Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau buổi thịnh yến của Thiên hậu, tất cả đều bị Tàn Tu Ma tôn làm xáo trộn mọi việc, những người vô tội như Phấn Hàm cũng bị vạ lây.

Phấn Hàm bị Ngọc Viễn thi phép định thân, cưỡng ép mang đến gò Côn Lôn. Lăng Thiên cũng đi theo, nhưng lại ở một bên nhàn nhã thưởng thức phong cảnh dọc đường.

Bay khoảng nửa ngày, cả ba người mới đến được gò Côn Lôn. Tối hôm qua, tiên chủ gò Côn Lôn Ôn Triệt nhận được thư Tố Giai gửi đến nên sáng sớm đã dẫn theo hàng trăm đệ tử, đứng đợi bên ngoài điện.

Ôn Triệt thấy ba người đáp xuống, cung kính hữu lễ: "Tiên chủ thứ chín của gò Côn Lôn…"

Ôn Triệt hành lễ, Ngọc Viễn vội vàng đưa tay ra cản, hôm nay ông đến là để cầu xin người ta, hơn nữa, tốt xấu gì thì Ôn Triệt cũng là sư huynh của Tố Giai, mấy lễ nghi này đương nhiên phải miễn!

Sau khi đáp xuống gò Côn Lôn, Phấn Hàm tò mò nhìn hai hàng nam nữ đang đứng yên. Ước chừng có khoảng một, hai trăm người, có trẻ có già, đa số là nam nữ trẻ tuổi, đều mặc y phục trắng, buộc tóc. Điểm khác nhau giữa bọn họ là cổ áo và tay áo, được cuộn nhiều màu sắc khác nhau.

Bọn họ đứng theo thứ tự màu sắc trên y phục, duy chỉ có hai nam, một nữ đứng ở đầu hàng là ăn mặc khác người, nền màu trắng, lụa mỏng màu tím. Có thể khác với những người còn lại, chứng tỏ thân phận và địa vị không nhỏ.

Lăng Thiên đã là một thiên tài tu chân, luyện khí từ khi còn nhỏ. Lần tới gò Côn Lôn này coi như là đúng theo tâm nguyện của hắn, nhưng Phấn Hàm lại cực kỳ bất mãn. Nàng đi theo hai người phía trước, hết ngó Đông rồi ngó Tây, dần dần bước vào đại điện. Các đệ tử môn hạ còn lại nối đuôi theo phía sau.

Vào đại điện, Ngọc Viễn chắp tay nói: "Ôn Triệt Tiên chủ, sau này làm phiền ngươi rồi."

Ôn Triệt cười ôn hòa, hai tay chắp về phía trước: "Quân thượng nói sai rồi!"

Trên đường từ ngoài vào đại điện, những gì Ngọc Viễn có thể nói cũng đã nói, bao gồm cả sự bướng bỉnh của Phấn Hàm.

Ôn Triệt chăm chú lắng nghe, đệ tử dưới trướng ông vô số, có dạng người nào chưa từng thấy. Nếu không có chuyện gì ngoài dự đoán, dù cho Phấn Hàm có ba đầu sáu tay ông cũng quản nổi. Nhưng đây là suy nghĩ trong lúc này, tương lai…

Thấy mọi thứ đã ổn, Ngọc Viễn liền quay người rời đi. Phấn Hàm cứ lưu luyến không rời mắt khỏi bóng lưng của ông, trong lòng thầm kêu khổ: "Phụ quân, người nỡ bán con đi sao?"

Cách mười năm gò Côn Lôn sẽ tuyển đệ tử một lần, chuyến đi này của Lăng Thiên và Phấn Hàm có thể gọi là đi cửa sau.

Ngọc Viễn đi rồi, Ôn Triệt ngồi ngay ngắn ở chính điện. Ba người đứng đầu hàng lúc nãy cũng lùi về hai bên. Lăng Thiên là người biết cách đối nhân xử thế, khiêm tốn, hữu lễ. Từ sau khi bước vào đây, thân phận hoàng tử tiên tộc hay thân phận thiên tôn đều không là gì cả.

Lăng Thiên nhìn Ôn Triệt đang ngồi trên ghế, sửa lại y phục, quỳ xuống, cung kính nói: "Sư phụ tại thượng, xin nhận của đồ nhi một lại."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK