Thịnh yến cung Dao Trì bị Tàn Tu làm loạn, bầu không khí sôi nổi ban đầu đã biến mất. Phấn Hàm buồn rầu nhìn chiếc Thiên Đăng mình tốn mấy tháng trời mới làm xong, bỗng nhiên cảm thấy tức giận trong lòng, tên chết tiệt, đừng để ta gặp ngươi một lần nào nữa.
Qua một thời gian dài, Phấn Hàm không nhịn được nữa đành ra khỏi nội điện, nàng và Ngọc Viễn, Tố Giai cùng rời khỏi Dao Trì.
Từ Dao Trì đến Thương Ngô cung, Tố Giai vãn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, Ngọc Viễn cũng bất lực nhìn Phấn Hàm đang đi bên cạnh. Lăng Thiên đuổi theo sau bọn họ cũng phì cười.
"Chậc, Tiểu Tứ, muội lại gây họa rồi!" Lăng Thiên thấy mẫu thân vẫn lạnh lùng, nhỏ giọng cười khoái trá.
Phấn Hàm nhìn Tam ca của mình có chút hả hê, tức giận liếc Lăng Thiên một cái, nghĩ thầm: "Không biết người này có phải là Ca ca ruột hay không nữa."
Sự nghi ngờ của Phấn Hàm không có căn cứ, bọn họ rõ ràng là thai long phượng do Tố Giai hoài thai ba năm mới sinh ra được. Mặc dù nàng và Lăng Thiên song bào thai nhưng lại cách biệt một trời một vực. Trong năm trăm năm nay, Lăng Thiên đã là cao thủ Tử giai*, còn Phấn Hàm chỉ là một kẻ vô dụng ở cấp Hoàng giai, nếu không phải từ nhỏ đã mang tiên khí, chỉ sợ đến tận bây giờ còn không chạm nổi cấp thấp như Hồng giai.
*Tử giai: tử là màu tím.
Quay về Thương Ngô cung, Phấn thấy mẫu thân vẫn như cũ, kêu lên: "Tố Giai mẫu phi."
Tố Giai ngoảnh mặt làm ngơ, có tai như điếc, bước thẳng về tẩm cung của mình, không thèm nhìn Phấn Hàm nữa.
"Ha ha…"
Sau khi Tố Giai và Ngọc Viễn rời đi, Lăng Thiên không nhịn được, bật cười thành tiếng.
Phấn Hàm thấy nụ cười tươi như hoa của Lăng Thiên, trợn mắt liếc, khinh bỉ nói: "Tên điên."
Họ đều biết vì sao Tố Giai lại cảm thấy tức giận, đây không phải là lần đầu tiên Tố Giai có thái độ như vậy. Lăng Thiên thấy tâm trạng Phấn Hàm không được tốt cũng không muốn trêu chọc nàng nữa. Vừa nghĩ đến hành động bảo vệ một cái đèn ngu ngốc không có ý nghĩa của muội muội mình, thầm nói trong lòng: "Mẫu phi tức giận cũng là chuyện bình thường."
Lúc nãy, thấy Phấn Hàm lao ra bảo vệ Thiên Đăng, hắn gần như bị dọa chết khiếp. Lăng Thiên chỉ biết đôi chút về Đại ma đầu Tàn Tu của Ma giới, nếu Phượng Nguyên Thượng thần không xuất hiện kịp lúc, chỉ sợ Phấn Hàm đã hồn phi phách tán rồi!
Phấn Hàm đột nhiên nghĩ đến hắc y nhân đã náo loạn cả Dao Trì cung kia, khó hiểu nhìn Lăng Thiên, hỏi: "Tam ca, nam tử lúc nãy là người phương nào? Sao lão Quân lại gọi hắn là Tàn Tu Ma tôn?"
"Đại ma đầu Ma giới, lục giới đều gọi hắn ta là Tàn Tu, dù cho hắn ta xuất hiện ở nơi nào, nơi đó sẽ có cái chết. Nếu hôm nay, không nhờ Phượng Khâu Phượng Nguyên Thượng thần ra tay, thì bây giờ ngươi đã…!" Lăng Thiên ngồi trên ghế, bắt chéo chân, thờ ơ nói.
"Hắn ta chính là Đại ma đầu bị lục giới hô đánh đó sao, vậy tại sao lão tổ tông lại quen hắn ta?" Phấn Hàm nghiêng người, kinh ngạc hỏi Lăng Thiên.
