Mập Mạp cũng rất phấn khởi, ngón tay nắm chặt bánh lái: “Là học sinh cao trung kiểu gì mà có thể lợi hại như vậy? Thật muốn gặp làm vài trận PK kĩ năng hack của cậu ta!”
COCO cắn lỗ tai con thỏ: “Tôi chỉ muốn chơi game cùng cậu ta!”
“Cậu đừng hành động như vậy, cậu ta sẽ nghĩ thực lực của chúng ta rất yếu so với cậu ta.” Mập Mạp chụp vai cậu ấy: “Lấy ra hào quang nổi tiếng của cậu, chỉ là cuộc gặp mặt offline thôi, có gì to tát đâu?”
COCO xuy một tiếng: “Đừng giả vờ bình nữa, tay còn đang run thế kia!”
Thoạt nhìn như vậy, vẫn là tổng giám đốc tương đối bình tĩnh... Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, không khỏi mà cùng nhìn tình huống bên ngoài qua cửa kính.
Tổng giám đốc (đội trưởng) chắc hẳn cũng là lần đầu tiên gặp mặt offline người khác qua game nhỉ?
Không nghĩ tới một người lạnh lùng như tổng giám đốc lại đáp ứng người khác gặp mặt offline?!
Nhưng mà nếu gã đó là Hắc Đào Z thì chẳng có gì lạ cả...
Bởi vì chiếc xe Hummer không rời đi, cánh cổng vẫn tấp nập học sinh.
Thời điểm Phó Cửu đi ra nhìn thấy chính là một màn này.
Mọi người đều nhón chân nhìn về phía chiếc xe của Tần Mạc, toàn bộ cảm xúc kích động đều biểu đạt ở trên mặt.
Thậm chí có vài nữ sinh nhịn không được lấy tay che miệng khi nhìn thấy Tần Mạc mở cửa sổ xe ra!
Tần Mạc nhìn bên ngoài cửa kính, con ngươi đen nhánh lướt nhanh qua đám người.
Một lát nữa, Hắc Đào Z sẽ đi ra từ nơi đó.
Chỉ cần nghĩ đến cảnh này, đường cong môi vốn luôn lạnh lùng của anh lại lộ ra vẻ thích thú mà trước đây anh chưa từng có.
Thình thịch!
Anh cúi đầu châm một điếu thuốc, thản nhiên để cánh tay ra ngoài cửa xe. Anh dùng ngón tay nghịch chiếc bật lửa Zippo Platinum phiên bản giới hạn của mình, và mái tóc đen của anh bị gió thổi nhẹ có chút rối, sườn mặt tuấn mỹ như thiên thần làm người xem thét một trận chói tai!
“Aaa! Tần thiếu! Tần thiếu!”
Trần Hiểu Đông đi theo phía sau Phó Cửu ngây ngẩn cả người. Cậu chưa bao giờ nghĩ đến vừa nãy cậu chủ nói muốn gặp Tần thiếu, hiện tại Tần thiếu liền xuất hiện trước mắt của bọn họ!
Này quả thật là Chúa đang tra tấn cậu!
Nhất định cậu phải ôm chặt cậu chủ, không thể để cậu ấy làm việc gì bậy bạ!
Phó Cửu nhìn Trần Hiểu Đông chắn trước người cô, mày nhíu một cái: “Tránh ra.”
“Cậu chủ!” Trần Hiểu Đông tận tình khuyên bảo: “Cậu nhìn xem nơi này có nhiều người như vậy, thật sự không thích hợp đi qua đó. Hơn nữa Tần thiếu rất ít khi xuất hiện ở trường học, chắc chắn là anh ấy đang đợi ai đó, chúng ta cũng đừng tham gia vào chuyện náo nhiệt kia được không cậu chủ? Lỡ may lại bị nhà trường đuổi học thì làm sao bây giờ? Bà chủ sẽ rất đau lòng.”
Phó Cửu cười: “Cậu cũng biết anh ta tới đây là vì đang đợi ai đó, vậy cậu biết anh ta đang đợi ai không?”
“Ai?” Vẻ mặt Trần Hiểu Đông mờ mịt.
Giọng nói của Phó Cửu rất trầm: “Tôi.”
“Cậu chủ, tôi nói thật, cậu đừng ảo tưởng ra những thứ như vậy nữa, cậu...”
Lúc này Phó Cửu cũng không chờ cậu ta nói xong liền ném ánh mắt sắc bén qua. Kế tiếp lấy tay đẩy Trần Hiểu Đông đừng trước mặt ra. Cô đeo tai nghe vào, mang theo ván trượt nhanh chóng đi tới chiếc Hummer màu đen đang bị đám người vây quanh kia. Đầu tóc màu bạch kim lay động, ánh nắng mờ nhạt chiếu rọi xuống càng thêm lộng lẫy bắt mắt.
“Chờ một chút, đó là... Phó Cửu?”
“Chẳng lẽ cậu ấy còn chưa hết hy vọng đối với Tần thiếu?”
“Không được! Tớ vừa mới yêu thích cậu ấy!”
“Đánh cược đi, Tần thiếu thấy mặt cậu ta khẳng định sẽ trực tiếp ra lệnh đuổi...”