Nhưng Lâm Quân Nhi lại không dám tin một người như anh mà lại nói yêu cô sao?
Cảnh Vân Trạch không thấy cô trả lời hay có một biểu hiện gì đó gọi là đáp trả cũng chỉ cười khẩy một cái, anh cũng không phải là trung tâm vũ trụ mà muốn ai nấy đều yêu thích. Có lẽ chuyện này kể từ khi bắt đầu đã là một sai lầm rồi, đáng lẽ hạng người như anh phải cô độc cả đời mới đúng.
Bàn tay này của anh đã nhuốm quá nhiều máu tanh, đáng lẽ ra một người con gái đơn thuần như cô thì không nên dính líu đến anh mười đúng. Mặc dù cái miệng nhỏ của cô đúng là rất linh hoạt, lời nói cũng rất sắc bén, nhưng mà suy cho cùng cũng chỉ là một người con gái chân yếu tay mềm... Ở bên cạnh anh chỉ toàn mang lại nguy hiểm cho cô mà thôi.
Cảnh Vân Trạch nhẹ nhàng nắm lấy tay của cô, nói:
- Anh xin lỗi. Đáng lẽ ra anh không nên nói những điều này... Em đừng nghĩ nhiều, chỉ là...
Lâm Quân Nhi mỉm cười một cái, sau đó liền đáp.
- Không sao. Chẳng phải anh nói đã chuẩn bị cho em phẫu thuật sao? Khi nào thì chúng ta có thể đến đó.
Lúc này, Cảnh Vân Trạch nhìn vào đồng hồ, anh liền nói:
- Hôm nay anh có chút việc, anh phải ra ngoài một chuyến. Chắc là cuối tuần nhé? Cuối tuần anh sẽ đưa em đi kiểm tra.
Lâm Quân Nhi gật đầu, sau đó Cảnh Vân Trạch cũng thay một bộ quần áo nghiêm chỉnh một chút. Dù không nhìn thấy nhưng Lâm Quân Nhi có thể nghe thấy được tiếng bước chân của anh rất vội vã. Trước khi rời khỏi nhà thì Cảnh Vân Trạch cũng không quên hôn lên môi của cô, xem như là chào tạm biệt, sau đó thì lập tức rời đi.
Ngay khi anh rời khỏi Dinh Trạch thì Lâm Quân Nhi đã gọi Diệp Vấn vào. Diệp Vấn vừa vào thì cô đã bảo Diệp Vấn miêu tả lại trang phục của anh, nhưng vì vừa rồi anh đi quá nhanh nên Diệp Vấn cũng không nhìn rõ nữa, nhưng lúc này cô ấy lại đưa tay xoa cằm, nói:
- Nhưng bình thường thì cô gia vẫn mặc một chiếc áo sơmi đen, quần âu đen, nếu nghiêm túc một chút thì khoác thêm áo vest. Từ khi em gặp anh ấy thì anh ấy vẫn mặc như vậy.
Lâm Quân Nhi bắt đầu suy nghĩ, hình như đúng là từ khi ở bên cạnh anh thì anh luôn mặc sơmi dáng tay dài, nhưng thời tiết bây giờ nóng nực vậy mà ở trong nhà anh cũng mặc sao? Là do thói quen hay là do anh đang che giấu cái gì đó?
- Tiểu thư? Chị sao vậy?
- Không có gì. Mà Vấn Vấn, ai đưa em về Cảnh gia vậy?
- Hình như là người của cô gia, một nam một nữ... Tên gì nhỉ? Em cũng không biết nữa, tại vì lúc bước vào trụ sở Long Nhuệ bang thì những người cấp thấp hơn chỉ gọi họ theo số thôi, là 005 và 019.
Lâm Quân Nhi gật đầu, hình như theo những gì anh kể cho mình nghe thì thân cận của anh có bốn người, một là Tước Xạ, hai là Phụng Quy, ba là Triều Vũ và cuối cùng là Kha Nguyệt.
Triều Vũ là võ sư, Kha Nguyệt là dược sư, Tước Xạ là xạ thủ... Nhưng Phụng Quy thì anh không nói rõ thân phận với cô, cô gái này thì cũng khiến cô có chút tò mò về thân thế... Cô nhi, cứu giúp rồi lại được đưa vào Long Nhuệ bang làm trợ thủ, xem ra Cảnh Vân Trạch vẫn chưa nói hết bí mật của mình.
[...]
Buổi chiều, sau khi giải quyết xong chuyện ở bên ngoài thì Cảnh Vân Trạch cũng quay về nhà. Tước Xạ và Phụng Quy nhìn anh một cái, vì hiện tại anh đang kiểm tra cơ thể thì phải.
- Lão đại? Anh đang kiểm tra cái gì vậy?
- Mũi của báo nhỏ rất thính, vừa rồi ở đó không biết có ám mùi hay không nữa.
Nhưng anh vừa dứt lời thì ở phía bên trái đã truyền đến âm thanh vang đến, là giọng nói của "báo nhỏ" trong câu nói của anh. Lâm Quân Nhi đang ngồi ở bếp, nói:
- Báo nhỏ? Biệt danh anh đặt cho em cũng thú vị đấy, Cảnh Vân Trạch!
- Sao em lại ở đây?
- Khát thì phải uống, đói thì phải ăn. Anh nhìn xem bây giờ đã là mấy giờ rồi? Bữa trưa em chỉ ăn được mấy miếng.
Cảnh Vân Trạch liền phất tay cho Tước Xạ và Phụng Quy về trước, nhưng anh chỉ mới đi được hai bước về phía cô thì cô đã nói.
- Phụng Quy, chị ở lại một chút có được không? Em có chuyện muốn hỏi chị.
Phụng Quy kinh ngạc, vì cô ấy biết được thính giác và khứu giác của phu nhân rất tốt nên đến nước hoa cũng không dùng, mà bước chân của một sát thủ chuyên nghiệp lại cực kì nhẹ, thì lý do hay dựa vào đâu mà phu nhân lại biết cô ấy có mặt ở đây. Không chỉ vậy mà còn biết chính xác là Phụng Quy chứ không phải là Kha Nguyệt.
- Phu nhân? Chúng ta từng biết nhau sao?
- Sao có thể quên được chứ, nhà ảo thuật gia năm đó đã lừa tôi mười bảy đồng ở chung cư Diệu Khánh.
Không chỉ Phụng Quy kinh ngạc mà đến cả Cảnh Vân Trạch hay Tước Xạ cũng há hốc, chuyện Phụng Quy từng là ảo thuật gia dường như rất ít ai biết, nhưng tại sao phu nhân của họ lại biết chứ?
- Chỉ có mười bảy đồng thôi mà. Lâm Quân Nhi, em cũng keo kiệt quá rồi.
- Khốn kiếp Chương Duệ Mỹ! Chị có biết lúc đó mười bảy đồng là cả gia tài của em hay không hả!
Hóa ra năm đó Phụng Quy hay tên cúng cơm là Chương Duệ Mỹ sau khi rời khỏi cô nhi viện thì đã học một khóa ảo thuật nghiệp dư, sau đó thì cô ấy đã đứng ở dưới chung cư Diệu Khánh mà làm ăn. Việc làm ăn không suôn sẻ lắm vì cô ấy chỉ là dân tay ngang nghiệp dư, nhưng năm đó vô tình lại gặp Diệp Vấn và Lâm Quân Nhi đang đi lang thang quanh đó tìm đường về nhà.
