Vừa đến Kim gia thôi là anh đã bị chặn từ ngoài cửa, nhưng Cảnh Vân Trạch hiện tại đã không thèm quan tâm đến thể diện của mình nữa, mà cứ đứng bên ngoài gọi lớn tên của Vương Ngữ Yên.
Ban đầu Vương Ngữ Yên không định đáp trả, nhưng không biết linh tính từ đâu mà khiến cho cô ấy thay đổi suy nghĩ, bước ra ngoài nhìn Cảnh Vân Trạch, cô ấy liền lạnh giọng nói:
- Quân Quân không có ở đây.
- Tôi biết... Nhưng Quân Quân đã bị Kim Trấm cùng Dương Dung Nhuệ bắt đi rồi. Vương tiểu thư, tôi cầu xin cô, cô có thể nói Kim Trấm cho tôi biết địa chỉ có được không.
Vương Ngữ Yên cũng bất ngờ, nhưng cô ấy lại không tin chồng mình có thể làm ra những chuyện đó được, hơn nữa kể từ khi cô ấy nói chuyện về Dương Dung Nhuệ thì Kim Trấm đã đồng ý sẽ không qua lại với cô ả nữa, tại sao hôm nay Cảnh Vân Trạch lại đến đây tìm Lâm Quân Nhi chứ?
Cảnh Vân Trạch nghĩ bản thân vẫn chưa đủ thành ý, anh liền mặc kệ có bao nhiêu người ở đây, mà trực tiếp quỳ xuống, gấp gáp nói:
- Vương tiểu thư, cầu xin cô... Cầu xin cô hãy nói cho tôi biết Quân Quân đang ở đâu có được không? Nếu cô thấy tôi vẫn không đủ thành ý thì tôi có thể dập đầu với cô...
Dứt lời, Cảnh Vân Trạch liền dập đầu một cái thật mạnh, hành động này của anh cũng làm cho Vương Ngữ Yên giật mình, nhưng thật ra không phải cô ấy không muốn nói mà thật sự là cô ấy không biết. Bất chợt, Vương Ngữ Yên lại nhớ đến một nơi.
- Hình như ở ngoại ô phía đông gần Diêu Thành, lão ấy từng mua lại một căn nhà hoang, có thể Quân Quân cũng đang ở đó... Nhưng Cảnh Vân Trạch, tôi tin con người của Kim Trấm, anh ấy không thể là loại tiểu nhân như vậy.
Nhận được địa chỉ thì Cảnh Vân Trạch cũng không muốn nói nhiều, anh cảm ơn Vương Ngữ Yên xong cũng lên rời đi, trong phút chốc Vương Ngữ Yên lại bị sự thành khẩn này của anh làm cho lung lay, chẳng lẽ những chuyện này thật sự là do Kim Trấm sao? Nhưng tại sao chứ... Rõ ràng con người của lão ấy không xấu... Dương Dung Nhuệ, chắc chắn là cô ả đã lợi dụng Kim Trấm, không được... Vương Ngữ Yên không thể trơ mắt đứng nhìn chồng mình bị hủy hoại trong tay của ả đàn bà nham hiểm đó được.
Còn về Cảnh Vân Trạch, sau khi anh nhận được địa chỉ thì cũng tăng tốc chạy, đến cả đèn đỏ cũng vượt, suýt nữa là gây ra tai nạn rồi.
[...]
Phụng Quy cũng đã tập hợp đủ bốn người họ lại, nhưng Diệp Vấn cứ nhất quyết muốn đi theo, mặc dù Phụng Quy đã khuyên cô ấy là không nên. Tuy nhiên Tước Xạ chỉ nói một câu:
- Phu nhân bị bắt đi đã lâu rồi, sợ là khi quay về sẽ đói. Diệp Vấn, cô ở nhà nấu món gì đó ngon ngon, rồi chờ chúng tôi đưa họ về có được không?
Vốn dĩ Tước Xạ là kẻ khô khan không biết cách dỗ con gái, nhưng sau một khóa huấn luyện đi cùng Triệu Thiếu Hà và Cảnh Vân Tranh thì cậu ta đã biết cách nói chuyện hơn rồi.
Diệp Vấn nghe vậy cũng chỉ biết gật đầu.
