“Cậu là ai?”
Sau khi Phó Cửu nói câu này, người đang đứng trước mặt cô nghe xong liền cảm thấy như bị sét đánh, nhanh chóng chạy ra ngoài cửa, kêu lên: “Bác sĩ, bác sĩ! Đầu óc của thiếu gia nhà ta hỏng rồi!”
Thiếu gia? Là đang nói cô sao?
Phó Cửu nhận ra điều gì đó không đúng, lông mày cô nhíu lại một cách dữ dội.
Trong lúc hoảng hốt, dường như có thứ gì đó đang cố gắng xâm nhập vào não của cô.
Cô lắc mạnh cái đầu đau đớn của mình, ánh mắt mê mang nhìn chiếc gương to ở đối diện.
Hình ảnh phản chiếu trong gương là một thiếu niên, cậu ấy cao và có thân hình thon gầy, khoảng mười bảy tuổi, đôi mắt cậu xinh đẹp, đường nét sống động và lưu loát.
Khi chợp mắt, lông mi nhẹ nhàng khép lại đến lúc chạm tới mí mắt tạo thành cánh quạt nhỏ.
Điểm hoàn mỹ nhất chính là làn da trắng như tuyết, từ mũi đến cằm đều xinh đẹp không thể bắt bẻ.
Mái tóc ngắn màu bạch kim bị rối tung không làm giảm vẻ đẹp vốn có của cô, trái lại còn tăng thêm khí chất ngông cuồng, tựa như quý tộc ma cà rồng ở Phương Đông.
Trên tai thiếu niên còn mang khuyên tai đính ngọc trai màu đen, tỏa ra ánh sáng mờ ảo.
Mãnh liệt, kiêu ngạo, đẹp trai!
Đây là cảm giác đầu tiên khi mọi người nhìn thấy thiếu niên.
Trong ánh mắt hoàn mỹ mà xa lạ của cô lộ ra tia nghi hoặc, vừa có vẻ thân thiện lại không dễ thân cận.
Nếu không phải cô đang soi gương, ngay cả Phó Cửu đều sẽ cảm thấy hình ảnh trong gương là một đứa con trai.
Nhưng mà cô biết rất rõ, không chỉ riêng cô, mà cả thân thể hiện tại này đều là con gái.
Phó Cửu nhìn chính mình trong gương, bỗng nhiên nhắm hai mắt lại, vài giây sau mở ra, ánh mắt khiến cho người ta cảm giác thần bí khó lường.
“Thiếu gia!” Người vừa mới chạy ra ngoài giờ đã đi vào lại, tay còn kéo theo một bác sĩ: “Mau, mau xem thiếu gia nhà ta, đầu óc của cậu ấy có phải bị hư hay không!”
Tay bác sĩ cầm đèn nhỏ chiếu sáng, nhẹ nhàng vạch mắt Phó Cửu, cẩn thận xem xét.
Phó Cửu ngồi im một chỗ, cũng không phản kháng hành động của bác sĩ.
Cô đang tiếp thu tin tức không ngừng truyền đến đại não.
Thân thể này tuy rằng trùng tên trùng họ với cô, nhưng hoàn cảnh lại hoàn toàn khác nhau.
Rõ ràng là con gái, từ nhỏ mẹ của “cô” lại giả dạng “cô” thành nam sinh.
Nuôi thế nào cũng không thay đổi được chuyện “cô” thích con trai.
Đến năm cao trung, mỗi thiếu nữ đều sẽ bắt đầu động tâm.
“Cô” động tâm mãnh liệt, lại không có bản tính rụt rè của con gái, thấy trai đẹp đều trực tiếp tiến tới làm quen.
Vì thế nên mọi người đều hiểu lầm “cô” là cong, bị người ta đánh tới mức phải nhập viện.
Đến lúc Phó Cửu nhớ tới khoảng thời gian này, sắc mặt rất khó coi.
Cô đã từng sử dụng một máy tính phá tan Lầu Năm Góc*.
* Lầu Năm Góc (Ngũ Giác Đài) là trụ sở của Bộ Quốc phòng Hoa Kỳ.
Vì muốn bắt cô mà Interpol** đều đã dùng qua mỹ nam kế mỹ nữ kế, hay mười người da đen… đều đánh không lại cô.
** Interpol: Tổ chức Cảnh sát Hình sự Quốc tế - International Criminal Police Organization
Việc bị người đánh tới mức phải nhập viện như thế này... Thật là khiến người khác nực cười.
Mà thực ra Phó Cửu cũng muốn bật cười, chỉ là đôi mắt kia vẫn lạnh lùng, sâu thẳm bên trong lộ ra một tia tà nịnh.
“Thiếu gia?” Trần Hiểu Đông nghi hoặc nhìn cô.
Phó Cửu không thèm nhìn anh ta, nâng tay vuốt tóc đang ướt ra sau đầu, lộ ra khuôn mặt hoàn mỹ như được thượng đế ban tặng.
“Hửm?”
Giọng nói cũng hoàn mỹ không thể bắt bẻ, không quá thấp cũng không quá cao, mang theo nét đặc trưng của thiếu niên, dịu dàng mà từ tính.
Rõ ràng đây chỉ là động tác bình thường, bởi cô làm ra lại có thêm phần ngông cuồng.
Trần Hiểu Đông sửng sốt, giờ đây anh ta cảm thấy thiếu gia có chỗ nào đó không giống như lúc trước.
Trước kia thiếu gia động hay không động đều sẽ tự tức giận, xài tiền không lo tiền hết, cả người tràn ngập hơi thở ta là “nhà giàu mới nổi”.
Nhưng hôm nay, anh lại thấy trên người thiếu gia toát lên hai chữ cao quý...