• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cảnh Vân Tranh đem một theo một trái tim đầy máu chạy khỏi nơi này. Cô không muốn khóc, nhưng những giọt nước mắt trên khóe mi cứ không tự chủ được mà rơi xuống. Một mình đi trên đường đầy thẩn thờ, hết khóc rồi cười cứ như một kẻ điên loạn.

Đúng lúc này thì Tước Xạ cũng đã đuổi đến, anh nắm lấy tay của cô ấy, ý định muốn đưa Cảnh Vân Tranh về nhà. Nhưng Cảnh Vân Tranh liền dứt khoát hất tay của anh ra, cực kỳ nóng giận, quát:

- Anh đừng có chạm vào người tôi!

- Được, tôi không chạm vào người của tiểu thư. Nhưng tôi chỉ muốn đưa cô về nhà, Lão đại và phu nhân đều sẽ lo lắng cho cô.

- Tôi cần anh quản sao? Biến... Anh biến đi!

Nếu như là trước kia thì Tước Xạ đã ngoảnh mặt mà đi rồi, nhưng hôm nay anh nhận được sự nhờ cậy của Diệp Vấn, vì thế nên một hai anh phải đưa được cô tiểu thư này về. Có lẽ, thái độ này của Cảnh Vân Tranh hoàn toàn không dễ nói chuyện.

Cảnh Vân Tranh nhìn anh im lặng, trong lòng càng cảm thấy khó chịu hơn, những giọt nước mắt trực chờ liền không kiềm được mà rơi xuống, cô ngồi bệch xuống đường, khóc lớn. Tước Xạ vẫn lạnh lùng đứng đó nhìn cô, anh hiện tại cũng không biết nên nói gì nữa rồi, đối với việc dỗ nữ nhân anh hoàn toàn không giỏi.

- Tại sao... Tại sao anh lại thích cô ta chứ. Rõ ràng... Rõ ràng là em thích anh trước mà... Tước Xạ... Là anh cố ý không hiểu hay anh thật sự không hiểu hả!

- Tôi hiểu.

- Vậy tại sao anh...

- Vì cô là tiểu thư lá ngọc cành vàng, tôi cùng lắm cũng chỉ là thân cận của Lão đại, ở bên cạnh cô chỉ là áp lực. Còn ở bên Vấn Nhi thì tôi cảm thấy thoải mái hơn nhiều, cô ấy đơn thuần, ngoan ngoãn, biết giữ chừng mực.



Cảnh Vân Tranh cười nhạt, rồi lại cười lớn, lại là vì thân phận, cô thật sự rất ghét cái thân phận đáng chết này! Nếu không phải vì nó thì cô đã có thể ở cùng người đàn ông mình yêu, sống một đời tự tại, bình yên. Nhưng mà... Nhưng mà tất cả đã quá muộn rồi.

Tước Xạ theo phản xạ liền nhìn vào đồng hồ trên tay, anh dường như không có đủ kiên nhẫn ở đây để nghe Cảnh Vân Tranh khóc lóc nữa, liền muốn xoay đầu rời đi. Nhưng anh vừa xoay lưng lại thì Cảnh Vân Tranh đã nói:

- Anh có thể đi dạo cùng tôi một chút được không?

- Hiện tại tôi đang bận.

- Bận đưa cô ta đi dạo sao?

Tước Xạ im lặng, Cảnh Vân Tranh đã biết mình nói đúng tim đen của anh rồi liền tự cười cợt nhả một tiếng. Sau đó liền nói tiếp:

- Đây là mệnh lệnh!

- Thật xin lỗi, hôm nay là ngày nghỉ của tôi.

Nói xong, Tước Xạ liền trực tiếp bước đi, bỏ lại Cảnh Vân Tranh ở đó vẫn kêu gào tên của anh. Nhưng trong lòng anh hiện tại chỉ có Diệp Vấn, anh cũng không dư hơi mà chiều theo ý của vị thiên kim tiểu thư này.

Cảnh Vân Tranh gọi tên Tước Xạ trong bất lực, sau đó liền trực tiếp ngồi thụp xuống, khóc đến đau lòng. Ngay lúc này thì Triệu Thiếu Hà từ phía sau vỗ lên vai của chị họ, nói:

- Chị họ...

Cảnh Vân Tranh lau đi những giọt nước mắt trên mặt mình, rồi ngước lên nhìn Triệu Thiếu Hà, nhưng hình như cô đã thấy được sự trùng hợp của họ... Chính là đôi mắt của cả hai đều xưng húp lên.

- Thiếu Hà, em sao vậy?

- Chị biết đó... Em thích giảng viên Phàn, nhưng anh ấy lại...

Triệu Thiếu Hà liền im bặt không nói nữa, Cảnh Vân Tranh cũng đứng dậy, sau đó thì nhìn về phía mà Tước Xạ rời đi, đau lòng nói:

- Chị thích Tước Xạ, nhưng anh ấy lại thích Diệp Vấn...

- Cái gì? Chẳng phải Diệp Vấn cũng biết chuyện đó sao?



- Chị dám chắc cô ta đã quyến rũ Tước Xạ, anh ấy không phải dạng đàn ông dễ rung động. Chị ở bên cạnh anh ấy lâu như vậy nhưng anh ấy vẫn không đoái hoài đến chị, còn Diệp Vấn chỉ ở bên cạnh anh ấy mới có hơn một năm... Nhưng tại sao... Tại sao chứ!

