Giáo viên tiếng Anh vỗ tay đầu tiên, hơn nữa khuyên các bạn khác nên học tập Phó Cửu, đây là chuyện xưa nay chưa bao giờ có.
Hai mắt Tưởng Phi Dương trừng to, nguyên bản anh muốn nhìn Phó Cửu bị chê cười, không nghĩ tới lại làm thứ rác rưởi nhỏ bé này được nổi bật!
Phó Cửu ngồi xuống, ánh mắt đảo qua cậu ta một cái, môi mỏng cong lên.
Rõ ràng là đang trào phúng cậu, Tưởng Phi Dương cảm thấy mặt của mình bị vả cho đến khi sưng như đầu heo.
Hơn nữa cậu không biết vì cái gì lại cảm thấy Phó Cửu như vậy nhìn rất đẹp!
Cậu điên rồi sao?!
“Các em làm rất tốt, tiết học đến đây là kết thúc, tan học!”
Sau khi câu này của giáo viên tiếng Anh phát ra, bọn học sinh giống như thủy triều ùa ra khỏi phòng học.
Một tay Phó Cửu cầm cặp sách gác lên vai, một tay mang theo ván trượt của cô, chậm rãi đi vào trong đám người.
Trần Hiểu Đông vẫn luôn đợi dưới sân trường: “Cậu chủ, cậu muốn đi đâu? Đợi tôi với!”
Phó Cửu dừng bước chân.
Nhiều nữ sinh đỏ mặt nhìn cũng dừng lại theo.
Trần Hiểu Đông dừng một chút, đây là cậu nhìn lầm sao?
Các bạn học nữ kia làm sao lại đỏ mặt và có vẻ xấu hổ như vậy?
“Cậu chủ.” Trần Hiểu Đông đè thấp giọng nói: “Cậu lại làm chuyện gì vậy? Cậu lại trêu chọc nữ sinh phải không?”
Phó Cửu lấy điện thoại của mình ra, lười nhác đáp trả cậu ta một câu: “Không có.”
“Được rồi.” Trần Hiểu Đông nghiêm túc nói: “Tôi tin tưởng cậu chủ. Mà hiện tại chúng ta nên đi đâu? Chẳng phải cậu đã nói đi đến các tiệm máy tính gần trường mua linh kiện hay sao?”
Không biết vì cái gì mà gần đây cậu chủ rất có hứng thú đối với chuyện này.
Phó Cửu mở WeChat, nhìn ba chữ trên màn hình “Tôi tới rồi”, khóe miệng dương lên: “Trước khi mua linh kiện, tôi phải đi gặp một người.”
Trần Hiểu Đông à một tiếng rất hồn nhiên, anh không biết sớm có một quả bom sắp ném xuống anh ấy: “Gặp ai?”
“Tần Mạc.” Phó Cửu chỉ để lại cho cậu ta hai chữ liền bước đi.
Trần Hiểu Đông cứng lại trong tức khắc, khóe miệng giật một cái, biểu tình nhanh chóng bị phóng đại tới cực điểm.
“Cậu chủ, chờ đã, cậu bình tĩnh một chút! Cậu sẽ bị Tần thiếu xem là biến thái mà đánh cho tơi tả mất!”
Cùng lúc đó.
Ở trước cửa trường cao trung số 1 thành phố Giang.
Một chiếc xe màu đen như con Hãn Mã, đường cong lưu loát như con mãnh hổ dừng ở ven đường.
Biển số xe nền màu trắng chữ màu đỏ, xung quanh xe đều có vệ sĩ.
Khí thế áp đảo người!
Nhưng mặc dù như thế cũng không ngăn cản được sự nhiệt tình của các bạn học sinh.
“Là xe của Tần Thần! Aaaa, tớ muốn điên rồi!”
Tần Mạc thật sự rất nổi tiếng, giống như siêu sao thiên vương có cả hàng nghìn người hậm mộ.
Chỉ cần anh xuất hiện, tất sẽ có người cầm điện thoại chụp ảnh.
Mặc kệ là nam hay nữ, sau khi gặp qua anh trong trò chơi sẽ không có người không yêu anh.
Nhưng mà cho dù bên ngoài có bao nhiêu người vây quanh thì Tần Mạc ngồi trong xe trước sau đều không dao động.
Anh ngồi ở ghế sau, sống mũi cao thẳng, gương mặt tuấn mỹ, tư thế ngồi giống như đang ngủ, một tay lười biếng tựa đầu, một tay nhẹ nhàng đặt trên chân dài, mắt hẹp dài khép hờ thanh thản, nhìn lướt qua thập phần anh trông không chút để ý xung quanh.
Chỉ là khi WeChat vang lên tiếng thông báo, đột nhiên anh mở mắt ra, đôi mắt yêu tà ấy giống như đêm đen và dường như có thể nhìn thấu toàn bộ thế giới.
Tần Mạc lấy điện thoại ra quẹt nhẹ mở khóa, trên màn hình chỉ xuất hiện một hàng chữ: “Hiện tại tôi bước tới gần xe anh.”
COCO ngồi trên ghế bên cạnh ghế hành khách cũng nghe tiếng vang kia, không biết tại sao lại phấn khích lên.
“Tôi chơi game lâu như vậy rồi, nhưng đây là lần đầu tiên tôi gặp mặt offline người trong trò chơi, không biết bộ dáng của Hắc Đào Z như thế nào? Chắc hẳn là một người vạm vỡ nhỉ?”
Dù sao phong cách làm việc của cậu ta rất dũng mãnh!