Phụng Quy nhân cơ hội chèo kéo cô vào xem ảo thuật, vốn dĩ chỉ là ảo thuật nhưng vì đã hai ngày không ăn cơm nên bụng của Phụng Quy rất đói, ngay sau khi lấy được mười bảy đồng thì đã chạy mất. Nhưng Phụng Quy lại không ngờ người mình lừa lại là một người bạn cũ, thật ra lúc trước Phụng Quy là hàng xóm của cô khi cô còn sống cùng ông bà ngoại, nên khi Phụng Quy lừa cô thì cô đã biết ai rồi.
- Nhưng mà... Ơ này Lâm Quân Nhi, sao em lại nhận ra chị?
- Giọng nói bán nam bán nữ của chị em nghe qua rồi.
Khóe môi của Phụng Quy kịch liệt co giật, cái gì gọi là giọng nói bán nam bán nữ hả? Ngay lúc này Phụng Quy liền bước đến kẹp chặt lấy cổ của cô, còn ghì khuỷu tay vào đầu của cô, mắng.
- Cái gì mà bán nam bán nữ hả? Con nhóc thối tha nhà em, nếu lúc đó không phải nhà ảo thuật chị đây cứu em thoát khỏi tay của tên nhà sư biến thái đó thì bây giờ em đã mồ xanh cỏ rồi nhé!
Tước Xạ thấy hành động thân thiết của hai người cũng bị dọa cho đứng hình. Ngay cả Cảnh Vân Trạch cũng không biết chuyện gì vừa xảy ra ở đây, vợ anh... Và trợ thủ đắc lực của anh lại quen biết nhau?... À không, tình hình hiện tại là rất thân thiết mới đúng.
- Đội ơn chị à, nhưng phiền Chương Duệ Mỹ tiểu thư trả em mười bảy đồng có được không?
- Ây da, phu nhân à... Bây giờ em còn là người phát lương cho chị, hà cớ gì phải lấy lại mười bảy đồng kia chứ?
- Chương Duệ Mỹ, chị có biết nhờ ơn phước của chị mà lúc đó em phải nhịn đói đó.
Cảnh Vân Trạch thật sự không nhịn được bản thân mình làm người tàng hình nữa, anh bước đến chỗ của cô. Phụng Quy lúc này mới giật mình mà buông cô ra, sau đó lại đứng sang một bên, cô ấy cứ ngỡ bản thân sẽ bị mắng một trận lớn rồi đi lĩnh phạt, nhưng Cảnh Vân Trạch lại ngồi bên cạnh cô, dịu dàng hỏi:
- Em và Phụng Quy quen biết sao?
Lâm Quân Nhi gật đầu.
- Nhưng hình như anh chưa hề để cô ấy ra mắt em, hơn nữa hai người còn chưa gặp nhau hay tiếp xúc... Tại sao em lại biết tên thật của cô ấy?
Lúc này cả Phụng Quy và Lâm Quân Nhi đều nói là vì mùi hương. Trên cơ thể của Phụng Quy có một mùi cơ thể đặc biệt, đó là mùi của hoa hồng pha một chút hương của gỗ đàn hương, đây không phải nước hoa mà là mùi cơ thể tự nhiên. Hơn nữa Diệp Vấn cũng từng nói ở trụ sở không gọi tên của mọi người mà gọi theo số, theo như Diệp Vấn quan sát thì Phụng Quy mang số 176, nó không theo quy luật mà là ngẫu nhiên, Phụng Quy rời khỏi cô nhi viện ngày mười bảy tháng sáu.
Phụng Quy liền không nhịn được mà đưa tay véo hai má của Lâm Quân Nhi như lúc còn nhỏ, nói:
- Quân Quân nhà chúng ta đúng là thông minh thật đó. Chị còn tưởng em quên chị rồi.
Cứ ngỡ là một màn lâu ngày không gặp sẽ hạnh phúc nhưng nó lạ lắm, Lâm Quân Nhi liền ngồi xuống, nói:
- Mười bảy đồng còn chưa lấy lại được thì sao em nỡ quên chị chứ.
Phụng Quy: "..." Mình quên luôn không được à?