Bốn người họ trang bị vũ khí cũng như những thứ cần thiết xong thì cũng bắt đầu lần theo định vị của Cảnh Vân Trạch mà xuất phát. Lần này, nếu như thuận lợi cứu Lão đại và phu nhân thì thôi. Nếu là Kim Thần bang làm chuyện quá đáng, thì họ sẽ tiêu duyệt cả Kim Thần bang... À, còn có ả Dương Dung Nhuệ nữa chứ, năm lần bảy lượt phá hoại tình cảm của Lão đại và phu nhân thì cũng thôi đi, lần này còn lớn gan, dám bắt cóc phu nhân nhà họ đi! Cho dù ả tiện phụ đó có chết một ngàn lần cũng không hết tội!
[...]
Cảnh Vân Trạch chạy một mạch, cuối cùng cũng đến được ngôi nhà hoang ở ngoại thành, anh nhìn xung quanh thấy có rất nhiều người canh gác, xem ra không sai rồi. Kim Trấm và Dương Dung Nhuệ thật sự đã đưa vợ anh đến đây.
Nghĩ đến cảnh tượng vợ anh phải chịu khổ thì máu nóng của Cảnh Vân Trạch đã dồn lên tới não, anh trang bị một chút vũ khí bên mình, rồi hiên ngang bước vào trong.
Những tên gác cửa ở đây cũng đều biết Cảnh Vân Trạch đến vì lý do gì, nên họ cũng không buồn phải ngăn cản. Đi vào bên trong, thì Kim Trấm cùng Dương Dung Nhuệ đứng ở trên tầng nhìn xuống, vô cùng láo xược nói:
- Còn tưởng là ai, sao hôm nay rồng lại ghé nhà tôm vậy? Tôi còn chưa kịp gửi thư mà?
- Vợ tao đâu!
- Cảnh phu nhân sao? Yên tâm, cô ấy vẫn rất tốt.
- Là đàn ông thì đừng liên lụy đến phụ nữ, thả cô ấy ra, mày muốn làm gì tao cũng được!
Kim Trấm lúc này liền ra lệnh cho đàn em đưa Lâm Quân Nhi ra, cô bị trói tay và chân, ngồi ở một góc. Cảnh Vân Trạch nhìn thấy liền muốn bước đến nhưng đã bị những tên đàn em của lão ngăn lại, anh liếc mắt nhìn về phía của Kim Trấm, nói:
- Mày muốn gì!
- Còn gì nữa? Đương nhiên là cái mạng chó của mày rồi!
Dừng một chút, lão ta lại "A" lên một tiếng, rồi lại vỗ tay hai cái, một cái xác chết được ném từ trên tầng xuống dưới, rơi ngay trước mặt của anh. Đôi mắt của Cảnh Vân Trạch lúc này liền híp lại, nhìn thái độ của anh thì Kim Trấm liền nói:
- Nhìn quen không? Là nội gián của mày đó, thằng chó đó muốn đem kế hoạch của tao nói cho tụi mày biết. Nhưng tiếc là bị Nhuệ Nhuệ bắt được, Cảnh Vân Trạch... Mày còn non lắm!
Vốn dĩ nội gián này đã được anh gài vào bên cạnh Kim Trấm đã ba năm, chỉ có Dương Dung Nhuệ biết chuyện, nếu như cô ta không nói thì cái tên ngu đần Kim Trấm này làm sao biết được chứ. Nhưng chưa để anh suy nghĩ quá lâu, Dương Dung Nhuệ đã nói:
- Cảnh lão đại, đừng làm mất thời gian của nhau nữa, chúng ta bắt đầu chứ?
- Được, muốn mạng của thằng này thì xuống đây mà lấy!
- Không... Tao muốn mạng của mày... Và cả con vợ của mày!
Lúc này Dương Dung Nhuệ cầm trên tay một con dao, đưa lên cổ của Lâm Quân Nhi. Hành động này của cô ta triệt để khiến cho Cảnh Vân Trạch sợ hãi, anh liền gấp gáp muốn lên tiếng, nhưng Lâm Quân Nhi lại cười lớn một tiếng, nói:
- Đủ rồi! Cảnh Vân Trạch, anh diễn vở vợ chồng tình thâm như vậy là đủ rồi. Cái mạnh quèn này của Lâm Quân Nhi không cần anh cứu, anh cút đi!
- Lâm Quân Nhi... Em...
- Tôi bảo anh cút đi! Anh muốn ở đây ra vẻ gì chứ. Cũng chỉ là một vợ kịch cho thiên hạ xem thôi mà, tôi cũng chẳng muốn tiếp tục làm gì. Có giỏi thì cô giết chết tôi đi!
Tình thế này lại là thế nào đây? Chẳng phải tình cảm vợ chồng của Lâm Quân Nhi và Cảnh Vân Trạch rất tốt sao? Mới hôm nào còn đến tận Kim gia tìm người, sao đột nhiên lại biến thành một vở kịch rồi?
Nhưng những câu cô nói chỉ có thể lừa lão đần Kim Trấm mà thôi, Dương Dung Nhuệ càng ghì con dao sát cổ của cô hơn, nói:
- Mày đừng có mà lừa tao! Diễn xuất của mày rất tốt, tao không có ngu mà để bị lừa đâu!
Nói xong, Dương Dung Nhuệ quay sang nhìn Cảnh Vân Trạch, cao ngạo nói:
- Cảnh Vân Trạch, nếu muốn cứu vợ anh, thì anh phải đồng ý giao lại Long Nhuệ bang cho tôi. Rồi bước lên đây, quỳ xuống dưới chân của Kim Lão đại xin hàng! Nếu không, cái xác tiếp theo rơi xuống, chính là con vợ mù của anh!
Bàn tay của Cảnh Vân Trạch đặt ra phía sau lưng, nhìn thế này của anh thì Dương Dung Nhuệ hoàn toàn bắt được bài, cô ta liền đổi từ dao sang súng, chĩa thẳng vào thái dương của Lâm Quân Nhi, nói:
- Bỏ súng xuống! Đạn của anh không nhanh bằng tôi đâu!
- Bình tĩnh! Tôi bỏ... Tôi bỏ...
Cuối cùng, Cảnh Vân Trạch vẫn phải bỏ súng xuống, hoàn toàn đơn thân độc mã đi lên tầng.
Anh vừa đặt chân lên tầng thì khẩu súng trên tay của Dương Dung Nhuệ đã đổi hướng sang phía của anh, còn ném Lâm Quân Nhi vào một góc khác, hành động của cô ta đã vô tình làm cô bị thương, Cảnh Vân Trạch xót vợ nên muốn đi đến đỡ lấy cô, nhưng Dương Dung Nhuệ đã nói:
- Cảnh Lão đại, anh có chấp nhận giao lại Long Nhuệ bang cho tôi hay không?
- Được!
Câu trả lời dứt khoát của Cảnh Vân Trạch càng thúc đẩy sự hận thù trong lòng của Dương Dung Nhuệ lên một điểm cao hơn, trước kia cô ta chỉ xin gia nhập Long Nhuệ bang thôi mà anh đã mặt nặng mày nhẹ, bây giờ chỉ là đang dùng Lâm Quân Nhi uy hiếp nhưng không ngờ anh lại trực tiếp chấp nhận.
- Cảnh Lão đại, vậy anh bước đến bên kia, quỳ xuống trước mặt của Kim Lão đại. Nói là... "Tôi, Cảnh Vân Trạch, xin đầu hàng"
Vì cú đẩy vừa rồi của Dương Dung Nhuệ mà khiến cho đầu của Lâm Quân Nhi có chút đau. Nhưng ngay sau đó thì đôi mắt vốn dĩ là một màn đêm của cô lại có chút ánh sáng mờ ảo, nó mờ mờ rồi dần hiện rõ hơn. Vì chưa quen nên Lâm Quân Nhi híp mắt nhìn về phía trước.
Lúc này, đập vào mắt của cô chính là cảnh tượng Cảnh Vân Trạch đang chậm chạp quỳ xuống, cô liền nói:
- Đừng! Cảnh Vân Trạch, anh không được quỳ!
Anh đưa mắt nhìn vợ mình, nở một nụ cười dịu dàng. Nụ cười này khiến cho trái tim của Lâm Quân Nhi đau thắt, tại sao chứ... Tại sao anh lại đến đây để chịu sự nhục nhã này chứ... Tại sao lại vì cô chứ...
- Cảnh Vân Trạch! Anh đứng dậy! Anh đừng quỳ... Cầu xin anh, anh đừng quỳ...
- Anh không cần gì cả, anh chỉ cần em và con an toàn. Quân Quân, anh yêu em.
Giọt nước mắt của Lâm Quân Nhi rơi xuống, cô biết cho dù anh có chấp nhận điều kiện thì họ cũng không tha cho hai người đâu. Nam nhân này bình thường thông minh lắm mà, sao đột nhiên hôm nay lại ngu ngốc như vậy chứ..
Nhưng mà... Cô lại yêu người nam nhân ngu ngốc này!