Cảnh Vân Tranh nói đến đây thì liền òa khóc nức nở, Triệu Thiếu Hà liền ôm lấy chị họ của mình rồi vỗ về. Ít nhất thì đối với Phàn Chúc Hạo chắc chắn Triệu Thiếu Hà vẫn có khả năng ở bên nhau, nhưng Tước Xạ thì lại không, nhiều năm ở bên nhau nhưng anh ấy không rung động, bây giờ Diệp Vấn chỉ mới xuất hiện hơn một năm mà có thể biến tảng đá ngàn năm Tước Xạ phải rung động, thử hỏi nếu đặt trường hợp cô ấy là Cảnh Vân Tranh thì sẽ đau lòng đến mức nào.

- Chị họ, em biết một quán rất ổn. Chúng ta đi giải sầu không?

- Được. Chị cũng muốn đi!

[...]

Đến buổi chiều, Lâm Quân Nhi và Cảnh Vân Trạch vẫn chưa thấy cô em gái và em họ về nhà liền sốt ruột, nhưng anh không hề tức giận với Tước Xạ, vì anh biết tình cảm là thứ khó nói nhất. Nếu Tước Xạ ở bên cạnh Diệp Vấn có được hạnh phúc, thì anh cũng không cấm cản làm gì. Chỉ là đáng thương cho cô em gái Cảnh Vân Tranh, con bé thích Tước Xạ như vậy... Chắc hẳn đang rất đau lòng.

- Ông xã, em thấy lo quá.

- Em đừng lo, hai đứa nó đã trưởng thành rồi, va vấp một chút cũng không sao. Chỉ là... Thiếu Hà và Phàn Chúc Hạo thì còn có chút hi vọng, nhưng Tước Xạ và Cảnh Vân Tranh thì xem như hết hi vọng rồi.

Lâm Quân Nhi cũng không biết nên làm sao nữa, một bên là cô em chồng đáng yêu, nhưng một bên lại là cô em gái lớn lên cùng với cô. Xét về nhân cách thì cả hai đều tốt, nhưng xét về tình thân thì chắc chắn cô sẽ thiên vị Diệp Vấn hơn rồi.

- Bà xã, em cứ mặc kệ tụi nó đi. Em để ý đến anh nè.

- Anh đó, hai cô em gái của anh đang thất tình mà anh lại ở đây làm nũng với em? Anh có xứng đáng làm anh trai hay không hả?

Cảnh Vân Trạch đương nhiên không thể không quản, nhưng cho dù muốn quản thì cũng không đến lượt anh, vì trong chuyện tình cảm anh hoàn toàn mờ mịt, nếu không phải có sự xuất hiện của Lâm Quân Nhi, thì anh cũng chắc biết yêu là thế nào.

Lúc này, trong lúc vợ chồng nhà họ đang chuẩn bị chim chuột với nhau thì điện thoại anh lại vang lên tiếng tin nhắn, cầm lên xem thì là một ông chủ quán bar đã gửi hình ảnh cho anh.

Mở lên xem thì cũng rất giật mình, đây không phải là hai cô em gái quý hóa của anh đây sao? Đến quán bar của anh uống rượu giải sầu thì cũng thôi đi, nhưng cái dáng vẻ thục nữ mà hai cô xây dựng mấy chục năm sẽ bị bay màu kể từ khi bức ảnh này xuất hiện.

Lâm Quân Nhi liền tò mò mà ngó sang xem, cô liền bụp miệng cố gắng không cười lớn.

Hình ảnh hiện tại của Cảnh Vân Tranh và Triệu Thiếu Hà chính là tóc tai rối bời, đôi mắt thì xưng húp, quần áo thì được xắn lên, lớp trang điểm cũng vì khóc quá nhiều mà nhòe đi không ít, nhưng mascaras còn lem luốc y hệt như mấy cô hề.

Nhìn bức ảnh này thì cũng đủ hiểu hai vị tiểu thư nhà ta đã "Cháy" đến thế nào.



- Anh đi đón họ đi.

- Không đi, mất mặt lắm.

- Chứ anh định để hai cô em gái ở đó à?

Cảnh Vân Trạch liền đưa tay xoa trán, anh bắt đầu thấy nhức nhức cái đầu rồi đó. Nhưng ngay sau đó anh liền gửi ảnh cho Cảnh Vân Trình, còn bảo luôn cậu em trai đến đón. Tuy nhiên, Cảnh Vân Trình rất nhanh đã hồi đáp lại sự gửi gắm của anh trai bằng một câu nhắn:

Cảnh Vân Trình: [Không đi. Mục đích mua quần là để mặc, chứ em không có nhu cầu đội. Em gái yêu quý của anh mà, anh tự đi mà đón! Không nhận em gái ngày hôm nay!]

Lâm Quân Nhi đọc xong tin nhắn thì hoàn toàn không nhịn được mà cười lớn. Cuối cùng thì Cảnh Vân Trạch cũng nhất quyết không đi, mà thay vào đó là nhờ Triều Vũ và Kha Nguyệt đến đón họ.

Bây giờ anh mới biết, thất tình thật quá đáng sợ, cũng may ở bên cạnh vợ thì thật quá bình yên. Đối với cái mỏ hỗn vô đối của vợ anh thì chắc chắn chỉ có anh thấy đáng yêu thôi.

- Bà xã, chúng ta nên làm chuyện chính đáng đi.

- Cảnh Vân Trạch, anh còn là con người không? Em gái anh đang thất tình mà anh còn tâm trạng mèo mả sao?

- Không nhận em gái ngày hôm nay. Vợ à, đi thôi!

Lâm Quân Nhi kiểu: "..." Hai đứa kia chắc có phúc lắm mới có hai ông anh quý hóa này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK