Hàng Nhan Đình, đáp:
- Người đặc biệt thì mới đối xử theo cách đặc biệt. Hàng Nhan Đình, em là cô gái đặc biệt đó!
- Sao trước kia em không biết anh dẻo miệng vậy nhỉ?
- Vậy sao? Bây giờ biết cũng không muộn đúng chứ?
- Đợi em suy nghĩ đã.
Nhìn dáng vẻ ra oai của Hàng Nhan Đình thì Cảnh Vân Trình cũng chỉ biết cười trừ, thật sự thì trước khi đến đây anh đã nghĩ rất nhiều về gia thế của cô, anh sợ Hàng gia sẽ không chấp nhận, cũng sợ Hàng Nhan Đình sẽ khó hòa hợp với gia đình của anh... Nhưng sau khi bước chân đến Italy, thì anh lại nghĩ khác... Cho dù cô ấy có hòa hợp hay không cũng chẳng sao, chỉ cần hai người họ yêu nhau là được rồi.
- Cảnh Vân Trình, nếu như anh trai em phản đối thì anh sẽ làm gì?
- Em muốn anh nói thật hay đùa?
- Hừm... Nói đùa xem.
Lúc này, Cảnh Vân Trình liền chỉ tay vào bụng của cô, đáp:
- Cố gắng làm cho em to bụng.
Hàng Nhan Đình nghe như vậy cũng ngượng ngùng, gương mặt bất giác cũng đỏ lên, còn đánh vào ngực anh một cái, mắng anh không biết xấu hổ. Nhưng sau đó cô lại nói:
- Vậy nói thật thì sao?
- Thật ra vừa rồi anh không nói đùa. Em thử nghĩ xem, chúng ta đều khỏe mạnh, lại ở cùng nhau, nói thẳng ra làm nhiều như vậy nhưng lại không dùng biện pháp tránh thai, chậm thì cũng vài ba ngày, nhanh thì một phát ăn ngay, em nói đúng không?
Hàng Nhan Đình liền lườn anh một cái, nhưng Cảnh Vân Trình liền cười rồi ôm lấy cô. Sau đó thì anh lại nhỏ giọng, nói:
- Em đã chuẩn bị chưa?
Hàng Nhan Đình ngây ngốc, nhìn anh rồi hỏi:
- Chuẩn bị gì cơ?
- Chuẩn bị làm cô dâu của anh.