Lăng Thiên nhẹ cử động chân, tay gõ lên bàn, cười như không cười, nói: "Ta từng nghe chúng Thần tiên nói chuyện phiếm về Phượng Nguyên Thượng thần và Đại ma đầu Tàn Tu. Đại ma đầu là cháu trai của Ma tổ, bởi vì thời thượng cổ Phượng Nguyên Thượng thần đánh bại Ma Tổ nên mới thành danh. Từ đó về sau, người của Ma tộc đã xem Ma tổ như kẻ thù, sau đó, ngoại tôn của Ma tổ, cũng là Tàn Tu Ma tôn hiên nay đã cùng với Ma tổ đánh một trận với người của mình. Trận chiến qua đi, người của Ma tộc không còn tìm Ma tổ gây phiền phức nữa, còn mối quan hệ giữa Phượng Nguyên Thượng thần và Tàn Tu luôn không thể xem là địch cũng không được gọi là bạn."
"Thần và Ma cũng có thể như vậy sao?" Phấn Hàm nghe xong, có chút nghi ngờ.
Lăng Thiên rút chân lại, duỗi tay rót một chén trà, nhấp một ngụm, cười nói: "Người trong Tứ hải bát hoang còn đặt cho hai người bọn họ một danh xưng khác."
"Danh xưng gì?" Phấn Hàm thích thú hỏi.
"Phượng Nguyên Thượng thần, tên là Phượng Nguyên, vì thời niên thiếu rất phong lưu nên bọn họ đều lén gọi là 'Phong lưu thần'. Còn Đại ma đầu Tàn Tu, trời sinh tính tình tàn bạo, không gần nữ sắc nên được đặt là 'Tàn hoa bại liễu'."
Phấn Hàm cảm thấy khó hiểu, hỏi: "Vậy thì 'Tàn hoa bại liễu' có liên quan gì đến hắn ta?"
"Ta cũng không biết, 'Tàn hoa bại liễu' thường ví von những người phụ nữ ở nhân gian bị vứt bỏ, chà đạp, chắc hẳn người đặt danh xưng này cho hắn ta là một chi sĩ ở nhân gian!" Lăng Thiên cũng khó hiểu, hắn chỉ phân tích trên mặt chữ.
Thương Ngô cung.
Tẩm cung của Ngọc Viễn và Tố Giai.
Tố Giai yếu ớt nằm trên giường, thầm nghĩ: "Phấn Hàm thật không biết nặng nhẹ, đều tại Ngọc Viễn chiều nó, sau này sao có thể yên tâm gả đến Tây Hải Thủy quân gia! Mặc dù A Ninh là người ôn hòa, nhưng có thể kìm lại cái tính này của Phấn Hàm."
Ngọc Viễn thấy vẻ mặt đang khổ tâm suy nghĩ của Tố Giai, lặng lẽ mỉm cười, nói: "Giai Giai, việc này không thể trách Phấn Hàm được, cái đèn nó muốn bảo vệ là chính tay nó tốn mấy tháng thêu cho mẫu hậu. Nó không màng nguy hiểm chạy đến là vì không muốn công sức mình bỏ ra bị lãng phí mà thôi. Hơn nữa, nó cũng không bị thương, nàng đừng tức giận nữa."
Tố Giai không quan tâm những lời Ngọc Viễn nói, bà yên lặng một lát, sau đó nói: "Thiếp quyết định rồi, ngày mai, thiếp sẽ đưa Phấn Hàm và Lăng Thiên đến gò Côn Lôn."
"Ôn Triệt có thể quản được Phấn Hàm sao?" Ngọc Viễn nghe Tố Giai nói, cười khổ.
Cả Tứ hải bát hoang đều biết con người Ôn Triệt ôn hòa, trầm ổn. Khả năng khiến người ta giận của Phấn Hàm không phải để trưng cho đẹp. Nghĩ đến đây, Ngọc Viễn bật cười, ngay cả ông và Tố Giai còn không quản nổi Phấn Hàm, Ôn Triệt có quản nổi không?
Tố Giai nghĩ thêm một chút rồi nói thêm: "Tính tình Ôn Triệt ôn hòa, nhưng làm việc gì cũng kiên nhẫn. Tính tình của Phấn Hàm không tốt, phải tìm người mài dũa." Nói xong, bà liếc nhìn Ngọc Viễn, thở dài: "Từ mẫu ắt bại nhi, ta và nàng không còn hy vọng gì nữa sao?"