Mục lục
Đế Thiếu Sủng Trong Lòng: Nam Thần Quốc Dân Là Nữ Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đi lấy.”

Hai từ đơn giản, cool ngầu mà lạnh lùng.

Trần Hiểu Đông lập tức xoay người, đi lấy một ít tài liệu đưa cho Phó Cửu.

Phó Cửu chỉ xem qua hai trang rồi đi lên lầu.

Trần Hiểu Đông cũng không biết cậu chủ muốn làm cái gì, im lặng ghé tai đứng dưới lầu liền nghe được âm thanh chơi game.

Đúng là như vậy!

Sau khi Phó Cửu xem kĩ tư liệu của tuyển thủ, trực tiếp đăng nhập vào “Anh hùng”, hai mắt nhìn lướt qua các danh sách trên bảng xếp hạng.

Đưa tay chống cằm, dường như đang suy nghĩ gì đó.

Cuối cùng, ngón tay của cô vừa động, click mở giao diện bạn bè trong trò chơi, gửi cho Tần Mạc một câu: “Tần đại thần, hai ngày vừa rồi thế nào? Tìm tôi rất vất vả nhỉ?”

Lúc này Tần Mạc đang ngồi trong văn phòng công ty, có cuộc họp thị trường nước ngoài. Dù sao cũng là công ty làm bên ngành phát triển Esports, vì vậy việc bật máy tính cũng không phải là chuyện kỳ quái.

Hiện tại không khí cuộc họp dường như đã lạnh tới cực điểm.

Thì một tiếng “Đinh” vang lên.

Người đàn ông ngồi trên chiếc ghế ở giữa tựa như một vị vua, ánh mắt thâm thúy xẹt qua một tia sáng mỏng.

Anh nâng tay lên, ý bảo rằng tạm dừng cuộc họp.

Một động tác này của Tần Mạc không chỉ khiến cho các thành viên cấp cao của tập đoàn bị sốc, ngay cả người đàn ông luôn đứng sau là thư ký Lương cũng thấy điều này thật khó tin.

Phải biết rằng từ trước đến nay tổng giám đốc Tần chưa từng dừng lại cuộc họp bất luận có cái gì làm gián đoạn.

Tại sao anh ấy lại vì trò chơi liền...

Nhưng cuối cùng, mọi người vẫn bất lực nhìn người đàn ông tuấn mỹ đó rời khỏi phòng họp với notebook cầm trên tay

“Tình huống này là thế nào?”

“Không biết. “

Trong phòng họp chỉ còn lại những tiếng xì xào.

Tần Mạc dựa vào tường nhìn cái tên duy nhất trong khung bạn bè của mình, Hắc Đào Z.

Ngón tay thon dài dừng một chút rồi mới nhấn phím: “Không hẳn.”

Phó Cửu nhìn hai chữ lãnh đạm kia, lại nhìn hình đại diện nhân vật của anh ta trong màn hình nhẹ nhàng cười, ngồi trên ghế ngậm kẹo que, lười biếng đáp lại một câu: “Tần đại thần, anh lại khẩu thị tâm phi(1) như vậy, tương lai anh sẽ rất khó tìm được bạn gái tốt.”

*Miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo.

Lại một lần nữa Tần Mạc có suy nghĩ muốn giết chết người khác.

Ánh mắt thâm thúy càng thêm thâm trầm.

Đôi môi mỏng lạnh nhạt của anh khẽ cong lên, anh nhắn một dòng chữ khác: “Cậu rất thích ăn kẹo mút phải không? Vị chocolate.”

Phó Cửu nhìn màn hình máy tính, cảm thấy lưng mình cứng lại.

Nếu không phải cô đang ở trong phòng của mình, cô sẽ hoài nghi rằng có người đặt camera theo dõi cô.

Nhưng suy đi nghĩ lại, đối phương không đời nào biết cô là ai. Nếu không anh ta đã sớm kêu tên cô mà không phải nói kẹo mút gì đó.

Người đàn ông này... Đã lớn lên yêu nghiệt mà còn phúc hắc như vậy!

Nhưng làm thế nào anh ta phát hiện rằng cô rất thích ăn kẹo mút?

Chẳng lẽ... ngày hôm đó trên sân thượng?

Ánh mắt Phó Cửu chợt lóe, cô cười ra tiếng: “Xem ra lần sau tôi cần phải cẩn thận hơn một chút. Quả nhiên Tần đại thần không giống với người khác...” Vì anh ta quá khó đối phó và dù sao cô cũng sẽ gia nhập Tần thị, không bằng cứ tiên hạ thủ vi cường(2)!

(2):Ý nghĩa là ra tay trước là dành được lợi thế, trở thành kẻ mạnh

“Anh xem, chúng ta cứ người tìm người chạy với nhau nhiều ngày như vậy, đến cả chó cũng sẽ có cảm tình.” Phó Cửu tiếp tục đánh chữ: “Thời tiết dạo này không tồi, chắc hẳn là Tần đại thần đã biết tôi cũng ở thành phố Giang. Anh có hứng thú gặp mặt offline vào ngày mai hay không?”

Tần Mạc nhìn notebook màu bạc trên tay, anh suy nghĩ rất nhiều về việc Hắc Đào Z sẽ trả lời vấn đề này như thế nào.

Hoặc là phủ nhận hoặc là tránh né.

Nhưng điều duy nhất anh không nghĩ tới chính là Hắc Đào Z sẽ hẹn gặp mặt offline...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK