Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Lần xuống núi này, vi sư có mấy điều cần dặn dò, không được quấy rầy dân chúng, không có chuyện gì bất ngờ xảy ra thì không thể dùng pháp thuật. Sau khi xuống núi, Đông trưởng lão và Bắc trưởng lão sẽ báo cho các ngươi biết nhiệm vụ của bản thân. Sau khi xuống núi phải nghe theo sự an bài của hai vị trưởng lão, không thể tự tiện hành động."

Chúng đệ tử đều cung kính trả lời: "Đệ tử xin nghe theo lời của sư phụ."

Ôn Triệt hài lòng gật đầu, khi hắn nhìn Phấn Hàm, lại nói thêm: "Phấn Hàm."

"Sư phụ còn có chuyện gì sao?" Phấn Hàm thò đầu ra từ trong đám người, vui vẻ nói.

Ngày thường Phấn Hàm phiền nhất là lúc Ôn Triệt lải nhải, nhưng hôm nay nàng không quan tâm đến chuyện Ôn Triệt lải nhải. Từ khi nàng nhận được tin có thể xuống núi, khóe miệng nàng không thể khép lại được, ba năm nay nàng nhịn đủ lắm rồi.

"Người khiến vi sư không yên tâm nhất chính là ngươi, lần này xuống núi nhớ không được ham chơi, càng không cho phép gây chuyện thị phi." Ôn Triệt nhíu mày, không yên lòng căn dặn. Ông rất yên tâm về những đệ tử khác, nhưng nha đầu lại không thể khiến ông yên tâm được. Đông Hành là người hiền lành, chắc chắn sẽ không quản được nàng. Còn Bắc Mạc, đến lúc đó Phấn Hàm có phóng hỏa, hắn không đứng bên cạnh tưới dầu chung đã may lắm rồi.

"Sư phụ, ngài tin tưởng con đi, con nhất định sẽ không ham chơi (là nhất định không, nhưng khẳng định sẽ), càng sẽ không gây chuyện thị phi (người không phạm ta ta không phạm người, chỉ cần không chạm đến ranh giới cuối cùng của nàng thì chắc chắn nàng sẽ không gây chuyện thị phi, sẽ đi theo hai vị sư thúc làm một bé ngoan nhu thuận nghe lời.)" Phấn Hàm nhìn Ôn Triệt, thề thốt.

Mặc dù ngoài miệng nàng đáp ứng nhưng trong lòng cũng không nhớ đến lời Ôn Triệt nói, vất vả lắm mới có thể xuống núi một chuyến, nàng chắc chắn sẽ chơi thật vui, không ham chơi kia đúng là lừa quỷ mà.

Ôn Triệt thông minh như thế nào chứ, nếu mấy lời này của Phấn Hàm mà ông cũng tin thì ông đã sớm không cần lăn lộn. Ôn Triệt bất đắc dĩ thở dài, nếu như nàng là con của thần tiên khác thì ông đã yên tâm, nhưng nàng khác họ.

Sau khi đoàn người Phấn Hàm cáo biệt Ôn Triệt liền đi theo Đông Hành và Bắc Mạc xuống núi. Trong đoàn người xuống núi lần này, ngoài Đông Hành và Bắc Mạc còn nhiều thêm ba người, nhị đệ tử của Ôn Triệt Tử Hạ, ngũ đệ tử Tử Thu và bát đệ tử Tử Minh.

Nhị đệ tử Tử Hạ là con trai của một phú thương ở nhân gian. Cầm Hàn Băng kiếm, cao thủ Lam giai, thuộc tính thủy, có một trí nhớ siêu phàm.

Ngũ đệ tử Tử Thu, là con trai của Bắc Huyền Thiên Nam chân quân. Cầm Huyền Mộc kiếm, cao thủ Lục giai, thuộc tính mộc, am hiểu tìm hiểu các loại tin tức.

Bát đệ tử Tử Minh, con trai một dòng dõi thư hương. Bề ngoài nhã nhặn nhưng đánh nhau lại giỏi nhất. Tính tình ổn, cầm Kim bút, thuộc tính kim, cao thủ Thất giai. Đệ tử Côn Lôn còn đặt cho hắn biệt danh "Ôn Triệt thứ hai".

Cứ như vậy, một nhóm người bọn họ xuống núi lịch lãm rèn luyện. Tuy nói là xuống núi lịch lãm, nhưng đối với Phấn Hàm mà nói, đây là một cơ hội tự do mà nàng thu hoạch được, rời khỏi Côn Lôn, thoát khỏi sự trói buộc của Ôn Triệt. Vừa nghĩ xong nội tâm nàng đã cảm thấy đắc ý, nhưng vẫn còn có chuyện khiến nàng đau đầu.

"Thiên thương thương, dã mang mang, phúc hắc hồ ly khanh tử dương

Sơn thanh thanh, lộ mạn mạn, dữ lang vi ngũ khổ sát dương." (1)

[Trời xanh xanh, hoang vu bao la, hồ ly phúc hắc bẫy chết cừu

Núi non xanh biếc, đường dài, làm bạn cùng sói giết chết dê]

"Tiểu Phấn Hàm, ngươi nói cái gì? Ta đến tuổi này rồi tai có chút không tốt, tai không dùng được, hai chân cũng không dùng được nốt." Bắc Mạc thả bước đi chậm lại, thảnh thơi vừa đi vừa nói.

Phấn Hàm nhìn dáng vẻ muốn ăn đòn của Bắc Mạc thì tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, hai tay trắng như phấn nắm chặt. Đây không phải là làn đầu tiên nàng nghĩ đến chuyện đánh Bắc Mạc.

Bọn họ vốn định dùng đằng vân để xuống núi, không ngờ lại phải tự mình đi bộ xuống. Đi bộ thì đi bộ, mặc dù Phấn Hàm bất mãn nhưng cũng miễn cưỡng chấp nhận. Điều khiến nàng tức giận là Ôn Triệt đem buộc chuông Kình Thiên vào người Bắc Mạc. Trước kia chỉ cần nàng rời khỏi Côn Lôn thì chuông Kình Thiên mới có hiệu quả. Nhưng bây giờ, chủ của chuông Kình Thiên đổi thành Bắc Mạc, chỉ cần nàng cách Bắc Mạc mười mét thì chuông Kình Thiên sẽ lay động. Trên đường cùng đi với Bắc Mạc khiến nàng chịu không ít loại tra tấn từ hắn.

"Bắc sư thúc, con mới nói gì sao? Vừa rồi con chỉ là bị bát sư huynh cảm hóa, hứng làm thơ bùng lên nên ngẫu nhiên làm một câu thơ mà thôi." Phấn Hàm cũng dừng bước, nở một nụ cười giả dối, trong lòng đè suy nghĩ muốn giết người xuống, hì hì cười nói với Bắc Mạc.

"Làm thơ? Hồ ly? Sói? Dê?" Tử Minh cũng dừng lại, có chút mơ hồ nói. Vừa rồi Phấn Hàm nói, nàng vì bị hắn cảm hóa nên mới có hứng thú làm thơ, nhưng một đường này hắn một chữ cũng không nghĩ đến, nói gì đến chuyện làm thơ!

"Tiểu Tứ, sao ta không biết muội còn có thể làm thơ vậy, không phải bình thường muội ghét nhất là làm thơ sao?" Lăng Thiên bổ một đao.

"Ta cảm thấy Thiên sư huynh có lý." Tích Ngọc ở bên cạnh trung thực nói. Tâm tư Tích Ngọc đơn thuần, nàng thực sự không biết hàm ý trong lời nói của Lăng Thiên, cho nên nàng đã không may hủy đi hậu trường của Phấn Hàm.

Đông Hành đi ở phía trước nghe bọn họ nói chuyện chỉ cười cười. Trong hồ lô của Bắc Mạc bán thuốc gì chẳng lẽ hắn lại không biết sao! Trong lòng hắn thầm thở dài: "Phấn Hàm nha đầu thật đáng thương!"

Tử Hạ và Tử Thu nhìn nhau cười một tiếng.

Bắc Mạc đã nhàm chán mấy vạn năm, Phấn Hàm đùa với lửa rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK