Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặt trời ban chiều ngả về Tây, ánh hoàng hôn hắt lên mặt Phượng Nguyên từng mảng đỏ rực. Gió nhè nhẹ thổi qua, từng cánh hoa đào lả lướt rơi như mưa trên rừng đào mười dặm. Cánh hoa lững lờ bay theo từng cơn gió, một cánh hoa nhẹ rơi xuống mặt Phượng Nguyên, hắn lười biếng mở mắt ra, đưa tay lấy cánh hoa đào xuống, nheo mắt, trầm ngâm nhìn cánh hoa đào trong tay.

Thời gian trôi qua, thanh xuân tươi đẹp không còn nữa, chàng thiếu niên trẻ tuổi mang đầy nhiệt huyết năm nào sớm đã trở thành một lão già vô dụng. Hoa đào đã rụng, có lẽ hoa Hải Đường cũng nở rồi. Phượng Nguyên chậm rãi đứng dậy từ trên đồng cỏ, hoa bay như múa, ánh chiều tà đỏ rực như lửa trên khoảng trời mênh mông, hắn phủi những cánh hoa trên người xuống, sau đó đi về phía cánh đồng hoa cách đó một dặm.

Hương hoa Hải Đường nồng đậm, phiêu tán khắp nơi theo từng cơn gió thổi.

Trong bụi hoa Hải Đường cách đó không xa có một vài con bướm màu sắc sặc sỡ, dập dìu bay như đang nhảy múa. Một cơn gió thoảng qua, mấy con bướm đã tung cánh bay xa, ở bụi hoa lúc nãy, vẫn còn hai con bướm cố chấp không đi. Phượng Nguyên nhìn hai con bướm đang bay, thể hiện sự ân ái vô hạn dưới hoàng hôn đỏ chót, khiến hắn không khỏi nghĩ đến một nhà Cửu Trùng Thiên.

Hơn mười vạn năm trước, thiếu niên thành danh vì hắn đánh bại được Ma tổ, con đường làm quan mở rộng. Lúc đó, có thể nói hắn là thượng cổ nhất sát*, không ai dám bất kính với hắn. Trong chớp mắt đã thấy thanh xuân biến mất, không còn nữa. Phượng Nguyên khẽ thở dài.

*Thượng cổ nhất sát: người hung hãn.

"Lão tổ tông." Một giọng nói trong trẻo, ngọt ngào vang lên trong rừng đào mười dặm.

Phượng Nguyên nghiêng đầu, thấy người đến liền cười hỏi: "Cục bột nhỏ, sao hôm nay ngươi lại đến tìm lão tổ tông ta, muốn tìm ta nói chuyện sao?"

Cục bột nhỏ chạy đến bên cạnh Phượng Nguyên, thở nhẹ mấy hơi, sau đó liếc nhìn hắn một cái, đáp: "Lão tổ tông, con không rảnh đến đây nói chuyện với ngài!"

Phượng Nguyên nén cười, hỏi: "Vậy ngươi đến đây làm gì?"

Cục bột nhỏ đứng thẳng người, thở hổn hển, mặt mày đỏ ửng, trên trán lấm tấm mồ hôi. Nàng dùng tay áo, lau đi những giọt mồ hôi: "Con đến đây để tránh người khác!"

Phượng Nguyên đợi nàng bớt thở gấp, quan tâm hỏi: "Là oắt con Diệp Ngọc gia à?"

Cục bột nhỏ bĩu môi, gật đầu đáp: "Đúng vậy."

Phượng Nguyên liếc nhìn Cục bột nhỏ, ho nhẹ một tiếng, nén cười, nói: "Thiếu nữ nhà ai không hoài xuân, thiếu niên nhà ai không chung tình!"

Cục bột nhỏ trong miệng của Phượng Nguyên là cháu gái của Huyền Nguyệt, Thiên quân Cửu Trùng Thiên, tên là Phấn Hàm. Tuy Cục bột nhỏ còn trẻ nhưng là một mỹ nhân điển hình, có thể là do được thừa nét đẹp từ mẫu phi của mình, Tố Giai Thiên phi. Cục bột nhỏ mặc bộ y phục trắng, đôi mắt sáng ngời, lông mày lá liễu, mi mắt dài, làn da trắng nõn không tỳ vết, có chút hồng, môi mỏng như cánh hoa, bên eo còn thắt một mảnh vải lụa màu hồng.

Cục bột nhỏ khó hiểu, lắc lắc đầu, Phượng Nguyên vươn tay vuốt nhẹ tóc nàng, cười nói: "Tên oắt con kia để ý đến ngươi rồi?"

Nghe những lời Phượng Nguyên nói, hai má Phấn Hàm đỏ bừng, nàng cúi đầu, gắt giọng: "Lão tổ tông!"

Phượng Nguyên nhìn nàng một cái, bật cười: "Tiểu cô nương lớn rồi, còn biết xấu hổ nữa."

Phấn Hàm mím môi, vẻ ửng hồng dần nhạt đi, nàng ngây người cả buổi, sau đó nở nụ cười, chờ mong nói: "Lão tổ tông, hai ngày nữa là thọ thần của nãi nãi, Nguyệt Hòa Tiên tử sẽ hiến vũ, ngài có đi không?"

Phượng Nguyên không trả lời, tiếp tục nhìn chằm chằm hai con bướm đang bay trước mặt. Phấn Hàm cũng nhìn theo tầm mắt hắn, nói: "Lão tổ tông, hai con bướm sặc sỡ này đẹp không? Con bắt đến cho ngài, để ngài từ từ ngắm."

Dứt lời, Phấn Hàm vén tay áo, chạy thẳng đến bụi hoa Hải Đường. Phượng Nguyên nhìn cảnh tượng trước mắt, nét cười trên mặt ngày càng đậm, không hiểu sao Tố Giai có thể sinh ra một đứa con gái như vậy!

Mặt trời dần khuất núi, Phấn Hàm vui vẻ bắt bướm giữa những bông hoa Hải Đường.

'Rầm' Một tiếng đã nghe tiếng Phấn Hàm kêu cứu từ trong bụi hoa: "Lão tổ tông."

Phượng Nguyên bình tĩnh lại, đưa tay ôm trán, thầm nói trong lòng: "Thật ngu xuẩn, tiếc cho hoa Hải Đường của ta." Phượng Nguyên bất đắc dĩ lắc đầu, nhún người bay vào cánh đồng hoa.

Hắn vừa đặt mưa trong cánh đồng hoa vào mấy ngày trước, tuy đã lâu nhưng đất đai vẫn còn ẩm ướt khiến Cục bột nhỏ khó tránh khỏi sẽ bị trượt chân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang