Sau khi ăn sáng xong thì Lâm Quân Nhi cũng được hai cô em chồng đưa đi shopping, Cảnh Vân Trạch đột nhiên bị cướp vợ đương nhiên là không vui vẻ rồi, ngay lập tức anh liền nhanh chóng biến thành cái đuôi đi theo bà xã của mình.
Nhưng Cảnh Vân Trạch lại sợ người khác sẽ bàn tán về anh và vợ, nên muốn cầm theo áo khoác, Lâm Quân Nhi nhìn anh, chợt bật cười, nói:
- Anh sợ cái gì chứ?
- Anh không sợ họ, chỉ sợ ánh mắt của họ nhìn em thôi.
Cô liền bĩu môi, chồng của cô vừa đẹp trai lại nhiều tiền, cơ thể lại vô cùng săn chắc, cho dù có chút vết sẹo hay xăm hình đã sao chứ? Từ khi kết hôn cho đến hiện tại, cô chưa từng nghe thấy Cảnh Vân Trạch đi gây hấn với ai, chỉ có kẻ muốn gây hấn với anh mà thôi. Nên cô dám tin nhân cách của Cảnh Vân Trạch hoàn toàn tốt, anh xăm lên người chứ có phải xăm lên nhân cách đâu chứ.
- Anh đừng để ý nữa, em không quan tâm ánh mắt của người khác nhìn mình, anh cũng đừng để ý.
Nghe lời bà xã của mình, nên Cảnh Vân Trạch cũng mặc kệ.
Vào trong trung tâm mua sắm, Lâm Quân Nhi thoải mái khoác tay của chồng mình đi mua một ít quần áo cho anh. Nhân viên của cửa hàng nhìn anh với dáng vẻ hầm hố thì cũng có chút sợ, có lẽ cô cũng hiểu được mà, nhưng cô cũng chẳng làm gì cả, nhìn vợ mình vẫn ung dung chọn quần áo thì anh cũng muốn mở miệng nói gì đó.
Nhưng anh còn chưa nói gì thì từ phía xa, đôi mắt chim ưng sắc lẻm của anh đã nhìn thấy Phàn Chúc Hạo. Tính chiếm hữu cộng với sự ghen tuông đã hiện rõ mồn một trên gương mặt của anh, Lâm Quân Nhi nhìn anh, hỏi:
- Anh nhìn ai vậy?
- Kia kìa, giảng viên Phàn của em kìa.
Lâm Quân Nhi cũng đánh mắt đi tìm một vòng, dừng lại trước mắt cô chính là một nam thanh niên với mái tóc nâu, cặp kính đầy tri thức cùng với chiếc áo sơmi trắng đã khẳng định đó chính là Phàn Chúc Hạo.
Đôi mắt khó chịu của Cảnh Vân Trạch nhìn xuống, liền bắt gặp cái cặp mắt háo sắc của vợ, anh liền nhíu mày khó chịu, nói:
- Tiếc sao?
- Tiếc chứ, ngon trai thế kia mà.
- Lâm Quân Nhi, em cũng lớn gan đấy chứ!
Nhưng ngay lập tức cô liền nắm lấy cổ áo của anh kéo xuống, sau đó liền hôn lên môi của anh một cái, nói:
- Nhưng ông xã của em đẹp trai hơn nhiều.
Tuy nhiên có lẽ Lâm Quân Nhi không biết, từ khi Cảnh Vân Trạch gọi tên của cô thì Phàn Chúc Hạo đã nghe thấy và đảo mắt tìm. Vốn dĩ định sẽ chào hỏi một tiếng nhưng lại bắt gặp cô hôn chồng mình. Bàn tay định đưa lên chào của Phàn Chúc Hạo cứng đờ... Dù sao họ cũng là vợ chồng, thể hiện ân ái với nhau thì có sao chứ, chỉ có cậu ta mới là kẻ không có tư cách xuất hiện ở đây.
Lúc này, Triệu Thiếu Hà nhìn thấy cậu ta liền lên tiếng gọi, Phàn Chúc Hạo theo bản năng liền nhìn lại, sau đó cũng cười cười chào hỏi.
Mặc dù là mới gặp nhau lần thứ hai nhưng Cảnh Vân Tranh vẫn không ưa nổi cái bộ mặt giả nhân giả nghĩa của cậu ta, đôi mắt sắc lẻm không khác gì Cảnh Vân Trạch nhìn Phàn Chúc Hạo, nói:
- Giảng viên Phàn, cũng trùng hợp thật đấy.
- Cảnh tam tiểu thư, đúng là rất trùng hợp.
Lúc này, Cảnh Vân Tranh liền gọi lớn Cảnh Vân Trạch và Lâm Quân Nhi, hai người họ nghe thấy thì cũng tay trong tay đi đến, Cảnh Vân Tranh muốn triệt để cắt đứt sợi dây nghiệt duyên của Phàn Chúc Hạo đối với chị dâu liền nói:
- Anh hai với chị dâu đừng có show ân ái nữa, hai người phát cẩu lương từ nhà đến cả đây rồi đó!
Nhưng Cảnh Vân Trạch liền không ngại mà đưa bàn tay của vợ mình lên, cũng "vô ý" mà để lộ cặp nhẫn cưới kia, anh liền hôn nhẹ lên tay của cô, ánh mắt thâm tình nhìn Lâm Quân Nhi, dịu dàng nói:
- Vì anh thấy vợ anh rất xinh, vợ anh cũng thấy anh rất soái, ân ái nhiều một chút... Cố gắng sinh thêm một đứa.
Phàn Chúc Hạo nghe đến đây liền kinh ngạc, cậu ta nhìn cô, hỏi:
- Em nhìn thấy rồi sao?
- Cảm ơn anh đã quan tâm, A Trạch đã cho em làm phẫu thuật rồi, hiện tại cũng phục hồi được bảy mươi phần trăm.
- Chúc... Chúc mừng em.
Lâm Quân Nhi cũng theo lệ mà gật đầu rồi mỉm cười. Lúc này, Cảnh Vân Tranh lại để ý đến cặp nhẫn trên tay anh chị, đây đâu phải là đôi nhẫn gia truyền của Cảnh gia? Chẳng lẽ anh hai không đưa cho chị dâu sao?
- Anh hai, đôi nhẫn mẹ đưa cho anh đâu? Sao không đưa cho chị hai đeo vào...
- Anh để ở nhà, chiếc nhẫn đó là gánh nặng nhà họ Cảnh. Có anh ở đây, vợ anh không cần gánh nó.
Phàn Chúc Hạo nghe rồi cũng chỉ cười cười, xem ra người chồng có bề ngoài hung dữ nhưng suy cho cùng vẫn là ngọt ngào với vợ mình. Hít một hơi thật sâu, Phàn Chúc Hạo muốn xin phép về trước thì Cảnh Vân Trạch đã nói:
- Đúng rồi, giảng viên Phàn này, cuối tuần này cậu có thời gian thì đến Dinh Trạch một chuyến. Tôi và Quân Quân quyết định sẽ tổ chức một buổi tiệc, chính thức công bố chuyện kết hôn của tôi và cô ấy.
Cậu ta cũng chỉ nhìn cô, sau đó cũng gật đầy rồi xin phép rời đi.
Lâm Quân Nhi nhìn sang Triệu Thiếu Hà, thật ra năm đó cô từ chối lời tỏ tình của Phàn Chúc Hạo không chỉ vì bản thân không có tình cảm... Mà vì Lâm Quân Nhi biết rằng, cô bạn thân Triệu Thiếu Hà thích cậu ta. Nhiều năm trôi qua như vậy, nhưng Triệu Thiếu Hà vẫn chọn cách yêu đơn phương, đúng là ngu ngốc mà.
- Chị dâu, em thấy tên giảng viên đó chẳng đàng hoàng gì cả.
- Sao em lại nói vậy?
- Biết chị có chồng rồi những vẫn không kiểm soát đôi mắt của mình, là giáo viên mà lại không đứng đắn! Đúng là khinh bỉ mà!
Triệu Thiếu Hà nghe thấy cũng chỉ thở dài rồi một mình rời đi, Cảnh Vân Tranh có gọi theo mấy lần nhưng không nhận được câu hồi đáp, Lâm Quân Nhi liền nói:
- Đừng gọi nữa... Thiếu Hà thích giảng viên Phàn, nên chẳng có chuyện trùng hợp đâu.
- Cái gì? Con nhỏ đó thích tên kia sao? Nó bị điên à!
Cảnh Vân Trạch nhìn vợ mình, có lẽ anh cũng hiểu được một phần chuyện năm đó, đối với một người lớn lên trong sự thiếu thốn tình cảm thì nếu Phàn Chúc Hạo tỏ tình, theo bản năng Lâm Quân Nhi sẽ đồng ý, vì nếu không có tình cảm với cậu ta nhưng cậu ta sẽ mang lại sự chăm sóc. Trái lại với số đông mọi người suy nghĩ thì Lâm Quân Nhi lại chọn từ chối, chắc chắn là vì Triệu Thiếu Hà.
- Bà xã, em có hối hận không?
- Hối hận cái gì cơ?
- Vì từ chối Phàn Chúc Hạo.
Lâm Quân Nhi cũng giả vờ xoa cằm đâm chiêu một chút, nhìn biểu hiện lấp lửng của cô càng khiến cho Cảnh Vân Trạch thấy tức giận hơn. Anh trực tiếp ở giữa đám đông hôn lên môi của cô, mạnh mẽ đánh dấu chủ quyền.
Có một số người hình như đã nhận ra anh, nhưng không nhận ra cô nên đã bàn tán xôn xao cả lên. Cảnh Vân Trạch nghe thấy liền nói:
- Giới thiệu một chút, cô ấy... Lâm Quân Nhi, vẫn là vợ của tôi!
Nói xong, anh liền cúi xuống hôn lấy cánh môi nhỏ của cô, hoàn toàn công khai danh tính cũng như nhan sắc của vợ mình cho người dân Ung Thành biết. Lâm Quân Nhi vốn còn xót lại chút xấu hổ, nhưng tên nam nhân này không chỉ hôn mà còn hôn sâu, làm cho cô muốn lấy cái quần đội lên cho rồi.
Một lúc sau, anh liền hôn nhẹ một cái lên trán của cô, nói:
- Mẹ của Sở Tiêu, chúng ta về thôi.
- Được rồi về thôi, cha nó à!
Ánh mắt của Cảnh Vân Tranh nhìn anh chị hai rồi dần rơi vào hư không? Cái quái gì vậy nè? Rủ họ đi mua sắm, nhưng lại tặng một nồi cơm "tró" siêu to, siêu khổng lồ? Ủa alo? Cô ấy đâu có nhu cầu mua cơm tró đâu!
Nhưng biết sao giờ, Cảnh Vân Tranh thấp cổ bé họng, hay chính xác là không dám có ý kiến.