Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ma giới chính là nơi khỉ ho cò gáy, khắc nghiệt nhất trong Cửu Châu Tứ hải*, vách núi dựng đứng, địa hình vô cùng hiểm trở.

*Cửu Châu Tứ hải: khác với Tứ hải bát hoang, bởi vì Tứ hải bát hoang là liên minh: Thiên tộc, tộc Cửu Vỹ Hồ Bạch Gia, tộc Phượng Khâu,... không bao gồm Ma giới.

Lúc này, Ma giới đang chìm trong bóng tối, nhưng ta có thể nhìn thấy ánh trăng mờ ảo đang chiếu rọi xuống mặt đất.

Hai bóng người vội vàng lướt qua hàng cây dày đặc, nếu không nhìn kỹ, sẽ không bao giờ phát hiện ra. Lát sau, hai bóng người bay lên đỉnh vách núi dựng đứng, chỉ thấy trên đó có cái đình bằng ngọc thạch, ban công thì dựa vào một mỏm đá.

Phượng Nguyên đứng trên tảng đá bên ngoài đình, lẳng lặng ngắm nhìn lãnh thổ Ma giới ở trước mặt. Hơn mười vạn năm đã trôi qua, biển cả biến thành ruộng dâu, ruộng dâu lại biến thành biển cả, năm này qua năm khác, nơi này vẫn không hề thay đổi.

Mười vạn năm trước, Phượng Nguyên vì một nụ cười của mỹ nhân mà không ngại nguy hiểm, sẵn sàng đơn thương độc mã đấu với Ma tổ, gần như mất mạng ở nơi này, cũng may, dưới sự trợ giúp của Hoa Tinh nữ tướng nên hắn mới giành được thắng lợi, trở thành người nổi tiếng ở Cửu Châu Tứ hải.

Giờ phút này, trở về chốn cũ, giật mình nhận ra mọi chuyện như một giấc mộng dài, rất nhiều chuyện của trước kia đều hiện lên trong đầu. Khi đó, hắn trẻ tuổi khinh người, không biết quý trọng tình cảm, nhưng trong lòng lại có chút mơ tưởng. Bây giờ nghĩ lại, hắn cảm thấy áy náy đối với Hoa Tinh tướng quân, đã qua mười vạn năm, có lẽ nàng cũng tái sinh rồi!

Tàn Tu bước vào trong đình, vung tay áo một cái, trên chiếc bàn ngọc thạch xuất hiện vài vò rượu ngon. Tàn Tu mở một vò rượu, hét lớn với Phượng Nguyên: "Phong lưu thần, bản tôn ban thưởng cho ngươi, nhận lấy." Vừa dứt lời, hắn ta đã ném vò rượu cho Phượng Nguyên.

Phượng Nguyên đưa tay lên, bắt lấy vò rượu đang bay về phía mình. Cả bầu không khí lập tức đầy mùi rượu, Phượng Nguyên cầm vò rượu, ngửa đầu uống mấy ngụm, sau đó dùng ống tay áo tùy tiện lau vết rượu trên khóe miệng, vừa đi vừa cười: "Không ngờ nhiều năm sau, ta và ngươi còn có thể cùng nhau uống rượu."

Tàn Tu cười lạnh, nói: "Ta của thuở thiếu niên rất hâm mộ ngươi, thanh niên rất ngưỡng mộ ngươi, trung niên rất sùng bái ngươi, bây giờ lại có chút hận ngươi."

"Nói rõ đi, ta và ngươi một không có thù cướp vợ, hai không có thù giết cha!" Phong Nguyên dựa vào một cột đá, cười như không cười, nói.

"Ngươi đã ngủ say năm trăm năm, đương nhiên không nhớ rõ." Tàn Tu nói xong, quay sang phía Phượng Nguyên làm động tác mời, sau đó dốc vò uống cạn.

Phượng Nguyên ôm vò rượu, khẽ nhướng mày lên, 'năm trăm năm' không là gì cả so với một đời bất tử này của hắn, cho dù hắn ngủ say ngàn vạn năm cũng có ai nhớ?

Nhưng tại sao hắn lại ngủ say năm trăm năm?

Phượng Nguyên không nhớ rõ nữa rồi.

Ngập ngừng hồi lâu, trong lúc Phượng Nguyên thất thần thì Tàn Tu đã uống sạch bốn vò rượu. Hắn ta đưa mắt nhìn Phượng Nguyên, bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó lại tiếp tục uống.

Phượng Nguyên thấy Tàn Tu uống rượu một cách say sưa, hắn sải bước đi tới, nghĩ bụng, sao có thể bỏ qua cảnh đẹp như thế này.

Gió đêm chầm chậm thổi, trên đỉnh núi Hắc Chi Sâm dựng đứng, hai bóng người một đen một tím ung dung uống rượu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK